Thái hậu đứng trong hiên các của Trường Thọ cung, xem Bạch Ái sai mấy cung nhân đưa từ Nội Vụ Phủ đến hơn mười bồn hoa lan trắng và hoa xen tím đan xen vào nhau trông vô cùng đẹp mắt.
Lúc này vừa vặn cũng là hoàng hôn, mây bay đầy trời tựa đóa cẩm tú đẹp đẽ đương thời nở rộ, chiếu rọi ánh sáng huy hoàng bao phủ mười mấy bồn hoa lan trắng, sen tím trong sân.
Bạch Ái bước đến trước mặt Thái hậu, cười nói: "Thái hậu, Bệ hạ quả nhiên vô cùng hiếu kính, có gì tốt gì đều dâng trước cho người thưởng dụng. Ngay cả mấy đóa hoa sen tím nở đẹp nhất trong cung cũng đều đưa đến chỗ người."
Thái hậu mỉm cười gật đầu, vịn tay Bạch Ái bước xuống bậc tam cấp, tinh tế thưởng thức một bồn hoa nở bung khoe sắc, "Như thế cũng coi như không uổng công ai gia thương yêu Bệ hạ. Nhưng Bệ hạ vừa mất đi Tứ hoàng tử, trong lòng chắc cũng đau buồn lắm rồi, ngươi xem, màu sắc hoa đưa đến đây, không màu trắng cũng là màu tím, ảm đạm biết bao nhiêu?"
Nói đến đây, Thái hậu lại rơi nước mắt.
"Thái hậu, người bớt thương tâm." Bạch Ái dâng đến cho Thái hậu một chiếc khăn tay, "Rồi Bệ hạ cũng sẽ cho người những hài tử bụ bẫm khỏe mạnh khác thôi mà, Thái hậu cứ thương tâm như vậy, ảnh hưởng đến phượng thể thì rất không hay."
"Ai gia còn chưa được nghe nó gọi ba chữ 'hoàng tổ mẫu' đã phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi." Thái hậu nâng lên một đóa hoa lan trắng ngần, ảm đạm cười: "Kẻ gây ra chuyện mất hết nhân tính này, ai gia tuyệt đối không bỏ qua."
Cung điện trong Hoàng cung khi không lại bốc cháy, còn không phải là vì có kẻ tiểu nhân nhúng tay vào hay sao?
Thái hậu là ai chứ? Bà đã dành ra hơn hai mươi năm tranh đấu trong chốn hậu cung của tiên đế, từ thủ đoạn tầm thường đến ngoan độc, bà đều nếm trãi qua tất thảy rồi, chuyện này bà còn không biết rõ sao?
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Đình Nguyệt Hy thay cung trang tao nhã ngồi lên thái trượng, hướng Trường Thọ cung mà đi.
Vì sự kiện nàng ngất xỉu hai hôm trước nên Hoàng hậu đã miễn thỉnh an cho nàng, hiện tại nàng cũng không cần mang cái bụng đã nhô lên của mình đến Phượng Nghi cung mỗi ngày cho đám nữ nhân kia ganh ghét làm gì.
Khi tới Trường Thọ cung, tâm tình Thái hậu cũng không tốt mấy, gương mặt trẻ trung chỉ vì buồn sầu mà như già thêm vài tuổi, không còn tươi sáng như lúc trước nữa.
Thái hậu đang đi dạo ngắm hoa trong sân viện giải sầu, thấy Đình Nguyệt Hy đến thì cũng có chút bất ngờ, bà giơ tay ra hiệu cho nàng tới gần mình hơn một chút.
Nàng theo quy củ thỉnh an Thái hậu, "Thần thiếp xin thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương trường lạc vô biên!"
"Mau đứng dậy đi." Thái hậu cùng nàng ngồi xuống bên bàn ngọc thạch mát lạnh, ánh mắt của bà khi nhìn đến nàng càng thêm nhu hòa, "Thật hiếm khi lại thấy ngươi một mình đến đây thỉnh an ai gia."
"Thái hậu chê cười rồi, thần thiếp đúng là thất lễ." Đình Nguyệt Hy nhận lấy chén trà Bạch Ái vừa dâng đến, uống xong một ngụm liền đặt xuống, rồi ưu nhã cười, "Hôm nay thần thiếp đến đây, là muốn nói với Thái hậu một chuyện."
"Là chuyện gì?" Thái hậu đẩy đĩa điểm tâm đến trước mặt nàng, quả nhiên đối xử với nàng giống hệt tiểu hài tử.
"Chuyện là..." Đình Nguyệt Hy hít sâu một hơi, rốt cuộc vẫn là bình tĩnh nói: "Thần thiếp đã mang thai gần ba tháng rồi."
Quả nhiên, sắc mặt của Thái hậu đã trở nên tươi sáng hơn hẳn.
"Thật sao?" Rất lâu sau, Thái hậu mới thốt ra được hai chữ như thế.
"Vâng, thưa Thái hậu, người xem, bụng của thần thiếp cũng đã lớn hơn một chút rồi." Nàng chạm nhẹ tay vào bụng mình, theo thói quen chậm rãi cảm nhận sự sống đang hiện diện trong thân thể.
Bạch Ái thấy Thái hậu thất thần, biết bà đang vui quá nhưng còn quá đỗi ngạc nhiên, bèn quỳ xuống nói: "Chúc mừng Thái hậu! Hiền Thục nghi nương nương mang thai chính là chuyện vui, Thái hậu quả thật hồng phúc tề thiên!"
"Tốt, tốt, tốt lắm." Thái hậu hồi phục lại tinh thần, lệ nhòe trên khóe mi thanh nhã, "Ai gia vừa mất đi Tứ hoàng tử, lòng đau khôn xiết, nay ngươi lại mang long thai, quả nhiên trời cao không bao giờ tuyệt đường sống của phàm nhân."
"Thái hậu, thần thiếp vốn muốn nói cho người biết sớm, nhưng thân thể thần thiếp yếu duối dễ sinh bệnh, không dám tùy tiện đi lại nhiều, chỉ khi long thai ổn định mới dám đến đây nói cho người biết, xin Thái hậu bỏ qua tội tự ý quyết định của thần thiếp."
Đình Nguyệt Hy còn đang định quỳ xuống trước mặt Thái hậu nhận lỗi thì bà đã vội can ngăn: "Ngươi đang mang long thai, cứ việc ngồi đi, nếu như vì mấy cái quy củ trong cung mà động thai khí, chẳng phải ai gia đã trở thành tội nhân rồi hay sao?" Thái hậu tự mình đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ nàng ngồi lại ghế, "Ngươi suy nghĩ chu toàn được như vậy, ai gia không khen thưởng ngươi thì thôi, sao có thể còn bắt ngươi chịu phạt?"
Nói xong, Thái hậu ra hiệu cho Bạch Ái bưng đến một chiếc hộp nhung gấm, bên trong có đựng hai cây trâm bích ngọc, màu xanh lục bảo tuyệt đẹp sáng ngời, đầu trâm khắc thành hình hồ điệp mạ tơ vàng khảm ngọc, hai dây tua bên dưới được trang trí bằng ngọc minh châu cùng hai viên ngọc trong suốt, phản chiếu ánh sáng lấp lánh, không chỉ toát lên nét đẹp tuyệt hảo, mà nàng còn thấy được, nếu nhìn kĩ, nó còn đang phát ra một vầng hào quang sáng chói, đẹp không sao kể xiết.
Thái hậu với tay cầm lấy cặp cây trâm bích ngọc tuyệt đẹp kia lên, nâng niu như trân bảo thế gian, "Cặp trâm bích ngọc này là quà tặng ngày trước Từ Khánh Hoàng thái hậu đã tặng cho ai gia khi ai gia còn ở Đông cung làm thứ phi, cũng tức là mẫu hậu thân sinh của tiên đế gia. Trâm bảo này đã được ai gia cất giữ nhiều năm, quý không sao kể xiết, nay ai gia muốn tặng lại cho ngươi, mong rằng ngươi sẽ giữ gìn cặp trâm bích ngọc này thật tốt."
Đình Nguyệt Hy có chút hoảng loạn nhìn Thái hậu, nếu đây là trâm cài tóc quý giá từ thời mẫu hậu thân sinh của tiên đế gia, đáng lý ra Thái hậu phải trao lại nó cho Hoàng hậu mới phải, cớ sự gì chỉ vì hài tử trong bụng mà thưởng cặp trâm quý giá này cho nàng?
Chưa để cho Đình Nguyệt Hy kịp phản bác, Thái hậu đã nhẹ nhàng đem cặp trâm kia cài lên búi tóc của nàng, rồi cười nói: "Quả nhiên rất hợp với ngươi."
Một lúc sau, Đình Nguyệt Hy mới định thần lại, nàng hơi cúi người tạ ơn, "Thần thiếp xin tạ ơn Thái hậu ban tặng trâm bích ngọc cao quý."
"Không cần tạ ơn ai gia, cặp trâm bích ngọc này cài lên tóc ngươi mới tỏa ra được sự cao quý vốn có của nó." Thái hậu uống một ngụm trà, không giấu được vui vẻ, khóe môi bất giác hiện hữu một nét cười hài lòng, "Sau khi ngươi hạ sinh hài tử, ai gia sẽ lập tức lệnh cho Nội Vụ Phủ chuẩn bị đại lễ phong phi cho ngươi, phong ngươi làm Hiền Chiêu nghi chính tam phẩm, ý ngươi thế nào?"
Đình Nguyệt Hy đứng lên, dịu dàng thưa: "Thái hậu đích thân tấn phong cho thần thiếp, đây đã là một đặc ân to lớn, thần thiếp không dám đòi hỏi điều gì quá đáng, tất cả để cho Thái hậu làm chủ."
Thái hậu cười nói: "Cứ ngồi xuống đi, ai gia biết ngươi là người có chừng mực, nhưng cũng không thể để ngươi cứ như vậy mà phải chịu đựng ủy khuất." Sau lại nói thêm, "Khi ngươi dưỡng thai trong Phượng Thiên cung, ai gia sẽ ban lệnh không cho phi tần tự ý đến thăm hỏi, để ngươi hảo hảo an tâm dưỡng thai, không sợ bọn họ tự ý đến gây sự."
Thái hậu đã trãi qua rất nhiều lần bị hãm hại, nên đối với chuyện long tự rất nhạy cảm, nay bà không cho phi tần khác xuất nhập Phượng Thiên cung cũng là hợp lý hợp tình.
Cứ thế hàn huyên thêm một lúc, Thái hậu dặn dò Đình Nguyệt Hy rất nhiều việc cần chú ý khi dưỡng thai, sau đó mới hài lòng để cho nàng hồi cung.
...
Chưa đến nửa canh giờ sau, tin tức Đình Nguyệt Hy mang thai long tự đã truyền khắp hậu cung rồi.
Khỏi phải nói, đám phi tần mỹ nữ kia ghen tị đến thế nào.
Loảng xoảng–––
Chén trà bằng ngọc như ý trên tay Yến Tri Diệu vỡ nát dưới thảm nhung, nước trà nóng hổi văng tung tóe, bắn lên người một cung nữ đang đứng gần đó, nhưng nàng ta có nóng có rát cũng không dám kêu lên nửa tiếng, chỉ lẳng lặng đem toàn bộ mảnh vỡ dưới chân cùng nước trà còn đọng lại trên thảm dọn sạch.
Hai hàm răng trắng của Yến Tri Diệu cũng thiếu chút nữa cắn nát môi, tức giận đến mức bẻ mất một cây trâm cài tóc bằng vàng ròng, lòng ngập tràn không dám tin tưởng vào tin tức mình nghe được.
Vốn nghĩ thân thể Hiền Thục nghi sau khi trở về từ lãnh cung đã tiều tụy đi không ít, bình thường còn thấy nàng xin miễn thỉnh an, sắc mặt tái xanh không có sự sống, thức ăn Ngự Thiện Phòng đưa đến đều rất bình thường, ngay cả tư liệu thỉnh mạch hai lần một ngày của Thái Y Viện, Yến Tri Diệu đều đã xem qua kĩ càng, hai hôm trước nàng còn dầm mưa nhiễm bệnh bất tỉnh trên giường. Yến Tri Diệu lại không nghĩ đến mình đã tính toán từng li từng tí, một chút sơ hở cũng không có, thế nhưng không ngờ Hiền Thục nghi lại có thể mang thai long tự gần ba tháng rồi.
Thân thể Yến Tri Diệu so ra tốt hơn nhiều, thế nhưng cho đến bây giờ cũng không có mang thai, nói không chừng chuyện này của nàng ta hiện tại đã thành trò cười cho tất cả nữ nhân trong hậu cung rồi.
Lãng Nhạ đem dược thiện đưa đến trước mặt Yến Tri Diệu, liếc mắt liếc mấy cung nữ hầu hạ trong tẩm cung một cái, các cung nữ kia thức thời thối lui ra ngoài canh chừng. Thấy bọn họ rời đi, Lãng Nhạ mới quan tâm hỏi một câu, "Chẳng hay người nào lại khiến cho nương nương tức giận như vậy?"
"Là Hiền Thục nghi! Hiền Thục nghi mang thai long tự gần ba tháng rồi!"Yến Tri Diệu kích động khiến cho cả khuôn mặt cũng trở nên hung dữ, đôi mắt đỏ bừng, "Lãng Nhạ, chẳng phải bổn cung đã cho người kiểm tra rất kĩ, nàng ta không hề cho người mang thảo dược an thai đến, mọi thứ đều rất đỗi bình thường, nhưng tại sao nàng ta lại có thai được chứ?"
Lãng Nhạ cũng chấn kinh, mang chén thuốc trong tay đặt trên bàn, Hiền Thục nghi vậy mà lại mang thai, tính tính thời gian, nếu như gần ba tháng, vậy chẳng phải là lúc nàng được làm lại thẻ bài hay sao?
Trách không được Yến Tri Diệu lại phẫn nộ cùng thương tâm như vậy.
"Bổn cung đã sớm nghi ngờ, Hiền Thục nghi vốn dĩ rất được sủng ái, tại sao mấy tháng nay Bệ hạ đều lạnh nhạt hờ hững, không hề điểm bài của nàng ta lấy một lần, trước kia còn tưởng nàng ta đã thất sủng, hóa ra bên trong có nội tình! Thật ra, Bệ hạ chỉ là sợ ảnh hưởng đến việc dưỡng thai của nàng ta, nên mới không đến Phượng Thiên cung mà thôi!" Yến Tri Diệu gắt gao nhìn chằm chằm bát thuốc trên bàn, vừa phẫn nộ lại ghen tị, trong mắt bắn ra tia sáng làm cho người ta sợ hãi.
"Nương nương, nếu nàng ta đã có thể giấu giếm kỹ như vậy, xem ra khẳng định bên cạnh của nàng ta có người biết y thuật! Mà còn là y thuật nhất mực thượng thừa, mới có thể giúp nàng ta qua mắt được các thái y thuộc Thái Y viện đến thỉnh mạch mỗi ngày!" Trong mắt Lãng Nhạ lóe ra một tia sáng lạnh, rốt cuộc là cao nhân nào, lại có y thuật cao thâm đến vậy?
"Bổn cung không cam tâm!" Yến Tri Diệu nắm chặt tay thành quyền, đáy mắt biểu lộ một tia tàn nhẫn, "Lãng Nhạ, ngươi tự mình đi đến mật thất lấy phấn xạ hương vừa được đám đạo sĩ kia tinh chế ra rồi mang đi nấu một bát thuốc an thai, tự mình đưa đến Phượng Thiên cung đi."
Xạ hương vốn là có tác dụng trợ sản, mang thai gần ba tháng, nếu dùng thuốc trợ sản mà nói, rất dễ dàng gây tổn thương cho cơ thể nữ nhân, một xác hai mạng là chuyện hiển nhiên.
Lãng Nhạ gật đầu, tinh quang trong mắt chợt lóe, biết Yến Tri Diệu muốn làm cái gì, tuy nhiên vẫn thấp giọng hỏi một câu: "Hoàng hậu nương nương, người là muốn..."
Yến Tri Diệu nheo hai tròng mắt lại, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, nghiến răng nghiến lợi oán hận nói: "Không sai, bổn cung muốn Hiền Thục nghi một xác hai mạng!"
Đáy mắt Lãng Nhạ hiện lên một tia chần chừ, "Nương nương, tuy rằng loại phấn xạ hương phá thai kia khi cho vào nước sẽ không mùi không sắc không hương, nhưng nếu thật sự bên người nàng ta có cao nhân... e là sẽ nhận ra."
"Thuốc an thai bổn cung tự mình ban cho, nàng ta dám để cho người khác thử qua sao?"
"Vâng, nô tỳ hiểu rồi."
Yến Tri Diệu cười lạnh, xạ hương này là vũ khí sắc bén mà nàng ta dùng để đối phó với nữ nhân mang thai trong hậu cung.
Đình Nguyệt Hy, để bổn cung xem thử, vận khí của ngươi tốt đến thế nào!
Hết chương 98.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT