Diệp Du Nhiên nghiêng người tránh khỏi, khiếp sợ mà nhìn dì Trương: "Đúng là dì nói ư?" Cô còn âm thầm phủ nhận thay dì Trương, cho rằng chuyện bao nuôi là do bạn cùng lớp nhìn thấy mình ngồi trên xe Nam Cung Tước, sau đó sinh ra những lời đồn đoán, không ngờ là...

"Sao dì có thể làm như vậy? Cả trường ồn ào đến nỗi ai nấy cũng biết, sau này con phải đến lớp thế nào?" Diệp Du Nhiên buồn bã nhìn dì Trương, trong lòng cô vô cùng đau khổ.

Dì Trương không ngờ cô biết chuyện mình đến Đại học N nhanh như vậy. Bà ta chột dạ quay đầu đi, không phải do mình nghe người ta nói rằng thôi học giữa chừng, học phí kỳ này có thể trì hoãn thêm hai tháng sao?

Tuy chỉ có một hai nghìn, dù ít cũng là tiền đấy.

"Mày đi theo Chủ tịch Nam Cung mà còn cần về trường à?" Dì Trương ngoan cố nói: "Một triệu chẳng là gì với người ta đâu, chỉ như chín con trâu mất một sợi lông. Mày nói chuyện với anh ta, bảo anh ta trợ cấp cho nhà mình đi. Tao với ba mày sắp sống không nổi nữa rồi!"

Diệp Du Nhiên cắn môi, lát sau mới nói: "Trong thẻ của con còn hai nghìn, để con chuyển qua cho mọi người dùng trước..."

Chưa kịp nói xong, cô đã bị dì Trương giận dữ ngắt lời.

Bà ta tức giận trợn mắt với cô: "Mày bố thí cho ăn mày hả? Hai nghìn có thể làm được gì? Dăm ba ngày là hết ngay! Tập đoàn nhà Nam Cung lớn như vậy, mày đi theo anh ta thì dù thế nào cũng được cho 800 nghìn đến 1 triệu bạc, mày nói anh ta cho mày không được à?"

Hai nghìn là tiền sinh hoạt hai tháng của cô, chưa kể còn có thể trừ ra một khoản để đưa đến trại trẻ mồ côi, vì sao dì Trương lại nói chỉ dăm ba ngày là tiêu hết?

Diệp Du Nhiên ngã người ra sau, dựa vào tường để gắng gượng chống đỡ cơ thể, cô gắng sức bình tĩnh nói: "Ngài Nam Cung đã đồng ý với con, vài ngày nữa anh ấy sẽ khôi phục công ty nhà họ Diệp, dì với ba cứ dùng hai nghìn này trước ạ. Đến lúc đó công ty ổn định trở lại, chúng ta cũng sẽ có tiền thôi." Mà cô cũng có thể khôi phục trở lại cuộc sống bình thường như trước kia.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Diệp Du Nhiên nghĩ rằng mọi thứ sẽ tốt đẹp trở lại, nhưng dì Trương lại không vừa lòng.

Bà ta trợn mắt, giận dữ nói: "Lấy lại công ty chưa chắc có thể kiếm được tiền ngay tức khắc, không chừng đến lúc đó còn phải bồi thường nợ nần."

So với một công ty mà lợi nhuận cả năm chỉ chừng hai trăm nghìn, tiền mặt vào tay vẫn khiến bà ta yên tâm hơn. Một triệu trông thì nhiều đấy, nhưng nếu ném vào công ty, bị kẻ không có đầu óc xử lý thì chẳng còn gì. Nhưng có số tiền mặt này, ít nhất còn cầm cự được một quãng thời gian, cuộc sống của bà ta và Diệp Thiên Thành sẽ tốt hơn hẳn.

"Mày bảo anh ta viết chi phiếu cũng được, tao cũng không cần nhiều. Lấy một triệu ra đây, cho ba mày mở công ty nhỏ cũng tốt, cải thiện chất lượng cuộc sống trong nhà." Dì Trương nói như lẽ đương nhiên.

Diệp Du Nhiên nở nụ cười thê lương, lấy lại được công ty hay không đều chẳng sao ư? Cô kiên trì đến nước này, rốt cuộc để làm gì chứ?

Đôi mắt cô xót xa, Diệp Du Nhiên gắng gượng ngẩng đầu lên. Cô kìm nén dòng lệ kích động, kiên quyết nói: "Dì Trương, tiền thì con không lấy được, cùng lắm chỉ có thể khôi phục công ty của ba."

Một triệu bạc đã khiến mình rơi vào hoàn cảnh như bây giờ, sao có thể đòi thêm một triệu nữa, nếu thật sự lấy tiền từ tay Nam Cung Tước, cô không tưởng tượng nổi cuộc đời mình sẽ đau khổ đến mức nào nữa.

Dì Trương chống nạnh, định ngoác mồm mắng cô. Vương Hoa đột nhiên kêu lên: "Cô Diệp, sức khỏe cô không tốt, cô nên quay về nghỉ ngơi một lát đi."

Diệp Du Nhiên lắc đầu: "Cảm ơn ý tốt của cô, đợi lát nữa rồi nói."

Vương Hoa gọi Diệp Du Nhiên như vậy đã khiến dì Trương nhìn thấy hy vọng. Ánh mắt bà ta sáng lên, căm phẫn nói: "Mày nói mình là người làm công ở đây, đừng có gạt tao! Con nhỏ chết giẫm, nhanh chân lấy tiền cho tao, bằng không tao sẽ ở đây mãi không đi. Chờ người kia quay về, tự tao mở miệng đòi!"

Thím La lạnh lùng liếc Vương Hoa. Đợi cô ta quay về biệt thự, thím mới bước lên phía trước: "Bà Diệp, bà vui lòng không gây ồn ào ở đây, bằng không chúng tôi sẽ đuổi bà rời khỏi biệt thự ngay lập tức."

Dì Trương liếc mắt quan sát, thấy thím La ăn mặc không giống người chủ, bà ta bỗng chốc trở nên to gan: "Bà chỉ là một ả giúp việc thôi, quản rộng quá nhỉ! Tôi tới tìm con gái để đòi tiền, nó còn chưa đuổi tôi đi, bà có tư cách gì mà lên tiếng ở đây? Có tin tôi bảo nó quay ra đuổi bà không?"

Diệp Du Nhiên vội vã kéo áo dì Trương: "Dì ơi, thím La có thể xem như là một nửa chủ nhân trong biệt thự này, con đều nghe lời thím ấy." Đồng thời cô xin lỗi thím La: "Cháu thật sự xin lỗi vì dì Trương đã xúc phạm thím, xin thím đừng so đo với bà ấy, cháu sẽ khuyên bà ấy rời đi."

Thím La rộng lượng mỉm cười, nhắc nhở Diệp Du Nhiên: "Cô Diệp à, trưa nay cậu chủ sắp về, phải bắt đầu chuẩn bị cơm trưa, mong cô nhanh lên một chút."

Diệp Du Nhiên gật đầu: "Cháu biết rồi ạ, cảm ơn thím."

Thím La không nói gì thêm, thím biết Diệp Du Nhiên là người có chừng mực, nhưng bà mẹ kế kia thì cần được dạy dỗ.

Sau khi thím La quay về, chỉ còn Diệp Du Nhiên và dì Trương đứng trên con đường rộng trước cửa.

Cô cố gắng nói với dì Trương đang giận dữ: "Dì cũng thấy đó, quan hệ giữa con và anh Nam Cung thật sự không như dì nghĩ đâu. Một triệu bạc trước đó là con mượn của anh ấy, con phải làm việc ở đây cho đến khi trả hết nợ..."

"Tao không muốn nghe mày nói vớ va vớ vẩn!" Dì Trương vốn không tin! Ai mà có lòng tốt như vậy, cho người giúp việc trong nhà mượn tận một triệu bạc, đâu có ai ngu.

Hai người giằng co, dì Trương quyết tâm phải ở đây chờ Nam Cung Tước về để đòi tiền anh. Diệp Du Nhiên không thể đuổi bà ta đi, cô bèn gọi điện cho Diệp Thiên Thành, muốn nhờ ông bảo bà ấy về.

Nhưng sau hai phút im lặng kéo dài, Diệp Thiên Thành chẳng nói gì rồi cúp máy.

Diệp Du Nhiên đau buồn xen lẫn hờn giận, cô không hiểu vì sao ba mình lại như vậy, chẳng phải công ty là tâm huyết nửa đời của ông ấy sao?

Dì Trương lại vô cùng hả hê: "Nhìn đi, ba mày nghĩ giống tao thôi. Mày ngoan ngoãn đòi tiền thằng Nam Cung Tước đi, anh ta chắc cũng chẳng cưới mày đâu. Không thừa dịp này đòi tiền, đợi anh ta vứt bỏ mày rồi..."

Diệp Du Nhiên nhìn chiếc Cayenne ở bên đường chạy nhanh đến đây, đó là xe mà Nam Cung Tước lái đi làm, bây giờ anh đã trở về.

Cô ra sức lắc đầu với dì Trương: "Dì đừng nói nữa!" Nếu để Nam Cung Tước nghe được những câu bà ta nói, người đàn ông hẹp hòi ấy chắc chắn sẽ khiến nhà họ Diệp hỏng bét hơn cả bây giờ!

Dì Trương hầm hừ: "Muốn tao không nói thì nhanh chân đòi tiền Nam Cung Tước, tao cầm tiền rồi mới đi."

Chiếc xe nhanh chóng đi đến đây, dừng lại ở chỗ cách dì Trương chưa đến 10 cm. Trái tim Diệp Du Nhiên nảy lên rồi hạ xuống, suýt nữa cô cho rằng Nam Cung Tước muốn đâm sầm vào mình.

Dì Trương bị tiếng phanh xe đột ngột làm cho hoảng hốt, lúc xoay người lại đụng vào đầu xe, bà ta lập tức mắng chửi: "Muốn chết hả, có biết lái xe hay không, nếu đụng trúng thì bà đây cho mày đẹp mặt... Ưm... ưm..."

Diệp Du Nhiên cuống quýt che miệng dì Trương, nhỏ giọng nhắc nhở: "Dì Trương, anh ấy chính là ngài Nam Cung, dì đừng ăn nói lung tung."

Dì Trương véo mạnh vào eo cô, đẩy cơ thể yếu ớt của Diệp Du Nhiên ra, nét mặt giận dữ bỗng chốc chuyển sang nịnh nọt: "Chủ tịch Nam Cung à, cậu tan làm về nhà sớm quá. Tôi là mẹ của Du Nhiên, tôi biết bây giờ con bé đi theo cậu nên sang đây thăm nó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play