Một tiếng nức nở nghẹn ngào, Diệp Du Nhiên cảm thấy sau lưng đau nhói, lực mạnh truyền đến từ phía sau eo khiến cô càng đau hơn.
“Nhẹ nhàng chút!” Diệp Du Nhiên nhịn không nổi mở miệng nói, nhưng lại bị Nam Cung Tước nhìn chằm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm không rõ anh đang nghĩ gì. Cô sợ đến mức im lặng không dám nói nữa, nhưng trong lòng cũng không hiểu sao người đàn ông này lại tức giận đến như vậy.
Nam Cung Tước dùng bàn tay to ôm lấy eo của cô, hận không thể vặn nát bờ eo cô!
Hội trưởng sao! Nghe tình cảm thân mật thật đấy!
Nhìn thấy đôi mắt cô ngơ ngác không biết mình làm sai ở đâu, Nam Cung Tước hừ lạnh một tiếng. Người phụ nữ này dám ở gần người đàn ông khác thân mật trước mặt anh như vậy, xem ra anh đã dạy dỗ cô chưa đủ rồi!
“Du Nhiên, hóa ra cậu vẫn còn liên lạc với ngài Nam Cung.” Cảnh Đồng ngạc nhiên liếc nhìn Nam Cung Tước, giấu đi sự ghen ghét sâu thẳm trong lòng, cô ta cảm thán nhìn Diệp Du Nhiên hỏi, như thể chỉ đơn giản là sự ngạc nhiên.
“Ừm.” Sắc mặt Diệp Du Nhiên lạnh nhạt, chỉ nói ra một câu ngắn ngủi đáp lại.
Khóe miệng cô ẩn chứa sự chua xót, cô nợ Nam Cung Tước một triệu tệ, công ty của bố cô chỉ còn cách trông chờ vào Nam Cung Tước, nếu không sẽ...
Loại mối quan hệ như vậy, đến người bạn thân thiết với cô là Hữu Nhiễm Nhiễm cô cũng không muốn kể nhiều, sao lại có thể kể cho Cảnh Đồng nghe được chứ?
Cảnh Đồng từ trong miệng cố nhấn mạnh nói ra ba chữ Nam Cung Tước, muốn dùng cách này lân la để làm quen với anh. Nhưng Diệp Du Nhiên lại không chịu phối hợp, khiến cô ta đành cắn răng chịu đựng.
Dựa vào cái gì chứ? Cùng là xuất thân từ cô nhi viện, cô ta thì chỉ được nhận nuôi bởi bố mẹ của một gia đình khá giả, nhưng Diệp Du Nhiên thì khác, nhà cô ta lại có cả một công ty riêng! Đã vậy Hàn Thiên Triết còn thích cô ta thậm chí bị mê hoặc bởi Diệp Du Nhiên!
Tại sao một người cao quý giàu có như Nam Cung Tước lại cũng quan tâm đến người bé nhỏ không có tiếng tăm gì như Diệp Du Nhiên vậy chứ?!
Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô ta, đáy mắt âm thầm quan sát cả người cô ta.
Toàn thân Cảnh Đồng run lên, nhưng cũng không dám nói gì nữa.
“Du Nhiên, em còn nhớ câu hỏi anh đã hỏi trong quán bar tối hôm đó hay không?” Hàn Thiên Triết đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Du Nhiên rồi hỏi như ép cô bắt buộc phải đáp lại: “Bây giờ em có thể cho anh câu trả lời được không?
Diệp Du Nhiên mím môi không nói gì, hiện tại cô thực sự không muốn trả lời những câu hỏi như vậy. Lúc đó cô cảm thấy buồn chán nên mới hỏi, nhưng bây giờ cô chỉ muốn né tránh nó.
Đêm đầu tiên của cô, lần đầu tiên của cô đã không còn nữa, nhưng cô lại không biết người đàn ông đó là ai! Ký ức chợt lóe lên trong tâm trí cô...
Hơn nữa, ngay cả khi không có người đàn ông đó, sau khi cô phát sinh loại quan hệ như vậy với Nam Cung Tước, làm sao cô còn có thể giữ được lần đầu của mình nữa?
Nam Cung Tước lạnh lùng liếc anh ta một cái, xoay người đưa Diệp Du Nhiên quay lại rồi nhét cô vào trong xe.
Hàn Thiên Triết đối với loại chuyện này vô cùng cứng đầu, giữ lấy tay nắm cửa xe: "Du Nhiên, em vẫn còn chưa trả lời anh!"
Đôi mắt Nam Cung Tước tối sầm lại: “Tránh ra.” Giọng nói của anh vô cảm, không hề mang chút cảm xúc nào, lọt vào tai Hàn Thiên Triết, không khác gì con cá cố gắng vùng vẫy trong nước, giật mình quẫy sóng.
Hàn Thiên Triết lùi lại trong vô thức, tránh khỏi cảm giác bị bức bách này. Chiếc xe lao đi, anh ta vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ.
Sự tương phản rõ rệt giữa hai người làm trong mắt Cảnh Đồng hiện lên vẻ thất vọng, cô ta ngước mắt nhìn chiếc Lamborghini đang khuất dần trong ánh chiều tà, một lúc sau mới nói nhỏ: "Thiên Triết, có lẽ Du Nhiên cậu ấy đã ở cùng một chỗ với ngài Nam Cung Tước rồi."
“Anh sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy đâu!” Hàn Thiên Triết lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi quay người rời đi.
...
Trong chiếc xe sang xế hộp, Diệp Du Nhiên lúc này đang ngồi bứt rứt không yên. Cơn giận trên người Nam Cung Tước vẫn chưa tan cũng không hề có chút suy giảm khiến trực giác của cô vô cùng nhạy cảm.
Chiếc xe chạy một mạch vào biệt thự, sau khi Nam Cung Tước tắt máy xuống xe, anh lạnh lùng nói: "Xuống xe!"
Diệp Du Nhiên ngoan ngoãn xuống xe, muốn giải thích trước: "Lúc trước anh đã đáp ứng với tôi rằng tôi có thể quay lại trường học, cho nên chuyện chiều nay tôi đi học cũng coi như không phải là làm trái ý anh."
Nam Cung Tước lặng lẽ liếc nhìn cô, nhưng ánh mắt của anh lại khiến người ta thật kinh sợ.
“Tôi, tôi sẽ cố gắng hồi phục sức khỏe của mình.” Diệp Du Nhiên không biết làm thế nào lại chỉ có thể hứa với anh.
Tuy nhiên, sắc mặt của Nam Cung Tước cũng không cải thiện hơn mấy sau những lời nói vừa nãy của cô.
Anh đột ngột đóng cửa xe lại, sau khi Diệp Du Nhiên vừa xuống xe liền bế người cô lên, trực tiếp đi lên lầu hai. Anh bước vào phòng tắm trên tầng hai, ném cả người cô vào bồn tắm rộng lớn rồi ấn nút xả nước.
Quần áo trên người cô nhanh chóng ướt đẫm, Diệp Du Nhiên không khỏi rùng mình, không biết là do nước lạnh hay do vẻ mặt u ám của Nam Cung Tước khiến cô vô cùng sợ hãi.
“Anh muốn làm gì?!” Diệp Du Nhiên kêu lên rồi vùng vẫy khi anh kéo quần áo của cô xuống. Cô lui vào trong góc bồn tắm, dựa lưng vào tường, hai tay cố thủ ôm trước ngực: "Anh đã nói sẽ không chạm vào người tôi!"
Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô, một bên đang cởi cúc áo của mình, một bên trầm giọng nói: "Cô là người phụ nữ của tôi, ngoại trừ tôi ra thì không ai có thể chạm vào người cô được!"
Diệp Du Nhiên không quan tâm đến câu trả lời không liên quan của anh, lo lắng căng thẳng hỏi vặn lại: "Hàn Thiên Triết anh ta thực sự không có chạm vào người tôi! Giữa hai người chúng tôi vô cùng trong sạch!"- đọc và nghe truyện trên app TYT
Trong lòng cô hiện lên một tia đau đớn, trong mắt Nam Cung Tước, cô thật sự là một người phụ nữ lẳng lơ đến vậy sao? Trong vòng nửa ngày sau khi đến trường, cô lại đã trao thân cho một người đàn ông chỉ là hội trưởng hội học sinh hơn cô một khóa sao! Hay là anh nghĩ rằng lần đầu tiên của cô là do Hàn Thiên Triết đã lấy đi mất ư?
Diệp Du Nhiên đang cố gắng nghĩ lại xem người đàn ông đó là ai, trước giờ cô chưa bao giờ từng nghi ngờ người đó là Hàn Thiên Triết, anh ta đã đích thân nói với một người bạn qua điện thoại rằng thứ anh ta muốn là cơ thể của cô. Nhưng vào buổi chiều sau khi gặp Hàn Thiên Triết, cô đã loại bỏ suy nghĩ này. Nếu người đàn ông đó là Hàn Thiên Triết, tuyệt đối sẽ không thể nào có thái độ này với cô.
Trời ạ... ai là người đã lấy đi lần đầu của cô vậy chứ...
“Anh ta đã chạm vào eo của cô!” Đôi mắt Nam Cung Tước chứa đầy sự tức giận, giống như bầu trời đầy sao lúc nửa đêm, lúc đen lúc sáng. Anh nhấc đôi chân dài miên man bước vào bồn tắm, tiến lại gần Diệp Du Nhiên.
Khi Diệp Du Nhiên bị Hàn Thiên Triết ôm vào lòng, trong lòng cô đã không từ chối để anh ta làm vậy, nhưng cô sẽ không bao giờ bị Nam Cung Tước trừng phạt nếu chỉ vì điều này: "Làm sao có thể gọi là chạm vào người tôi được? Anh ta chỉ là đỡ để giúp tôi không bị ngã mà thôi."
Nam Cung Tước không hề dao động mà càng tức giận hơn: “Sau này không được phép nói chuyện với Hàn Thiên Triết nữa!” Người anh đã nhận định thì tuyệt đối sẽ không thể thay đổi, đừng nói tới ôm eo, đến nắm tay cũng không được!
"Nam Cung Tước, anh từng có nhiều người phụ nữ như vậy. Chẳng lẽ anh phải phái người theo dõi, kiểm soát tất cả bọn họ như vậy hay sao?" Diệp Du Nhiên tức giận, châm chọc phản kháng: "Anh không thể độc đoán như vậy được!"
“Đợi đến khi nào tôi chơi chán cô rồi, cô có làm như thế nào, có cầu xin tôi cũng không thèm quan tâm đến.” Nam Cung Tước lạnh lùng nói, không nhịn được cưỡng chế hai tay cô, tay còn lại xé rách quần áo của cô, kỳ cọ thật mạnh vùng eo của cô.
Diệp Du Nhiên giãy dụa, lại càng bị thân thể của anh ép chặt hơn, không thể động đậy nổi. Làn da mỏng manh nhanh chóng đỏ ửng lên, lớp da mỏng bị cọ xát, tất cả đều đỏ rộp lên như vậy, Nam Cung Tước vẫn chưa hài lòng.
Anh đổi lượt nước này, tiếp tục động tay động chân, dùng gần hết một lọ sữa tắm kỳ cọ sạch sẽ thân thể cô.
“Biến thái, anh bị cuồng sạch sẽ hay sao!” Diệp Du Nhiên thì thào chửi mắng.
Nam Cung Tước không nghe rõ, nhưng anh nhìn thấy sự bất mãn trên khuôn mặt cô, lực ở bàn tay càng tăng, như thể muốn chà xát sạch một lớp da của cô vậy, Diệp Du Nhiên đột nhiên rên lên vì đau.
Da thịt dưới đầu ngón tay anh thật mềm mại mịn màng, trắng trẻo như ngọc vậy, xúc cảm tuyệt vời đó khiến Nam Cung Tước lưu luyến không muốn rời đi. Sự tức giận trong mắt anh dần dần biến thành cái nhìn ám muội mang theo cảm giác hứng thú, bàn tay to dùng lực xoa nắn từ từ di chuyển lên xuống, khắc họa rõ nét những vòng tròn trên đường cong của cơ thể Diệp Du Nhiên.
“Hắt xì hơi!” Diệp Du Nhiên đột ngột hắt hơi một tiếng. Cô căn bản muốn chống lại cơn đau ở vùng thắt lưng, cố gắng phớt lờ bàn tay to của anh. Khi cô vừa hắt xì hơi một tiếng, lập tức nhận ra bàn tay nóng bỏng của Nam Cung Tước đang đặt ở chỗ khó nói nào đó.
Cô trợn to hai mắt phẫn nộ nhìn người đàn ông: "Anh buông tôi ra… Hắt xì, buông ra!"
Nghe thấy những tiếng hắt xì liên tiếp của cô, Nam Cung Tước cau mày, tiếc nuối buông tay ra, đổi nước lạnh thành nước nóng: "Nếu cô bị cảm hay phát sốt liên tục như vậy, nhà họ Diệp như thế nào, cũng không liên quan gì đến tôi."
Diệp Du Nhiên nuốt những lời muốn chửi mắng xuống, nghẹn ngào nói: "Anh đi ra ngoài trước đi, tôi sẽ không bị cảm hay sốt nữa đâu!"
“Tắm rửa sạch sẽ đi, nếu vẫn còn mùi của người đàn ông kia…” Anh không nói sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng nguy hiểm ẩn trong lời nói đó hiển nhiên sẽ còn khủng khiếp hơn nhiều.
Diệp Du Nhiên cong môi tỏ vẻ bất mãn, khóe mắt hiện lên vẻ quyến rũ tự nhiên: “Không phải trên người anh cũng mang đầy mùi hương của người phụ nữ khác hay sao. Thật không công bằng!” Đừng tưởng rằng lúc đó cô bị sốt, không ngửi được mùi gì khác ngoài mùi rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT