"Để anh đưa em về nhà nghỉ ngơi. Em đi một mình như vậy, anh không yên tâm." Hàn Thiên Triết dịu dàng nhìn cô.

Thực ra, Hữu Nhiễm Nhiễm đã đến thăm Diệp Du Nhiên sau giờ học thể dục, nhưng cô không có nhàn nhã như Hàn Thiên Triết, lúc này cô còn chất đống rất nhiều bài tập, không thể không nhanh chân lên lớp học tiết toán cao cấp.

Còn những chuyện như bao gồm những người đã đưa Diệp Du Nhiên đến phòng y tế cũng có Hữu Nhiễm Nhiễm, đều đã được Hàn Thiên Triết cố tình che giấu.

Diệp Du Nhiên lạnh lùng nhìn anh ta: "Không cần đâu, chỉ đi vài bước là tới tòa nhà dạy học rồi, tôi có thể tự mình đi bộ được."

Hàn Thiên Triết cười mỉm rồi ân cần nói: "Sau khi em ngất xỉu, tôi đã gọi điện cho giáo viên hướng dẫn của em xin nghỉ phép rồi. Việc cần thiết bây giờ là em phải về nhà nghỉ ngơi cho tốt, không cần phải lên lớp nữa đâu."

"Anh! Sao anh có thể tự ý gọi điện thoại khi chưa có sự cho phép của tôi chứ?!" Diệp Du Nhiên tức giận nói: "Tôi phải lên lớp đây."

Điện thoại trong túi cô bỗng nhiên đổ chuông, đây là nhạc chuông cô cài đặt riêng cho Nam Cung Tước, ngay lập tức đã khiến Diệp Du Nhiên biết đó là điện thoại của ai gọi đến.

“Alo.” Diệp Du Nhiên lùi lại một bước, cố gắng tránh xa Hàn Thiên Triết, nhưng cánh tay của cô vẫn bị anh giữ lấy, cô cũng không có cách nào làm gì được anh ta.

Nam Cung Tước lạnh giọng nói: "Tôi đợi cô ở ngoài cổng trường, đi ra ngoài đi."

Hàn Thiên Triết nhạy cảm hỏi một câu: “Có phải người đàn ông trong quán bar đêm đó không?” Anh ta cách rất gần Diệp Du Nhiên, đương nhiên có thể nghe rõ giọng nói trong điện thoại.

Anh ta có thể đoán được ra, cũng một phần nhờ khí chất mạnh mẽ đặc trưng của Nam Cung Tước, anh ta đã gặp qua người đàn ông này một lần nên có ấn tượng rất sâu sắc, khó có thể quên được trong khoảng thời gian ngắn.

Lý do tại sao Diệp Du Nhiên đặc biệt đặt nhạc chuông cho Nam Cung Tước là để tránh cho bản thân không bị các bạn cùng lớp nghe được, đặc biệt là khi cô đang giao dịch nói chuyện cùng với Nam Cung Tước. Cô cũng không nghĩ rằng khi Nam Cung Tước lần đầu tiên gọi cho cô thì lại bị Hàn Thiên Triết nghe thấy.

Tuy nhiên, hiển nhiên việc đối phó với Nam Cung Tước là quan trọng hơn, người đàn ông đó vẫn còn đang đợi cô hồi âm.

"Được, tôi sẽ đi ra ngoài ngay."

Không có thời gian để tính toán với Hàn Thiên Triết, Diệp Du Nhiên vội vàng muốn chạy nhanh ra cổng trường, nhưng vì cơ thể còn yếu nên cô suýt ngã khi đi xuống bậc thang.

Hàn Thiên Triết vội nắm lấy cánh tay của cô, sau khi kéo cô lại cũng không buông tay ra: "Nhìn xem thân thể em yếu như vậy, đừng gấp gáp đi nhanh nữa, để anh giúp em đi."

Được anh ta đỡ tay, Diệp Du Nhiên bước đi rõ ràng là an toàn vững vàng hơn nhiều nên cô cũng không tiếp tục từ chối. Sau khi bước xuống bậc thang, cô lạnh lùng nói: "Đoạn đường phía trước rất bằng phẳng, tôi có thể tự mình đi được rồi, anh có thể buông tay rồi đó, cảm ơn sự giúp đỡ của anh."

Không phải Hàn Thiên Triết không nhìn thấy sự phản kháng bộc lộ trong biểu hiện của cô, nhưng anh ta theo đuổi Diệp Du Nhiên lâu như vậy vẫn không thành công, nên anh ta cũng không muốn dễ dàng từ bỏ để dâng cô cho người đàn ông khác.

“Giúp người thì nên giúp đến cùng, cũng đều ở trong trường mà, anh sẽ đưa em lên xe rồi sẽ đi ngay.” Hàn Thiên Triết không những không thả lỏng, chuyển từ ôm cánh tay Diệp Du Nhiên sang ôm lấy cả người cô.

Từ xa nhìn giống như ôm Diệp Du Nhiên trong lòng vậy, trông cả hai có vẻ như vô cùng thân thiết.

Diệp Du Nhiên đang định từ chối, thì nghe thấy Hàn Thiên Triết hỏi: “Em về nhà hay đi với người đàn ông đó?” Cô nghĩ đến tình hình ở nhà, chưa kịp nói gì thì Hàn Thiên Triết đã bị người khác chặn lại.

"Thiên Triết—” Cảnh Đồng cảm thấy có chút đau bụng đến phòng y tế lấy thuốc, bước về phía anh, nhìn thấy Hàn Thiên Triết vô cùng vui mừng, khuôn mặt có chút ửng đỏ lên.

Hàn Thiên Triết dừng lại, cô ta lại cắn chặt môi lo lắng hỏi: "Anh vừa mới ra khỏi phòng y tế sao? Có chỗ nào cảm thấy không được khỏe sao?"

“Là Du Nhiên, cô ấy đột nhiên ngất xỉu trong giờ học thể dục, anh không sao.” Hàn Thiên Triết mỉm cười, nhưng lông mày khẽ nhíu lại. Diệp Du Nhiên vẫn chưa trả lời câu hỏi vừa rồi.

Cảnh Đồng nhìn thấy Diệp Du Nhiên, vờ như mới nhìn thấy cô, cười xin lỗi nói: "Du Nhiên, hoá ra là cậu bị bệnh. Mình xin lỗi, nãy giờ không để ý. Bây giờ cậu cảm thấy thế nào rồi? Đã đỡ hơn nhiều hay chưa?" Cô ta khẽ cúi đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Triết đang nắm tay Diệp Du Nhiên, ánh mắt trượt dài xen lẫn giữa sự lạnh lùng cùng với sự ghen tị.

“Ừm, không sao cả, cám ơn cậu.” Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng nói, cho dù cô đang nóng lòng muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này cô cũng có chút không nói nên lời. Cô lớn như vậy đứng đây, cảm giác tồn tại của cô lại giống như không khí vậy sao? Còn lo lắng quan tâm cho Hàn Thiên Triết, nhìn thoáng qua đáng nhẽ phải biết người không khỏe là cô mới đúng chứ.

"Cậu không phải muốn trở về ký túc xá nghỉ ngơi sao? Thiên Triết cũng không tiện đi vào ký túc xá nữ, hay là để mình đưa cậu về ký túc." Ánh mắt Cảnh Đồng lóe sáng, tỏ vẻ hỏi han quan tâm cô.

"Không phải cậu đến phòng y tế sao? Thân thể tớ cũng không phải là không thoải mái lắm, nên cũng không phiền phức đến cậu đâu." Diệp Du Nhiên lắc đầu từ chối.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Cô và Cảnh Đồng đều là những người bạn đến từ trại trẻ mồ côi, họ được nhận nuôi bởi các cặp cha mẹ khác nhau và tình cờ gặp lại nhau ở trường đại học. Không hiểu sao lúc này cô thực sự không muốn kết thân với người bạn quen biết từ nhỏ này.

Sắc mặt Cảnh Đồng thay đổi, cô ta cười miễn cưỡng nói: "Mình chỉ là chuyện nhỏ thôi, không sao cả, tớ có thể đưa cậu về ký túc xá trước. Chúng ta đều là bạn bè, phiền phức cái gì chứ." Cô ta nói với Diệp Du Nhiên như vậy, nhưng ánh mắt luôn rơi trên khuôn mặt Hàn Thiên Triết, nếu để ý sẽ thấy sâu bên trong toàn là sự si mê say đắm.

"Tớ rất cảm kích lòng tốt của cậu, cảm ơn. Nhưng tớ thực sự không cần đâu, có người đang đợi tớ ở cổng trường." Diệp Du Nhiên tiếp tục từ chối.

Lần này sắc mặt của Hàn Thiên Triết thật sự thay đổi, Cảnh Đồng tinh ý nhận ra điều đó. Ánh mắt suy tư suy nghĩ một lúc rồi cười nói: "Đều là bạn bè cả. Không có lý do gì mà không giúp đỡ nhau, để mình cùng Hàn Triết đưa cậu ra ngoài cổng."

Đã nói đến mức như vậy rồi, Diệp Du Nhiên đương nhiên cũng ngại tiếp tục từ chối. Cô đành gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn cậu."

Cảnh Đồng đỡ một bên cánh tay của cô, vì vậy Hàn Thiên Triết phải buông một tay ra, chỉ giữ cánh tay còn lại của cô.

“Chúng ta đi thôi, đừng để người ta phải đợi lâu.” Trong mắt Cảnh Đồng thoáng hiện lên một nụ cười.

“Ừm, được rồi.” Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy như thế này so với lúc nãy cũng tốt hơn, bị Hàn Thiên Triết đỡ như vậy, cô cảm thấy nổi hết cả da gà. Đặc biệt, anh ta còn dùng những từ ngữ như hứa hẹn, sến súa để giải thích ý nghĩa và mục đích anh ta theo đuổi cô.

Có thêm người khác ở đây, cô cũng không phải lo lắng quá nhiều về hành động quá mức thân mật của Hàn Thiên Triết.

Dựa đầu vào cửa xe, gương mặt tinh xảo của Nam Cung Tước hơi trầm xuống, đang chuẩn bị bộc phát cơn tức giận.

Diệp Du Nhiên dám đến trường mà không có sự cho phép của anh, gan cô cũng thật liều lĩnh rồi!

Hàng trăm cách cách trừng phạt cô đã hiện lên trong đầu anh, đôi mắt Nam Cung Tước nặng nề nhìn về phía cổng trường, khi nhìn thấy Diệp Du Nhiên được ai đó đỡ bước ra ngoài, trong lòng anh hiện lên một tia lo lắng.

Nhưng ngay sau đó, những lo lắng này lập tức biến mất, cơn giận ngày càng trở nên dữ dội hơn. Người phụ nữ chết tiệt này, lại dám gần gũi với những người đàn ông khác!

Hơn nữa còn vào đúng lúc này...

“Buông tôi ra!” Tay Diệp Du Nhiên đột nhiên bị Hàn Thiên Triết nắm lấy, một tia tức giận tràn ngập trên khuôn mặt tái nhợt của cô: “Bây giờ tôi đã có thể đi vững vàng rồi.”

Hàn Thiên Triết không nói một lời cũng không buông tay cô. Anh ta nhìn Nam Cung Tước với ánh mắt đầy thách thức.

Diệp Du Nhiên lo lắng, giẫm chân anh ta, khi Hàn Thiên Triết bị đau cô cố vùng vẫy thoát ra.

"Sao cậu lại làm vậy chứ! Uổng công Thiên Triết lo lắng cho cậu như vậy." Cảnh Đồng mắng cô, sau đó hỏi Hàn Thiên Triết với vẻ mặt lo lắng: "Thiên Triết, anh có sao không?"

“Xin lỗi, tôi không cố ý.” Diệp Du Nhiên mím môi đứng đó, ánh mắt mờ mịt. Đúng là Hàn Thiên Triết đã giúp cô, nhưng anh ta đối với cô có mưu đồ khác cũng là thật. Cô không thể để tâm đến điều này, nên giả vờ ngốc nghếch như ý anh ta muốn, rơi vào vòng tay của anh ta.

Nam Cung Tước bước tới, lạnh lùng nói: "Có chuyện gì vậy?"

“Không có gì.” Diệp Du Nhiên nhẹ nhàng nói, không muốn nói thêm về chuyện này.

Hàn Thiên Triết đã đứng vững lại, dưới ánh mắt đáng sợ của Nam Cung Tước, anh ta cố gắng lùi lại phía sau: "Ngài Nam Cung, sức khỏe của Du Nhiên có chút không được khỏe. Cô ấy bị ngất trong tiết thể dục. Mong anh chăm sóc tốt cho cô ấy. Đừng có..."

“Cậu đừng nói nhảm nữa!” Nam Cung Tước lạnh lùng chế nhạo, không hề khách khí trực tiếp ngắt lời anh ta: “Tôi đối xử với cô ấy như thế nào không phải việc của cậu cần quan tâm.”

Vẻ mặt của Hàn Thiên Triết đông cứng lại, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Nam Cung Tước móc ngón tay với Diệp Du Nhiên.

“Lại đây.” Nam Cung Tước lạnh lùng gọi cô.

Diệp Du Nhiên miễn cưỡng bước đến gần anh, thận trọng nói: "Ngài Nam Cung, hội trưởng anh ta... Á aaaa!” Cô mới nói được nửa câu, đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng.

Vòng eo của Diệp Du Nhiên được bao bọc bởi cánh tay thon gọn và rắn chắc của Nam Cung Tước, anh kéo cô đến trước mắt mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play