“Khôi phục công ty thì cũng được, nhưng năm mươi vạn này, cô định trả lại cho tôi như thế nào?” Nam Cung Tước có thể điều khiển tất cả mọi thứ nên cứ nhàn nhã, giống như đi săn nếu muốn bắn trúng con mồi thì người thợ săn phải bắn ngay chỗ hiểm, ngoài việc đợi bội thu ra, thì không cần phải làm gì khác nữa.
Diệp Du Nhiên nghĩ về tất cả những gì mình đang có, nhưng không thể tìm thấy bất cứ thứ gì đáng giá. Ngay cả khi trong tương lai cô có thể đi theo phương hướng tốt đẹp do thầy hướng dẫn của mình vạch ra, từ bán hàng đến lập kế hoạch, rồi lại trở thành quản lý cấp cao của công ty, thậm chí sử dụng tài nguyên mạng lưới quen biết mà cô ấy có vào thời điểm đó để thành lập công ty, nhưng đó là vào thời điểm ở tương lai chứ không phải bây giờ, không phải là chuyện giờ đã có được ở trong tay rồi!
Cái dáng vẻ đứng ở vị trí cao hơn người rồi ghé mắt nhìn xuống của Nam Cung Tước sao mà có thể đáng ghét đến như thế. Sao có thể chắc chắn rằng là cô không thể phản kháng, mà chỉ có thể phục tùng thôi chứ?!
Tâm trạng của Diệp Du Nhiên dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt trong sáng linh động thấp thoáng nét phóng khoáng, dứt khoát xoay người rời đi. Thà chết chứ không đầu hàng, thà là ngọc vỡ còn hơn ngói lành*!
(* Là ngọc vỡ còn hơn ngói lành: hàm ý nói về một thái độ sống: Thà bị rủi ro, tổn thất, đau khổ mà giữ gìn được danh dự còn hơn được sống mà lại làm hoen ố thanh danh.)
Nếu đã không thể làm cho Nam Cung Tước làm theo điều mà cô muốn, vậy thì cớ gì cô phải khổ sở cầu xin lòng thương xót chứ, chỉ càng làm tăng thêm những trò đùa của anh mà thôi!
Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô rời đi mà không nói lời nào, nheo đôi mắt đen đầy mê hoặc có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc lại, cái khí thế đàn áp đầy người đó lại đột ngột giảm xuống, ngay cả không khí cũng gần như đông cứng lại.
“Cô không muốn khôi phục lại công ty nhà họ Diệp sao?” Giọng anh trầm xuống, mang theo vẻ quyến rũ ma mị kinh người, cứ như thể Diệp Du Nhiên chỉ cần đồng ý, thì sẽ ngay lập tức thực hiện nó vì cô.
Tuy nhiên, Diệp Du Nhiên, người đã một chân bước lên cầu thang, cả cơ thể chỉ dừng lại một lúc, sau đó cô kiên quyết đi tiếp về phía trước.
Có vẻ như lúc này, cô đã hoàn toàn từ bỏ mọi thứ.
Nam Cung Tước cười một tiếng chế nhạo: “Thật là nhàm chán. Tôi còn tưởng đây là một con mồi hiếm gặp và thú vị lắm chứ, nhưng chẳng qua cũng chỉ có thế.”
Anh ta không còn để ý đến Diệp Du Nhiên nữa, từ từ nhấm nháp thưởng thức ly rượu đỏ, vẻ mặt vẫn như thường, thậm chí còn cùng với người bạn thân là Lệ Vinh Vũ đến quán bar chơi một lúc.
Nhưng khi biết Diệp Du Nhiên không chịu ăn trưa và ăn tối, anh đã gọi điện cho Trần Vũ, bảo hãy nhanh chóng buông tha công ty nhỏ của nhà họ Diệp.
……
Sáu giờ sáng tinh mơ, Diệp Du Nhiên mở mắt, cả đêm không ngủ khiến dưới mắt cô có một lớp quầng thâm mỏng, đặc biệt khi xuất hiện trên làn da trắng nõn của cô, cực kỳ bắt mắt.
Cô liếc nhìn bản thân trong gương, rồi thờ ơ quay đầu, định đứng dậy.
Chính thím La đã sắp xếp đồ dùng vệ sinh cho cô, rồi lấy ra một bộ sản phẩm chăm sóc da cao cấp: “Cô Diệp, cô dùng cái này đi, đây là sản phẩm mới nhất vừa được nghiên cứu xong của công ty. Hiệu quả cực kỳ tốt, có thể nhanh chóng loại bỏ quầng thâm dưới mắt đấy.”
Diệp Du Nhiên nhàn nhạt liếc nhìn một cái, rồi từ chối: “Tôi không dùng đâu, cám ơn bà.”
Thím La bình tĩnh đặt một lọ màu xanh lam lên bàn trang điểm: “Cô nhìn xem, còn có cái gì mà cô thích không, tôi sẽ cho người đi mua thêm.”
Đây không phải là phòng ngủ của Nam Cung Tước mà là một căn phòng dành cho khách ở tầng một. Tất cả các vật dụng trang trí kể cả không gian đều thấp hơn một bậc, nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị chu đáo đầy đủ.
Tối hôm qua Diệp Du Nhiên kiên quyết muốn đến phòng khách ngủ, Nam Cung Tước lại không có ở đó, thím La cũng không dám từ chối cô, nên sáng nay bà lại đến dọn dẹp, chuẩn bị sắp xếp lại một chút theo sở thích của cô.
“Không cần đâu, đã ổn lắm rồi ạ.” Diệp Du Nhiên vẫn từ chối, cô đứng dậy đi ra ngoài, giọng điệu lạnh như băng: “Tôi đi dọn dẹp vệ sinh đây.”
“Cô không dùng cơm trước sao? Nhà bếp có nấu cháo đấy, mùi vị cũng rất ngon.” Thím La với nụ cười không thay đổi trên khuôn mặt, đang thuyết phục cô.
Diệp Du Nhiên không phải là người cố tình gây sự, cũng không muốn vì mối quan hệ của mình, mà khiến họ phải gặp rắc rối, suy nghĩ một chút rồi nói: “Mấy ngày nay tôi ăn không ngon miệng, không cần đặc biệt chuẩn bị bữa ăn cho tôi đâu, khi nào muốn ăn, tôi sẽ tự đi lấy.”
Thím La không nói thêm gì nữa, chuyển sang nói tiếp chủ đề ban nãy: “Vậy tôi sẽ cho người đến dọn dẹp cùng cô.”
“Vậy phiền thím bảo Vương Hoa đến nhé.” Diệp Du Nhiên không từ chối nữa, mà còn chỉ ra tên của một người. Vương Hoa là một trong bốn người duy nhất cô biết trong biệt thự, tuy cũng không có nói gì với nhau nhiều nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người mới gặp.
Thím La lắc đầu: “Cô Diệp à, cô ấy không được.”
Diệp Du Nhiên cũng không kiên quyết: “Ồ không sao, vậy thì tôi sẽ tự làm.” Mặc dù ở tầng hai có rất nhiều chỗ cần vệ sinh, nhưng cô cũng đã làm được vài lần rồi. Làm nhiều sẽ quen tay, nên bây giờ trong ban ngày là cô có thể dọn dẹp xong xuôi hết.
Bên cạnh đó, nếu một mình dọn dẹp vệ sinh, cô cũng có thể được yên tĩnh.
Thím La lo lắng cô hiểu lầm, nên giải thích: “Vương Hoa hôm qua đã xúc phạm cô, nên bị đuổi việc rồi, tôi sẽ để người khác đến giúp cô.”
Một sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt lúc nào cũng mang vẻ không hề bận tâm mọi việc của Diệp Du Nhiên: “Cô ấy xúc phạm tôi khi nào thế?”
Thím La thấy cô cuối cùng cũng không còn từ chối người khác đến gần mình nữa, khuôn mặt nở ra một nụ cười vô cùng tươi: “Buổi chiều ngày hôm qua, cô ấy đã vi phạm quy tắc của một người giúp việc.” Cậu Tước lần đầu tiên mang người về nhà, làm sao mà Vương Hoa có thể tùy ý xúc phạm cho được!- đọc và nghe truyện trên app TYT
Cô không hiểu lắm, nhưng Diệp Du Nhiên đã mơ hồ nhận ra, sắc mặt càng lạnh lùng.
Vương Hoa đã nhắc nhở người đã làm náo loạn ầm ĩ là dì Trương, bởi vì Nam Cung Tước đã mang Diệp Du Nhiên về nhà, để cho cô ấy nhìn thấy tia hy vọng. Nếu như Diệp Du Nhiên vì việc này mà phải chịu sự chán ghét từ Nam Cung Tước, thì có lẽ cô ấy có thể được lọt vào mắt anh?
Cô ấy đã có tâm tư như vậy!
Nghĩ đến đây, Diệp Du Nhiên không muốn tốn công sức vào chuyện này nữa, mở cửa muốn đi lấy dụng cụ dọn dẹp, một mùi rượu nồng nặc sộc và trong mũi, kèm theo một thân hình cao lớn của Nam Cung Tước, ngã vào người cô.
“Anh làm gì vậy? Tránh ra ngay!” Diệp Du Nhiên tức giận đẩy anh ra, nhưng với sức nặng từ thân hình đàn ông to lớn của Nam Cung Tước, cô căn bản là không đẩy anh ra nổi.
Cằm của Nam Cung Tước tựa vào vai cô, không hề nhúc nhích tí nào nói: “Công ty của nhà họ Diệp đã khôi phục rồi, đừng có quậy, để tôi nghỉ ngơi một chút.”
Diệp Du Nhiên bừng tỉnh khi nghe thấy những gì anh nói, bàn tay đang giơ lên dừng lại trên không. Cô không có nghe lầm đúng không? Người này thực sự đã khôi phục lại công ty của nhà họ Diệp sao?
Cô khẽ quay đầu lại và nhìn chằm chằm vào dáng vẻ đang nhắm mắt chau mày của Nam Cung Tước.
Ngũ quan của Nam Cung Tước càng rõ ràng hơn, đôi mắt của anh hiện ra ngày càng sâu hơn, thường ngày khi mà tức giận lên càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Tuy nhiên, lúc này hai hàng lông mi cong vút khẽ rung rung lên vì khó chịu, trông thật trẻ con và có nét dễ thương không thể giải thích được.
Nhận thức ra được bản thân mình đang nghĩ những thứ kỳ lạ, Diệp Du Nhiên vội vã quay đầu lại, cô cứ như là bị phát điên vậy, tự nhiên lại nghĩ cái tên Nam Cung Tước xấu xa không chịu nổi như ma quỷ này thật dễ thương, đúng là mắt có vấn đề rồi mà!
“Thím La, ngài Nam Cung hình như đã ngủ rồi, bà hãy giúp tôi đưa anh ấy vào phòng ngủ.”
“Thật sao?” Thím La rất kinh ngạc. Cậu Tước tính cảnh giác rất cao, làm sao có thể ngủ gật trên vai người khác được chứ, cho dù có uống rượu xong, cũng không thể say nhanh như thế mới phải.
Diệp Du Nhiên gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho thím La đi tới đây nhanh lên.
Vai cô lắc lư theo động tác hai lần, Nam Cung Tước bất mãn mở to mắt, ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Nhúc nhích cái gì vậy?”
“Là anh ngủ không yên đấy.” Diệp Du Nhiên có hơi chột dạ nhìn lên trần nhà, nhịn không được cất tiếng hỏi: “Công ty của nhà họ Diệp thật sự khôi phục rồi sao?”
“Có cần phải nói dối cô không? Gọi điện thoại hỏi một câu, không phải sẽ biết ngay à?” Nam Cung Tước và Lý Vinh Vũ đã nhiều ngày không ra ngoài, bị cái tên đó ép uống không ít rượu, đầu hơi khó chịu, nhưng trong lòng thì sảng khoái vô cùng, sự lạnh lùng trên khuôn mặt cũng giảm đi rất nhiều.
Hơi thở anh nồng nặc mùi rượu, không hề thơm tho cho lắm, nhưng Diệp Du Nhiên chẳng bận tâm chút nào, khóe môi cong lên, ánh mắt sáng ngời, giống như bóng đèn được sạc đầy điện vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT