Đình Nguyệt Hy còn đang định dùng điểm tâm thì có cung nữ chạy vào trong tẩm cung bẩm báo.

Thì ra là Hoàng hậu phái Lãng Nhạ đến ban tặng dược thiện cho nàng.

Nghe được Hoàng hậu ban tặng dược thiện, Đình Nguyệt Hy chỉ cười lạnh một tiếng, nàng còn không biết con người Hoàng hậu là thế nào sao?

Hoàng hậu ban thưởng dược thiện cho nàng cũng chỉ vì muốn thu cái danh xưng hiền lương thục đức về mình mà thôi.

Còn trong dược thiện có bỏ gì hay không, thì không biết chắc được.

Sự cảnh giác của nàng đối với Hoàng hậu đã lên đến đỉnh điểm.

"Như Quỳnh, chúng ta đi ra ngoài đi."

Ra khỏi tẩm cung, Tống Như Quỳnh dìu Đình Nguyệt Hy đi đến đại điện.

"Nô tỳ xin tham kiến Hiền Thục nghi nương nương, Thục nghi nương nương vạn phúc." Lãng Nhạ thấy Đình Nguyệt Hy đi ra, nhanh chóng hướng nàng hành lễ.

"Miễn lễ!" Nàng hờ hững tiếp một câu, sau đó hướng ghế chủ cung ngồi xuống.

Lãng Nhạ tạ ơn, sau đó mới đứng dậy, đem chén thuốc cầm trong tay đưa lên, vẻ mặt tươi cười nói: "Hiền Thục nghi nương nương, đây là Hoàng hậu nương nương vì Hoàng thất khai chi tán diệp, cố ý lấy thuốc bổ an thai từ chỗ của viện trưởng Thái Y viện, dược liệu này vô cùng quý giá, chỉ có phi tần mang thai mới có phúc khí được dùng." Nàng ta hơi dừng lại một chút, sau mới tiếp lời: "Dược thiện này là do nô tỳ mới từ Thái Y viện đem tới đây, sắp nguội rồi, xin Hiền Thục nghi nương nương mau chóng thưởng dụng, nếu không sẽ không còn tốt nữa."

Lời nói này hết sức khéo léo, làm cho người ta không có cách nào cự tuyệt.Đình Nguyệt Hy còn đang định dùng điểm tâm, lại nghe được âm thanh thông truyền bên ngoài.

"Phiền Lãng Nhạ cô nương rồi, cô nương khi quay về Phượng Nghi cung, nhớ thay bổn cung tạ ơn Hoàng hậu nương nương đã ban thưởng thuốc quý." Đình Nguyệt rất sảng khoái nhận lấy bát thuốc, dùng tay áo che lại, ngửa mặt lên giống như đã uống hết, chỉ là Lãng Nhạ không ngờ đến, toàn bộ chỗ dược thiện kia đã thấm hết vào trong mấy lớp tay áo của nàng rồi.

Lãng Nhạ thấy nàng lưu loát sảng khoái như vậy, nụ cười trên mặt càng sâu, sai người đem lễ vật Hoàng hậu ban thưởng đi vào, sau đó cáo lui.

Lãng Nhạ vừa rời đi, Đình Nguyệt Hy sai Đàn Diệp Hương ghi chép lại những vật được ban thưởng, bỏ vào trong kho, một mình nàng trở lại tẩm cung thay y phục.

"Dược thiện này có vấn đề gì không?" Đình Nguyệt Hy đã thay thường phục mỏng nhẹ ngồi trên ghế, hỏi qua Tống Như Quỳnh đang xem xét y phục của nàng ở bên cạnh.

"Hồi bẩm nương nương, nô tỳ kiểm tra qua dược thiện trên ống tay áo một lượt, phát hiện ra trong đó có không ít xạ hương!" Trong lòng Tống Như Quỳnh cũng vô cùng chấn kinh, xạ hương này cũng không phải là xạ hương bình thường, người bình thường cũng sẽ không thể nghiên cứu chế tạo ra được, đoán chừng người muốn hạ dược Đình Nguyệt Hy đích thị là Hoàng hậu rồi.

Bởi vì xạ hương mà Tống Như Quỳnh kiểm tra ra, đối với nữ nhân mang thai có tác dụng trợ sản rất mạnh mẽ, cũng may nương nương nhà nàng thông minh nhanh trí, cảnh giác cao độ, nếu không chỉ cần khoảng nửa khắc sau khi uống bát dược thiện kia, Đình Nguyệt Hy liền một xác hai mạng rồi.

"Xạ hương?" Đình Nguyệt Hy hơi nhíu lại đôi mày, "Chẳng phải xạ hương có mùi hay sao?"

Bát dược thiện kia, ngoài mùi thuốc ra thì cũng chẳng có gì khác nữa.

Tống Như Quỳnh cung kính đáp lời: "Nương nương, đây hẳn là xạ hương mới được nghiên cứu chế tạo ra, khi vào nước sẽ vô sắc vô vị, khiến cho người trúng phải không tài nào biết được, nô tỳ còn phát hiện ra trên miệng bát có một chút bột phấn, chứng thật chính là xạ hương không thể nghi ngờ."

"Chẳng lẽ... Hoàng hậu mới có như vậy đã không chịu nổi rồi sao?" Đình Nguyệt Hy cười lạnh một tiếng, "Tại sao còn có thể hạ xạ hương trực tiếp trong dược liệu để Lãng Nhạ đưa đến đây? Nàng ta quả là giận quá mất khôn thật rồi."

"Nương nương, hay là nô tỳ mang chuyện này..."

Đình Nguyệt Hy biết, Tống Như Quỳnh muốn mang chuyện nói cho ai.

Chỉ là, Tống Như Quỳnh còn chưa nói xong, Đình Nguyệt Hy đã ngắt lời nàng ta, "Không vội, trước tiên cứ để Hoàng hậu đắc ý một chút, đợi bổn cung tra rõ chuyện cái chết của Miên tỷ tỷ xong, liền cùng nàng ta tính toán toàn bộ ân oán."

Đôi ngọc lục bảo chẳng có lấy một tia gợn sóng, bình tĩnh đến đáng sợ.

Nhưng nàng không cho truyền ra ngoài, thì không có nghĩa Sở Cửu Khuynh không biết.

Ám vệ vừa nói rõ ra tin tức mình nghe được, trùng hợp thay, Sở Cửu Khuynh đang ở chỗ Thái hậu.

Sở Cửu Khuynh nghe xong cũng không có tức giận ra mặt, chỉ là trong đôi mắt hổ phách của hắn ẩn hiện tầng tầng sóng nước trào dâng, tựa như đang có một cơn đại hồng thủy sắp quét qua, dữ tợn đầy thảm khốc.

Thái hậu ngược lại ung dung hơn nhiều, bà nhìn sắc mặt đang biến đổi của Sở Cửu Khuynh, cười nói: "Bệ hạ quả nhiên rất xem trong hài tử của Hiền Thục nghi."

"Mẫu hậu, đó là huyết nhục của nhi thần." Sở Cửu Khuynh cố gắng đè nén ngọn sóng đang cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng nói chuyện cùng Thái hậu.

"Ai gia biết, Bệ hạ muốn ngay lúc này liền muốn phế hậu rồi." Người xưa nói quả không sai, không ai hiểu con bằng mẹ, chỉ cần nhìn sơ ngang sắc mặt của Sở Cửu Khuynh, bà liền biết chắc hắn muốn làm gì.

"Mẫu hậu, nhi thần không thể dung túng cho Hoàng hậu được nữa." Hắn cầm chặt lấy chén ngọc trong tay, bóp chặt đến mức các khớp xương cũng trở nên trắng dần, "Hoàng hậu thân là mẫu nghi thiên hạ, lại làm ra loại chuyện mưu tính hãm hại cốt nhục Hoàng thất, đây chính là đại tội không thể dung thứ, nếu còn để nàng ta một ngày ngồi trên Hậu vị, không biết sẽ còn có bao nhiêu hài tử chưa kịp mở mắt nhìn thế gian đã phải ra đi trong oan khuất đây?"

"Nhưng phế hậu cũng là một chuyện đại sự." Thái hậu ưu nhã uống một ngụm trà, tựa tiếu phi tiếu nói: "Bệ hạ, Bệ hạ nghĩ thử xem, hậu cung một ngày không có Hoàng hậu thì sẽ xảy ra bao nhiêu chuyện phiền phức? Hậu cung mất Hậu như rắn mất đầu, khi ấy đám phi tần mỹ nữ kia lại bắt đầu tranh giành nhau Phượng vị cao quý, ắt hẳn cả Hoàng cung sẽ không thể yên. Bệ hạ hãy nghe lời ai gia một lần, trước tiên nên nhịn xuống, thu thập tốt chứng cứ tội ác của Hoàng hậu, đến khi có cơ hội thích hợp, ai gia nhất định sẽ không ngăn cản quyết định của Bệ hạ."

"Mẫu hậu..."

"Giang sơn này là của Bệ hạ, không phải của ai gia, quyết định của Bệ hạ chính là thiên mệnh, ai gia không cản được, ai gia chỉ là muốn giúp một chút sức lực của mình mà thôi." Nói đến đây, Thái hậu bất chợt thở dài, "Bệ hạ nhìn xem, ai gia tay chân đã không còn linh hoạt, đầu óc cũng suy nghĩ không sâu được nữa, dù vẻ ngoài có trẻ trung cách mấy cũng không ngăn nổi sự tàn phá của thời gian, nhưng ai gia vẫn minh mẫn để nhận ra điều tốt nhất trong trận chiến này, Bệ hạ, Hiền Thục nghi cũng không phải một hài tử ngờ nghệch không biết tự bảo hộ lấy mình, lòng của nàng rất khó đoán, như thế mới có thể lần này đến lần khác tránh thoát khỏi thủ đoạn âm độc của nữ tử nơi hậu cung, Bệ hạ cũng không cần quá mức lo lắng cho nàng."

Sở Cửu Khuynh im lặng, không đáp.

Thái hậu tiếp lời: "Ai gia biết, Bệ hạ đã sớm nhìn thấu Hiền Thục nghi là nữ nhân tâm cơ âm trầm, chỉ là Bệ hạ một mực không muốn chấp nhận, cái Bệ hạ chấp nhận chính là dáng vẻ yếu đuối, ngờ nghệch vô cùng khả ái của nàng. Từ ngày tuyển tú năm đó, nàng bước chân vào Ngọa Long cung đã có ý muốn trở thành một phi tử trong hậu cung, bầu bạn bên gối của Bệ hạ, nàng làm tất cả mọi chuyện chỉ vì muốn ánh mắt của Bệ hạ hướng về phía nàng, khi thời cơ chín mùi, cũng là lúc nàng được trở thành cung phi. Hiền Thục nghi cho dù có bị chèn ép thế nào vẫn tuyệt nhiên đứng vững trong chốn thâm cung, nàng chu toàn mọi thứ như vậy, liệu một kẻ ngu xuẩn có thể làm được?"

Sở Cửu Khuynh nhìn Thái hậu, đáy mắt ẩn hiện tia ngờ vực khó thấy.

Thái hậu quả nhiên chính là 'lão yêu bà' trong chốn hậu cung, không cần tiếp xúc nhiều với Đình Nguyệt Hy cũng đủ biết tâm cơ nàng như thế nào.

Chuyện này hắn đúng là không thể bằng được Thái hậu.

Một người lòng đủ thấu đáo như bà, mới có thể ngồi vững trên ngôi vị Thái hậu như ngày hôm nay, thật không thể xem thường.

"Nhi thần nhất mực khâm phục suy nghĩ của mẫu hậu, nếu đem so với hoàng tổ mẫu, mẫu hậu đúng thật uy nghi hơn nhiều." Sở Cửu Khuynh dửng dưng nói ra một câu như vậy, đối với hoàng tổ mẫu, hắn cũng không quá mức thân cận, cho nên việc so sánh này cũng không có gì cần quan ngại.

Hoàng tổ mẫu của Sở Cửu Khuynh là Từ Khánh Hoàng thái hậu, cũng chính là mẫu hậu thân sinh của tiên đế gia – tức phụ hoàng của hắn.

"Bệ hạ không nên so sánh như vậy, ai gia thật đảm đương không nổi." Thái hậu lắc nhẹ đầu, trang sức theo từng cử động của bà mà rung rinh, dưới ánh nắng vàng hoe nhẹ nhàng của buổi chiều tà càng trở nên xinh đẹp vạn lần, "Cách sống của mẫu hậu chính là cách sống mà ai gia đã ao ước bấy lâu nay. Nhưng ai gia từ khi còn nhỏ đã phải gò mình trong khuôn phép, cho dù có muốn ngây thơ đơn thuần giống với hoàng tổ mẫu của Bệ hạ cũng không thể được."

Sở Cửu Khuynh ngược lại chỉ cười lạnh nói, "Nếu như mẫu hậu giống với hoàng tổ mẫu, nhi thần chỉ sợ mình sẽ bị lải nhải đến điếc cả tai mất."

Hắn cũng không muốn trở thành phụ hoàng thứ hai.

Hoàng tổ mẫu của hắn chỉ vì muốn tra ra xem phụ hoàng yêu thích nữ tử nào ở Liêu Quốc mà chạy đến làm loạn ở Ngự Thư phòng, lải nhải nhiều đến mức phụ hoàng hắn cảm thấy bực tức liền bỏ ra ngoài, tấu chương không kịp phê duyệt, dẫn đến việc tiếp tế dân chúng chịu nạn đói ở Cẩm Tịch Thành bị chậm trễ, dân chúng lầm than không sao kể xiết, xác chết phơi thây đọc đường đi, nông dân bần cùng sinh đạo tặc để cướp chút lương thực, hài tử chưa đầy ba tuổi bị bỏ bơ vơ ngoài đồng vắng đếm không xuể,...

...tất cả đều là do cái tính ngây thơ đơn thuần của hoàng tổ mẫu hắn ban cho.

Nếu để Sở Cửu Khuynh chọn, hắn thà để một nữ tử có tâm cơ bên cạnh mình, dẫu sao, chỉ cần hắn nắm giữ được trái tim của nàng, thì không có gì phải lo lắng một ngày nàng sẽ gây tổn hại đến giang sơn của hắn.

Sở Cửu Khuynh coi như không phế hậu, nhưng không có nghĩa sẽ tiếp tục để Yến Tri Diệu làm càn.

Hết chương 99.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play