Sở Cửu Khuynh ngồi trong Ngự Thư phòng, hai mắt nhắm chặt, đôi khi khóe mi hơi động một chút rồi cũng trở lại bình thường, khí thế bức bách không sao tả xiết. Ngón tay thon dài với khớp xương tinh xảo khẽ gõ nhẹ lên ngự án, không biết đã trải qua bao lâu, hắn mới cất giọng hỏi: "Vạn ma ma, mấy năm nữa thì Diệu Thy tròn mười lăm tuổi?"
Vạn ma ma không dám chậm trễ, cung kính nói ngay: "Khởi bẩm Bệ hạ, Đại công chúa năm nay đã tròn mười hai tuổi rồi, còn ba năm nữa."
"Ba năm sao..." Hắn ngã người dựa về phía sau, mắt vẫn chung thủy nhắm chặt.
...
Phượng Nghi cung.
Yến Tri Diệu nhìn tư liệu chẩn mạch do Thái Y viện đưa đến, đáy mắt xẹt qua một tia tức giận, máu nóng dường như đã dồn nén đến tận não bộ rồi.
Phấn xạ hương thế nhưng lại không có tác dụng?
Thai nhi trong bụng mỗi lúc phát triển càng thêm khỏe mạnh, có nghĩa là nàng không hề trúng độc!
"Lãng Nhạ! Lãng Nhạ!" Yến Tri Diệu gắt gỏng hô lên hai tiếng,Lãng Nhạ ở bên ngoài cửa cung lập tức chạy vào trong.
"Hoàng hậu nương nương.."
Chát!
Chỉ là Lãng Nhạ còn chưa nói xong, Yến Tri Diệu đã đứng dậy tát thẳng vào một bên má của Lãng Nhạ, khiến cho nàng ta ngã hẳn xuống sàn.
Yến Tri Diệu hừ lạnh một tiếng, dùng chân đá nàng ta ngã ra sau.
"Lãng Nhạ, ngươi nói cho bổn cung biết, vì sao Hiền Thục nghi đã uống dược thiện có chứa phấn xạ hương nhưng đến nay vẫn chưa truyền ra tin tức nàng ta sảy thai? Mà chỉ có nói thai nhi trong bụng của nàng ta vô cùng khỏe mạnh là sao?" Yến Tri Diệu đem tư liệu ném thẳng vào mặt Lãng Nhạ, tức giận ngồi xuống trường kỷ trạm trổ phượng hoàng uốn lượn uy vũ.
Lãng Nhạ run rẩy cầm lấy sấp giấy trên đất nhìn qua một lượt, đồng tử co rút lại, tại sao có thể như thế?
"Nương nương! Ngày đó nô tỳ thật sự đã mang xạ hương rắc vào trong bát dược thiện kia, cũng đã chính mắt nhìn thấy Hiền Thục nghi đem toàn bộ dược thiện kia uống sạch..." Lãng Nhạ bò đến bên chân Yến Tri Diệu, tay nắm chặt lấy góc y phục cao quý của nàng ta, bất chợt như nhớ ra điều gì đó, Lãng Nhạ chợt nói, "Hôm đó khi nô tỳ vụng trộm đem bột phấn rắc vào, có một trận gió thổi qua, có phải..."
Bịch!
Lãng Nhạ còn chưa dứt tiếng, Yến Tri Diệu đã tức giận đạp vào ngực nàng ta, Lãng Nhạ thật giống như một con sủng vật bị bỏ rơi, vô cùng túng quẫn ngã ngược về phía sau.
"Đồ vô dụng! Bổn cung nuôi ngươi chính là vô dụng!" Yến Tri Diệu thẳng tay tát Lãng Nhạ thêm một cái, "Chỉ việc đem phấn xạ hương rắc vào trong dược thiện cũng không làm được, ngươi liệu có xứng đáng trở thành tâm phúc của bổn cung? Mau chóng cút khỏi cung Phượng Nghi, ngươi tự mình đến Dịch Đình cục làm cung nữ khổ sai, cả đời đừng mong trở lại bên cạnh bổn cung!"
"Nương nương, Hoàng hậu nương nương tha mạng, nô tỳ biết sai rồi, từ nay về sau nô tỳ nhất định sẽ làm việc cẩn thận, cúi xin nương nương đừng đày nô tỳ vào Dịch Đình cục, Hoàng hậu nương nương!" Lãng Nhạ liều mạng dập đầu đến ứa máu, nhưng cũng không đổi lại được bất cứ thứ gì từ Yến Tri Diệu.
Yến Tri Diệu hừ một tiếng, lạnh giọng phân phó hai thị vệ đã chờ sẵn bên ngoài, "Lôi ả đi!"
Hai thị vệ kia to cao lực lưỡng, chỉ trong chốc lát đã lôi kéo Lãng Nhạ đi thật xa, mặc cho nàng ta có bấu víu, có khóc lóc cầu xin thế nào, Yến Tri Diệu cũng không có chút động lòng.
Hồng Nha đỡ lấy tay Hoàng hậu trở về tẩm cung nghỉ ngơi, xem như sự việc về Lãng Nhạ cũng như gió thoảng mây bay.
Chưa lâu sau đó, Yến Tri Diệu lại nhận được tin tức Huệ Quý tần vào cung chưa lâu thế nhưng cũng đã mang thai long tự được một tháng rồi, lại tức giận đến mức không thở nổi, trước khi bất tỉnh còn phun ra một ngụm máu tươi đặc quánh.
...
Tháng Chín gió lạnh kéo về, mưa rơi trắng xóa lộp độp điểm lên lá phong đỏ như máu tươi rực rỡ.
Đình Nguyệt Hy một mình ngồi dưới hiên các trong hoa viên, tay chống cằm, ánh mắt mơ màng ngắm nhìn từng giọt mưa đang rơi theo mái hiên, đôi ngọc lục bảo so với ngày thường càng thêm tĩnh lặng và tịch mịch vô cùng.
Sắc trời đã chuyển sang chiều tà, mặt trời còn chưa khuất hẳn, nhưng nàng đã có thể nhìn thấy mặt trăng hình bán nguyện hiện hữu trên nền trời.
Nàng bất giác vươn tay chạm vào từng sợi dây mảnh dẻ của cây đàn Nguyệt Lộ Tri Âm bên cạnh ghế ngồi, ngón tay thon thả gẩy ra một khúc đàn, sầu não ruột.
Đình Nguyệt Hy có thể đôi khi cũng không thể hiểu nổi chính bản thân mình vì sao lại cảm thấy cô quạnh, vì sao lại cảm thấy chới với và bất lực đến nhường này.
Có lẽ... là do thiếu mất một người.
Vũ lộ do lai nhất điểm ân,
Tranh năng biến bố cập thiên môn.
Tam thiên cung nữ yên chi diện,
Kỷ cá xuân lai vô lệ ngân.(*)
Nàng thương thay thân phận nữ nhi thời phong kiến, cũng thương cảm cho chính mình.
Vốn đã mang thân phận nữ nhi thì đừng bao giờ biết đến chốn Kinh thành, hay chính xác hơn là không nên vì vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng mà như những con thiêu thân lao vào hậu cung của các bậc Đế vương để đổi lấy một cuộc sống lắm tai ương, bất trắc.
Bước vào Hoàng cung là những thiếu nữ thanh xuân, tuổi trẻ, thiện lương còn bỡ ngỡ trước cuộc đời. Tuy nhiên, cuộc sống đầy âm mưu thủ đoạn của chốn cung cấm đã biến những thiếu nữ thanh thuần trở thành những người lắm mưu, nhiều kế, tay dính máu tanh. Thậm chí là một cuộc sống cô đơn, buồn bã, đánh mất cả tuổi thanh xuân vì không được ân sủng của Đế vương.
Có lẽ, lúc mà Triều Nhã Miên quyết định vào cung tuyển tú đã là sai lầm của nàng ấy rồi.
Và nàng, cũng đã sai lầm khi giúp Triều Nhã Miên bước vào trong hang cọp.
Nếu, ngày đó...
Nàng không nghĩ đến chốn Hoàng cung, không nghĩ đến Đế vương, phải chăng mọi chuyện sẽ khác?
Nếu, ngày đó...
Nàng không giúp đỡ Triều Nhã Miên,có phải nàng ấy đã có thể ở bên ngoài, gả cho một phu quân toàn tâm toàn ý yêu Triều Nhã Miên, cùng nàng ấy đầu bạc răng long, có phải sẽ tốt hơn không?
Nếu, ngày đó...
Nàng biết dừng lại đúng chừng mực, không bước chân vào hậu cung, trở thành một trong số những phi tần của Đế vương, phải chăng mọi chuyện sẽ chuyển biến theo một hướng khác?
Tại sao chứ?
Chính nàng đẩy Triều Nhã Miên vào vòng xoáy nguy hiểm...
...cũng chính nàng gián tiếp hại chết nàng ấy.
Nếu không phải nàng đắc tội nữ nhân trong thâm cung sâu sắc như vậy, kẻ kia cũng sẽ không giết chết Triều Nhã Miên, khiến cho nàng phải dằn vặt trong ân hận suốt đời...
Nhịp cảm xúc trong thâm tâm hỗn loạn, tiếng đàn mỗi lúc lại càng thêm sầu thảm muôn phần.
"Ái phi, nàng lại không quan tâm đến bản thân rồi."
Trên vai nàng bỗng chốc lại xuất hiện một chiếc áo choàng lông thú ấm áp. Đình Nguyệt Hy vội lau đi vài giọt nước mắt vô thanh vô thức rơi trên gò má hồng nhuận.
"Bệ hạ..." Đình Nguyệt Hy muốn đứng dậy thỉnh an, bất quá đã bị hắn cản lại.
"Nàng sao lại khóc? Có kẻ nào bắt nạt nàng sao?" Hắn đứng trước bộ dáng này của nàng, cũng đã quên mất việc nàng căn bản không phải một nữ tử yếu đuối để người ta mặc sức tổn thương.
Hắn vươn tay lên, giúp nàng lau đi lệ châu trong suốt.
"Thần thiếp chỉ là quá nhập tâm vào khúc đàn, nên mới rơi lệ, đúng là thất lễ rồi." Đình Nguyệt Hy kéo kéo ống tay áo của Sở Cửu Khuynh, để hắn ngồi xuống chiếc ghế cạnh mình, rồi mới rót cho hắn một chén trà nhỏ.
Bộ dáng thật giống với một thê tử chuẩn mực.
Sở Cửu Khuynh biết nàng có tâm sự, nhưng nếu
Đình Nguyệt Hy không muốn nói ra, hắn căn bản không thể ép buộc được nàng.
"Nàng mang thai đã đến tháng thứ năm, qua một tháng nữa sẽ biết được là nam thai hay nữ thai, nếu như thật sự là hoàng tử, nàng sẽ làm thế nào để bảo hộ cho hài tử đây?" Sở Cửu Khuynh nhìn nàng, trong mắt ngập tràn nhu tình dịu êm.
"Thần thiếp đã sớm có cách rồi." Đình Nguyệt Hy bình thản đặt đàn sang một bên, "Sinh hoàng tử sẽ bị tổn hại, chi bằng thần thiếp cho bọn họ thấy rằng thần thiếp sẽ sinh ra một công chúa, như vậy nguy hiểm cũng giảm bớt được chút ít."
Sở Cửu Khuynh ngẫm nghĩ lại lời của nàng nói, chỉ trong chốc lát đã hiểu ra, "Nàng đúng là tinh ranh."
"Bệ hạ quá khen rồi." Đình Nguyệt Hy ngước mặt lên nhìn hắn, đôi ngọc lục bảo sáng lên hữu thần, "Vì hài tử trong bụng, thần thiếp căn bản mọi thứ đều nên chuẩn bị sao cho thật chu toàn."
...
Đình Nguyệt Hy nặng nề ngủ một giấc, chờ khi nàng tỉnh lại cũng đã gần hơn nửa đêm, ánh nến trong tẩm cung cũng chưa tắt, lại vẫn để cho một cây nến đỏ cháy sáng.
Cảm nhận trên người có cảm giác dính dính khó chịu, có chút không thoải mái, đang muốn thay y phục thì nàng phát bên cạnh mình còn có một người nam nhân ngủ chung.
Đình Nguyệt Hy quên mất, tối nay hắn khi không lại chạy đến lấn giường một thai phụ như nàng.
Nhưng nhìn kĩ lại, hắn ngủ cũng thật sâu a...
Có thể nguyên nhân do khoảng cách gần, nàng nhìn thấy hai mắt hắn nhắm nghiền, đáy mắt thanh sắc, thần sắc mệt mỏi cực độ.
Nhịn không được có chút đau lòng.
Cũng bởi vì mang thai, Đình Nguyệt Hy rất dễ dàng mệt mỏi, nàng quyết định nằm lại giường, bên tai truyền đến tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, bất tri bất giác lại ngủ thiếp đi.
Trời cũng bắt đầu sáng, Đình Nguyệt Hy theo thói quen thường ngày, tỉnh dậy sớm để còn đi lại trong hoa viên vận động một chút, nhưng lúc này bên cạnh nàng còn có Sở Cửu Khuynh, hắn lại nằm ở phía ngoài, nàng muốn rời giường là chuyện không thể nào rồi.
Đình Nguyệt Hy ngồi dậy, mắt chăm chú ngắm nhìn dung nhan tuấn mỹ của đối phương, quả nhiên là đẹp đến xuất thần.
Vì thế, không tự chủ nhẹ nhàng hạ xuống bờ môi mỏng của hắn một nụ hôn dịu ngọt tựa mây hồng.
Trong khoảnh khắc môi chạm môi đó, nàng căn bản không thể thấy được đuôi mày của Sở Cửu Khuynh thoáng động đậy, hiển nhiên là hắn đã tỉnh dậy trước nàng từ lâu rồi.
Nếu Đình Nguyệt Hy biết được hắn đã tỉnh, cũng đã tiếp nhận nụ hôn 'lén' kia của nàng, nhất định nàng sẽ tìm một cái lỗ để chui xuống cho rồi.
Hết chương 100.
(*) Bài thơ "Hậu cung oán" – Nỗi oán trong hậu cung (後宮怨) của Bạch Cư Dị.
Bản dịch thơ của Nguyễn Minh đăng tại Thivien.net:
Ơn mưa móc vua ban hiếm có,
Làm sao mà ban bố ngàn nơi.
Ba ngàn cung nữ đẹp tươi,
Xuân về ai chẳng lệ rơi bẽ bàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT