Trong lòng của Diệp Du Nhiên vô cùng chua xót, từ hồi còn nhỏ khi đến gia đình nhà họ Diệp, dì Trương đã không cho cô gọi là mẹ, rõ ràng là muốn để cô biết rằng bản thân chỉ là một đứa trẻ được nhận nuôi mà thôi. Bây giờ, lại đang thắm thiết tự xưng bản thân là mẹ của cô, tất cả là vì để được nhận tiền từ chỗ Nam Cung Tước này đây…...
Nam Cung Tước từ trên xe bước xuống, không thèm nhìn bà ta một cái, anh chỉ nhìn về phía Diệp Du Nhiên, rồi lạnh lùng nói: “Bà ta là mẹ nuôi của cô à?”
Diệp Du Nhiên buồn bã gật đầu: “Đúng vậy, dì Trương qua đây để gặp tôi, lát nữa sẽ đi, xin anh đừng bận tâm.”
Dì Trương trừng mắt nhìn cô: “Nếu không lấy được tiền, tôi sẽ không đi đâu cả!”
Câu này của bà ta chính là thà nói thẳng ra cho Nam Cung Tước biết mục đích của mình, còn hơn là phí lời với Diệp Du Nhiên,.
“Cậu nhìn xem đứa con gái duy nhất của tôi bây giờ đi theo cậu, nhà họ Diệp của chúng tôi lại bị phá sản rồi, cậu có phải là nên……” Dì Trương quay đầu lại nhìn Nam Cung Tước, nở nụ cười tươi rói, nói đến khúc cuối có chút khó xử ngại ngùng, liền đưa cho anh một ánh mắt mang ý nghĩa: “Cậu hiểu mà”.
Nam Cung Tước nhướng mày, vẻ mặt nghiêm nghị lạnh lùng, giống như một vị thần ở trên cao đang liếc mắt xuống nhìn bà ta, im lặng rất lâu không phát ra tiếng động.
Dì Trương thấp thỏm không yên nắm lấy chiếc túi xách màu đỏ trên tay, chủ động giảm bớt số tiền mong muốn, giơ năm ngón tay lên ra hiệu: "Vậy thì, tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, cứ đưa cho tôi con số này là được rồi, để sau này nó có thể thoải mái tự do, một lòng mà đi theo cậu.”
Nam Cung Tước liếc nhìn Diệp Du Nhiên một cái, trong khi cô đang kinh hồn bạt vía, thì anh giơ tay lên.
Trương Thành nhanh chóng lấy ra một xấp chi phiếu chưa được ký, cùng với một cây bút đặt vào trong tay của anh.
Diệp Du Nhiên kinh hãi nhìn chằm chằm vào xấp giấy mà cô chưa từng được nhìn thấy trong Tập đoàn Nam Cung, cũng như những ngón tay thon dài đang cầm cây bút, lớn tiếng nói: “Không được! Không được ký mà! Ngài Nam Cung, tôi sẽ không nhận số tiền này đâu, dì Trương chỉ đang nói đùa mà thôi, anh đừng coi nó là thật!”
Nếu như số tiền này thật sự được đưa cho dì Trương, cô không thể tưởng tượng được bản thân mình sẽ phải trả cái giá như thế nào mới có thể từ căn biệt thự đó, từ bàn tay của Nam Cung Tước này mà thoát thân được!
Dì Trương lao ra đứng trước mặt Diệp Du Nhiên, không cho cô đến gần cắt ngang hành động của Nam Cung Tước.
Diệp Du Nhiên muốn đẩy dì Trương ra, nhưng cô không vượt qua được tình trạng cơ thể yếu đuối của mình, thay vì đạt được mục đích, ngược lại cô bị dì Trương hất ngã.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Nguyên cả phần đằng sau lưng của cô đập vào cánh cửa được chạm khắc hoa văn, đau đến mức phải nghiến răng lại, mất cả buổi vẫn chưa thể hồi phục lại được.
Dì Trương nhíu mày trừng mắt nhìn cô, không hề thương xót mà chửi rủa: “Mày là đồ đáng chết, nếu mày còn dám quấy nhiễu chuyện tốt của tao, tao sẽ tát vào mặt mày đó!” Bà ta cũng ra vẻ tát vào không khí hai cái, thì thấy sau lưng đột nhiên lạnh toát, dì Trương quay người lại, chợt nhìn thấy đôi đồng tử đen thăm thẳm của Nam Cung Tước đang nhìn chằm chằm vào bà ta.
Khí chất cao quý và mạnh mẽ khắc sâu trong xương cốt như thể từ khi sinh ra đã có, tạo nên áp lực đè nặng lên người bà ta, dì Trương bị hù dọa tự động lùi về sau, lại can đảm tiếp tục cười: “Đã làm phiền đến cậu viết chi phiếu rồi sao? Chúng tôi sẽ không quấy rầy nữa, cậu cứ từ từ làm đi nha, đừng ghi sai là được.”
Vẻ mặt Nam Cung Tước còn lạnh hơn cả băng, ánh mắt sắc bén đầy uy nghiêm. Dì Trương đối với anh chẳng qua chỉ là một con kiến mà thôi, mặc dù viết chi phiếu này cho bà ta, nhưng đó là bởi vì Diệp Du Nhiên.
Một là để đuổi người, hai là vì muốn xem xem Diệp Du Nhiên sẽ có phản ứng như thế nào khi nợ anh ngày càng nhiều hơn, cũng có thể là điều này khiến anh cảm thấy thú vị.
Nhưng bây giờ……
“Ngài Nam Cung, tôi xin anh, chúng tôi không cần số tiền này, anh cũng đừng tiêu tốn nó vô ích.” Diệp Du Nhiên cố gắng hết sức chống đỡ cơ thể đứng dậy, thẳng thắn đối diện với anh, trong ánh mắt đầy sự cố chấp và có chút khẩn cầu.
Lưng của cô rất thẳng, ngay cả khi vào lúc cô đang cầu xin giúp đỡ như thế này đều chưa bao giờ khom lưng cúi đầu. Giống như một bông hoa mai nở rộ trên mỏm đá cheo leo ở trên núi, khi đối mặt với hoàn cảnh khắc nghiệt, vẫn rất tự do và kiêu hãnh.
Với thị lực của Nam Cung Tước, có thể dễ dàng nhận ra rằng cô không hề giả vờ tỏ vẻ, mà thực sự phản ứng như thế này. Trong mắt tràn ngập ý cười hài lòng và hứng thú, biết co biết duỗi, lại có thể vào những thời điểm quan trọng không từ bỏ tôn nghiêm. Người phụ nữ này, anh rất mong đợi được xem những biểu hiện sau này của cô.
Nam Cung Tước đã thoăn thoắt nhanh chóng ghi lần lượt từng nét cao thấp to nhỏ lên tấm chi phiếu, rồi ký tên của mình vào, đưa cho Trương Thành, anh vẫn không hề tiếp xúc trực tiếp với dì Trương.
Trương Thành kính cẩn nhận lấy nó, chuyển cho người phụ nữ tuổi tác cũng không nhỏ nhưng ăn mặc rất tươi sáng lòe loẹt.
"Chủ tịch Nam Cung, cậu thật là tốt bụng mà! Con gái tôi đi theo cậu, tôi coi như có thể yên tâm rồi! Nếu nó có làm sai điều gì, cậu cứ thoải mái mà dạy dỗ nha…" Dì Trương cầm lấy tờ chi phiếu, tâm trạng vô cũng tốt, vênh đôi môi được trang điểm kỹ càng của mình lên rồi nói.
Nam Cung Tước cau mày: “Câm miệng, bà có thể đi rồi.”
Dì Trương vẫn muốn bám víu kết thân, nhưng Trương Thành đã giang cánh tay ra để thực hiện mệnh lệnh. Một người đàn ông cao to lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn tràn đầy sức lực, khiến bà ta có phần sợ hãi ngừng câu đang nói lại, giương mắt nhìn Diệp Du Nhiên bị Nam Cung Tước kéo vào biệt thự, chỉ có bất mãn thể rời đi.
Tuy nhiên, kiếm được năm mươi vạn tệ cũng đủ khiến bà ta mặt mày rạng rỡ, ngập tràn vui sướng rồi. Đối với việc không được vào biệt thự? Không phải vẫn còn sau này sao, cơ hội đầy ra đó.
Khi mà Nam Cung Tước đưa chi phiếu đã ký xong ra cho Dì Trương, Diệp Du Nhiên như người mất hồn, tâm trạng thẫn thờ, ánh mắt đã không còn linh hoạt nữa.
Cô bị Nam Cung Tước kéo vào phòng khách một cách ngoan ngoãn, ngã vào chiếc ghế sofa bọc da thật mềm mại, mới chợt tỉnh táo ra. Trừng mắt giận dữ nhìn chằm chằm Nam Cung Tước, trong hốc mắt của cô đã đỏ bừng, cô chất vấn: “Tại sao anh lại đưa chi phiếu cho bà ta!”
“Tại sao tôi không thể đưa nó?” Nam Cung Tước hỏi ngược lại một câu, ra hiệu cho người khui một chai rượu vang đỏ, lúc này tâm trạng anh đang khá tốt.
Diệp Du Nhiên tức giận siết chặt bàn tay lại, móng tay chưa được cắt ngắn ghim vào lòng bàn tay, mang lại một cơn đau đến thấu tận tim gan, cũng không đè ép xuống được sự tức giận này của cô, nghẹn ngào nói: “Nói cho anh biết, năm mươi vạn này, tôi sẽ không trả đâu!” Cô cũng không thể trả nổi, dù sao thì đó là do chính bản thân Nam Cung Tước muốn đưa cơ mà!
Nếu bị ép quá mức, thỏ cũng sẽ biết cắn người đấy.
Mặc dù Diệp Du Nhiên rất tuân thủ nguyên tắc không muốn lợi dụng người khác, từ lúc ban đầu đã định sẽ từ từ trả lại một nửa từ một trăm vạn đó của Nam Cung Tước. Nhưng bây giờ, Nam Cung Tước thực sự đang ức hiếp người khác quá mức rồi! Nếu muốn dùng năm mươi vạn này để ép buộc cô làm điều gì, cô cũng sẽ không đồng ý!
“Cô không trả lại cũng được, công ty nhà họ Diệp, đừng nghĩ tới chuyện khôi phục nữa.” Nam Cung Tước nhàn nhã cầm lấy ly rượu đỏ, khoan thai nhấp một ngụm, dùng đầu lưỡi đánh giá mùi vị sau đó nuốt xuống, động tác vừa gợi cảm vừa mê người. So với những người cố ý thể hiện dáng vẻ như thế này trên TV còn đẹp hơn nhiều, càng bộc lộ sự cao quý hơn người.
Diệp Du Nhiên tức giận nghẹn ngào không nói nên lời, anh còn chậm rãi thong thả quẳng ra thêm một câu: “Bộ phận liên quan đang xác minh. Tôi vốn dĩ muốn giúp cô nói chuyện, bây giờ cũng tốt rồi, không còn phải phiền phức nữa.”
Diệp Du Nhiên biết nguyên nhân của sự việc này là do Nam Cung Tước muốn trả thù cô, nếu như Nam Cung Tước không lên tiếng, công ty có lẽ cả đời này cũng không thể khôi phục lại được, vậy sự kiên trì của cô suốt mấy ngày qua chẳng phải sẽ trở thành trò cười rồi hay sao.
Hơn nữa, nếu như mà dì Trương đem năm mươi vạn đó nhanh chóng tiêu xài hết, mà gia đình lại không có nguồn thu kinh tế nữa, đến lúc đó thì ... cô chỉ cần nhập tâm suy nghĩ nhiều hơn một tí, thì đã cảm thấy sợ hãi không chịu nổi.
“Không được, công ty nhất định phải khôi phục lại!” Diệp Du Nhiên kiên quyết nói xong, nhưng rồi lại sợ Nam Cung Tước sẽ vì thái độ của cô mà ép buộc cô nhiều hơn nữa. Nên xoa dịu tâm trạng rối ren của mình lại, nghiến răng nói: “Đây là những gì chúng ta đã thỏa thuận từ trước, công ty thuộc về nhà họ Diệp, tôi muốn lấy lại.”
Nam Cung Tước như cười như không nhìn cô chằm chằm, nhưng không bày tỏ thái độ gì cả. Chỉ yên lặng nhìn Diệp Du Nhiên đến mức khiến cô sợ hãi vô cùng, chẳng lẽ anh nhìn thấy những nỗi lo lắng ẩn giấu của nhà họ Diệp, nên đang suy nghĩ cách đối phó với cô?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT