“Cô cứ đi ra ngoài trước đi, tôi muốn một mình nghỉ ngơi chốc lát.” Diệp Du Nhiên quay lại phòng ngủ, bảo Vương Hoa rời đi, bản thân cô ngoan ngoãn nằm lên trên giường.

Có lẽ là do trước đó cô đã ngủ quá nhiều, mặc dù đầu vẫn còn có chút choáng váng, thân thể cũng không khỏe hơn chút nào, nhưng cô vẫn không thể ngủ được.

Sau khi lăn lộn trên giường một lúc lâu, vào lúc Diệp Du Nhiên đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Sau khi kết nối điện thoại, giọng của Hữu Nhiễm Nhiễm truyền đến từ đầu dây bên kia: "Du Nhiên, bây giờ sức khỏe cậu thế nào rồi? Cậu có thể đến trường học được chưa? Giáo viên hướng dẫn bên này, tớ sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, thầy ấy sẽ trừ tín chỉ học phần của cậu mất."

Diệp Du Nhiên do dự một chút, sau đó khẳng định nói: "Chiều mai tớ sẽ quay lại lớp học, cậu cứ nói với thầy ấy bên đó như vậy."

Hữu Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm: "Oki, vậy thì được rồi."

“Ừm, phiền phức cho cậu rồi.” Diệp Du Nhiên chân thành nói. Với tính khí của giáo viên hướng dẫn của cô, cô nhiều ngày đã không lên lớp như vậy rồi, nhất định thầy ấy đã làm khó bạn cô ít nhiều.

“Không sao đâu.” Hữu Nhiễm Nhiễm không quan tâm lắm, cô hỏi về thân thể của Diệp Du Nhiên: “Trong cuộc điện thoại ngày hôm đó cậu có vẻ nôn rất nhiều? Hiện tại thân thể của cậu thế nào rồi?"

Nghĩ đến khoảng thời gian khó khăn mấy ngày nay, Diệp Du Nhiên có chút nghẹn ngào nói: "Mọi chuyện đã khá hơn rồi, cậu đừng lo lắng."

Qua điện thoại, Hữu Nhiễm Nhiễm không nhận ra sự khác thường của cô nhưng vẫn lo lắng nói: "Nếu cậu thực sự thấy không khỏe, chi bằng để kệ thầy ấy trừ điểm tín chỉ của cậu đi, đợi năm sau tớ sẽ cùng cậu học thêm hai tín chỉ nữa, vậy có thể bổ sung hai tín chỉ kỳ này rồi."

"Không sao đâu, tớ cũng đã xác định sẽ quay lại lớp học rồi."

Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi cúp máy, Diệp Du Nhiên nhìn thời gian sau đó bước ra khỏi giường, bây giờ cô đến trường vẫn có thể kịp tiết đầu buổi học.

Khi cô đi xuống tầng, đi qua phòng khách, bị thím La ngăn lại: "Cô Diệp, sức khỏe cô còn rất yếu. Nếu không cần thiết, cô tốt nhất không nên ra ngoài."

Lời nói của thím La rất khách khí, nhưng trên thực tế điều đó có nghĩa là Diệp Du Nhiên không được phép ra ngoài.

"Bây giờ tôi đã hết sốt rồi, cả ngày nằm trên giường không vận động, tôi cảm thấy toàn thân rất mệt mỏi và đau nhức. Tôi chỉ muốn đi học, vừa lúc đã vài ngày nay tôi không đến lớp rồi." Diệp Du Nhiên giải thích xong lại nói: "Ngài Nam Cung cũng đã đồng ý với tôi có thể quay lại trường học, thím không cần quá lo lắng đâu.”

Cô nói gì cũng có lý, thím La suy nghĩ một hồi, cũng không làm khó cô nữa nói: "Vậy cũng được, nhưng cô phải về trước bữa tối đó."

Diệp Du Nhiên gật đầu nói: “Đừng lo lắng, tôi sẽ quay lại.” Cô sẽ không để Nam Cung Tước có cớ lật ngược thỏa thuận với nhà họ Diệp đâu, dù sao cô cũng sẽ quay lại trước khi anh trở về.

Ngay cả khi cô rời khỏi căn nhà này, hành tung của cô sẽ đều được báo lại cho Nam Cung Tước.

...

Sau khi Diệp Du Nhiên bắt taxi quay lại trường học, cô đã đến gặp Hữu Nhiễm Nhiễm trước hỏi về chuyện ở trường vài ngày hôm nay ra sao, xem xét mức độ nghiêm trọng như thế nào để đến nói chuyện với giáo viên hướng dẫn.

Hữu Nhiễm Nhiễm nhìn sắc mặt cô có chút không tốt, trong lòng lo lắng hỏi thăm: "Hay là cậu về ký túc xá nghỉ ngơi thêm một chút đi, giáo viên hướng dẫn cũng không tới sớm như vậy đâu."

Diệp Du Nhiên lắc đầu nói: "Không sao đâu, do hôm trước mình dầm mưa nên hơi sốt. Bây giờ đã đỡ nhiều rồi. Hơn nữa, mình nằm trên giường cả một ngày một đêm rồi, thật sự không muốn nằm nữa."

“Thì ra là như vậy.” Hữu Nhiễm Nhiễm thở phào nhẹ nhõm, thấy cô không quá nghiêm trọng lại nhanh chóng càm ràm trách móc: “Ai bảo cậu không mang ô, để bây giờ phải gánh chịu hậu quả như vậy.”

Diệp Du Nhiên mỉm cười, cô cũng không giải thích thêm.

Hữu Nhiễm Nhiễm vẫn muốn hỏi về vấn đề của cô những ngày vừa qua, nhưng sau khi do dự một lúc, cô quyết định chờ Diệp Du Nhiên vượt qua cửa ải của thầy giáo hướng dẫn đã rồi nói tiếp.

Hai người tùy ý nói chuyện một lúc, đợi đến khi thầy hướng dẫn đến văn phòng làm việc, Diệp Du Nhiên đã đi tới nói chuyện.

Cô liên tục xin nghỉ phép, giáo viên hướng dẫn đã rất tức giận bởi vì các hoạt động bình chọn và tính điểm trong lớp của Diệp Du Nhiên tất nhiên bị trì hoãn lại. Nhưng sau khi gặp cô, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt tưởng như có thể bị quật ngã bởi gió của cô cũng không khỏi thở dài, chuyện nặng cũng hóa thành nhẹ, giáo viên chỉ dặn dò vài câu rồi cũng bỏ qua.

Thời điểm Diệp Du Nhiên quay lại lớp học có chút không may mắn. Tiết học thứ hai chiều nay là lớp học thể dục. Bộ môn quần vợt lớp cô tình cờ có một bài kiểm tra.

Thể chất của Diệp Du Nhiên vốn không được tốt, đúng lúc thân thể yếu ớt gặp phải tình huống như vậy, đơn giản là cô chỉ còn cách gian lận!

“Cậu đến xin thầy cho nghỉ đi.” Hữu Nhiễm Nhiễm ở bên cạnh cô, đang vận động các khớp, chuẩn bị cho tiết kiểm tra.

Diệp Du Nhiên lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, mình đã xin nghỉ phép nhiều ngày như vậy, vừa mới quay trở lại lớp học lại xin nghỉ nữa. Đừng nói đến giáo viên hướng dẫn, mà ngay cả ban chủ nhiệm lớp cũng khó mà chấp nhận."

“Đó là do cậu quá cố chấp thôi.” Hữu Nhiễm Nhiễm cảm thán một tiếng, nhưng cũng không có tiếp tục thuyết phục cô xin nghỉ. Cô biết tính tình của bạn mình, nếu không va phải bức tường phía nam thì nhất định sẽ không chịu quay đầu, cô có nói nhiều như thế nào cũng chỉ vô dụng.

Diệp Du Nhiên cười nói: "Nào có đâu, mình cũng không đòi hỏi nhiều, chỉ cần qua môn là được rồi."

Hữu Nhiễm Nhiễm đứng ở phía sau, luôn lo lắng đi theo phía sau cô mọi lúc để đề phòng tai nạn xảy ra.

Điều nghĩ thì không đến, thường thì những gì mình không nghĩ tới lại xảy ra.

Điều mà Hữu Nhiễm Nhiễm đang lo lắng cuối cùng cũng đã xảy ra, khi Diệp Du Nhiên chạy và rê bóng mạnh cô đã ngã xuống đất rồi ngất xỉu.

"Du Nhiên, Du Nhiên! Cậu không sao chứ?" Hữu Nhiễm Nhiễm lo lắng đỡ lấy người cô, rồi hét lớn lên với các bạn học khác: "Hai cậu đến đây, giúp mình đỡ Du Nhiên vào phòng y tế!"- đọc và nghe truyện trên app TYT

Giáo viên dạy thể dục cũng chạy qua đó, gọi người đến giúp đỡ. Đúng lúc này, Hàn Thiên Triết đột nhiên xuất hiện, giọng nói đầy từ tính nói: "Để tôi cõng Du Nhiên đến phòng y tế.”

Hữu Nhiễm Nhiễm nhìn thấy đó là anh ta, liền muốn từ chối nhưng giáo viên thể dục đã bế Diệp Du Nhiên lên trên lưng Hàn Thiên Triết.

Cô bĩu khóe môi nói: "Anh đi cẩn thận, đừng để Du Nhiên ngã xuống đất đó."

"Sẽ không đâu." Hàn Thiên Triết cõng Diệp Du Nhiên lùi lại sau một bước, khi đã cách xa đám đông hơn một chút, anh nói thêm: "Tôi không nỡ lòng nào làm vậy đâu."

Hữu Nhiễm Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta: “Chú ý nhìn đường phía trước mặt anh đi!” Cô biết chuyện Hàn Thiên Triết thích người bạn thân Diệp Du Nhiên của cô, nhưng cô càng biết rõ hơn là Diệp Du Nhiên hoàn toàn không thích người này.

Vì vậy Hữu Nhiễm Nhiễm suốt dọc đường nhìn anh ta chằm chằm như canh chừng một con sói vậy, cô sợ rằng Diệp Du Nhiên sẽ bị chiếm tiện nghi.

Sau khi bác sĩ trong trường kiểm tra, nói rằng đó là do sức khỏe của Diệp Du Nhiên còn quá yếu, sau khi đột nhiên vận động mạnh, thể chất cô ấy không thể chịu đựng nổi nên đã ngất xỉu. Tình hình cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng cần chú ý chăm sóc kỹ hơn.

Hữu Nhiễm Nhiễm đương nhiên ở bên cạnh Diệp Du Nhiên, nhưng cô ấy có làm thế nào cũng không đuổi được Hàn Thiên Triết đi, tức giận hơn là cô vẫn còn chưa làm bài kiểm tra thể dục. Cô gọi điện thoại báo cho giáo viên biết là bác sĩ đã khám xong, nhưng lúc này Diệp Du Nhiên vẫn chưa tỉnh, Hữu Nhiễm Nhiễm muốn ở bên cạnh chăm sóc cô nhưng lại không được giáo viên chấp thuận.

Cô chỉ có thể nghiêm khắc cảnh cáo Hàn Thiên Triết trước khi rời đi: "Anh an phận cho tôi một chút, nếu để cho tôi biết anh lợi dụng lúc bạn tôi hôn mê mà chiếm tiện nghi của cậu ấy, tôi sẽ khiến anh phải hối hận đó!"

Hàn Thiên Triết khoát tay nói: "Ở đây còn có những người khác nữa, cô lo lắng quá mức rồi đó."

Hữu Nhiễm Nhiễm hướng về phía ba bạn học khác cô cũng không quen biết, cười với họ, rồi nhìn chằm chằm Hàn Thiên Triết nói: "Tốt hơn là nên như vậy!"

Đợt đến khi truyền dịch sắp xong thì lúc này Diệp Du Nhiên tỉnh dậy, khi nhìn thấy Hàn Thiên Triết, cô còn nghĩ mình đang nằm mơ.

Sau khi chớp mắt nhận ra không phải ảo giác, cô lạnh lùng nói: "Sao anh lại ở đây?"

Hàn Thiên Triết nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô cười nói: "Em bị ngất trong tiết thể dục, anh đã cõng em đến phòng y tế để truyền dịch."

Sau khi chắc chắn rằng mình đang ở trong phòng y tế, Diệp Du Nhiên mới cau mày hỏi: "Nhiễm Nhiễm đâu rồi?"

Khi cô ngã xuống, cô nhớ bên cạnh mình có Nhiễm Nhiễm, hơn nữa còn có cô giáo và những bạn học khác nữa, sao lại đến lượt Hàn Thiên Triết hơn cô một khóa cõng cô đến phòng y tế chứ?

Trong lòng Diệp Du Nhiên lóe lên tia nghi ngờ, ánh mắt nhìn Hàn Thiên Triết mang theo một tia đề phòng.

Hàn Thiên Triết liếc qua cái cổ trắng như tuyết của cô, dừng lại trên xương quai xanh hơi lộ ra của cô: "Nghe nói em đã đi học trở lại, cho nên anh mới đến gặp em, tình cờ thấy em ngất đi. Đây chính là do duyên phận của chúng ta."

Một tia bực bội thoáng qua trong mắt Diệp Du Nhiên, cô kéo chăn bông lên che lên đến dưới cằm mình: "Vậy thì cảm ơn anh. Bây giờ tôi đã tỉnh lại rồi, cũng không muốn làm trễ thời gian quý báu của anh."

Lúc này, vừa đúng lúc còn giọt truyền nước cuối cùng, Hàn Thiên Triết mỉm cười với cô rồi gọi bác sĩ của trường đến rút kim châm ra.

Diệp Du Nhiên cảm thấy không nên mở miệng đuổi người đi, cho nên đợi xong mọi thứ, cô lập tức bước xuống giường nhưng vì vội vàng quá, cô có chút chóng mặt, cả người không cẩn thận lắc lư hai lần, vừa lấy tay tìm chỗ vịn để đứng vững lại thì trên cánh tay cô đã xuất hiện một bàn tay khác.

“Buông tôi ra!” Diệp Du Nhiên nói, cô lắc mạnh tay hai lần, nhưng không hất được tay anh ta ra. Cô bất mãn nhìn chằm chằm Hàn Thiên Triết: "Rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play