Vương Hoa thận trọng cho cô uống nước, sau khi Diệp Du Nhiên uống hơn nửa cốc nước cô ấy mới mở miệng nói: "Cô lên cơn sốt cao, hiện tại nhiệt độ đã giảm xuống, hẳn là không còn vấn đề gì đáng ngại."
Diệp Du Nhiên sửng sốt, sờ sờ trán của mình: "Lên cơn sốt sao?"
Nhìn động tác của cô, Vương Hoa không khỏi bật cười, nói: "Có thể bản thân cô không có cảm giác mấy."
Diệp Du Nhiên ngượng ngùng thả tay xuống, cô thật sự không có cảm giác gì, chỉ phản ứng theo bản năng mà thôi.
"Sau khi cô lên cơn sốt, cậu chủ đã bảo người gọi bác sĩ, còn đích thân bón thuốc cho cô đấy. Cậu ấy rất quan tâm đến cô." Vương Hoa đứng bên cạnh đột nhiên nói: "Đúng rồi, là cậu chủ phát hiện ra cô bị bệnh, cậu ấy coi trọng cô như vậy, cô thật là hạnh phúc."
Diệp Du Nhiên nhìn vẻ mặt hâm mộ của cô ấy, không khỏi lắc đầu cười khổ.
Không kể đến việc cô ấy cố ý nói tốt cho Nam Cung Tước thì phần nói thật sẽ không nhiều lắm. Riêng lý do lần này cô bị bệnh phần lớn là vì Nam Cung Tước, có cái gì mà hạnh phúc chứ?
Nếu Nam Cung Tước tha cho nhà họ Diệp, không tính toán chuyện một triệu tệ kia thì cho dù có ôm thêm vài lần thì cô cũng hạnh phúc, nhưng bây giờ thì...
"Bây giờ cậu Nam Cung đang ở đâu vậy?" Diệp Du Nhiên không muốn nói về chủ đề này nữa, hỏi ngược lại.
Vương Hoa còn chưa trả lời, Nam Cung Tước đã đẩy cửa đi vào, thấy Diệp Du Nhiên nhìn sang đây, anh nhíu mày: "Cô cũng mạng lớn đấy, không phát sốt thành kẻ ngốc."
"Anh nói linh tinh gì đấy, tôi rất khỏe!" Diệp Du Nhiên tức giận đứng bật dậy, người này chỉ ước gì cô không khỏe thì có.
Nam Cung Tước lạnh lùng liếc nhìn cô, thản nhiên nói: "Sức khỏe của cô còn chưa tốt, ngoan ngoãn nằm xuống đi."
Diệp Du Nhiên nghe vậy thì hết sức kinh ngạc nhìn anh: "Hả?" Cô không nghe lầm chứ? Nam Cung Tước thực sự sẽ nói những lời kiểu quan tâm mình như thế này sao?
Trong mắt Nam Cung Tước nhanh chóng xẹt qua một chút mất tự nhiên, hừ một tiếng nói: "Thân thể yếu đuối như vậy mà không dưỡng bệnh cho tốt, ngộ nhỡ chết trong nhà tôi thì đúng là xui xẻo."
Diệp Du Nhiên tức giận đến mức đầu cũng phát đau, biết ngay là anh ta không tử tế gì mà, cô phồng má thở phì phò nói: "Tôi sẽ không để cho mình chết ở đây đâu!"
Nam Cung Tước không quan tâm đến chuyện này, cái gọi là xui xẻo chỉ là lấy lý do mà thôi. Anh hừ lạnh một tiếng, xoay người ngồi xuống chiếc ghế xoay bên cạnh, không nói chuyện cũng không trực tiếp bỏ đi.
Căn phòng nhất thời rơi vào im lặng, chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ và không khí tràn vào phòng.
Một lúc sau, Diệp Du Nhiên lùi về phía sau, dựa vào đầu giường, chống đỡ cơ thể vẫn còn đang suy yếu của mình. Cô ngồi đối diện với Nam Cung Tước: "Bây giờ tôi cảm thấy rất tốt, bảo tôi làm cái gì cũng được, cho dù có mệt chết cũng được, chỉ mong anh buông tha cho nhà họ Diệp. "
Ánh mắt Nam Cung Tước lạnh lùng liếc nhìn cô, trong giọng nói mang theo một chút tức giận không kìm nén được: "Người nhà họ Diệp đối xử với cô chẳng tốt lành gì, bọn họ xứng để cô trả giá như vậy sao?"
Khiến Nam Cung Tước tức giận nhất là câu chỉ cần buông tha cho nhà họ Diệp kia cô có thể làm bất cứ điều gì kia.
Vì sự nhu nhược cố chấp này mà người phụ nữ anh có thể nắm quyền sát sinh trong tay chỉ bằng một lời nói cứ hết lần này đến lần khác cự tuyệt anh, mặc dù anh thích ánh mắt kiên cường của cô, nhưng sự bướng bỉnh này cũng khiến anh chán ghét không kém.
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào anh: "Chính ba và dì Trương là người đã đưa tôi về nhà khi tôi khó khăn nhất, cho tôi ăn cơm, nuôi tôi lớn, cho tôi đến trường, được học kiến thức..."
Khi đó cô đã tám tuổi, đủ lớn để nhớ được chuyện ở cô nhi viện, biết ba mẹ không phải là ruột thịt, lại đã vượt quá tuổi nhận nuôi mà đại đa số mọi người muốn. Là nhà họ Diệp không ghét bỏ mà nhận cô về nuôi, nếu không thì cô chỉ có thể đi nhặt rác, làm mấy việc vặt, tranh giành số cơm ăn và đồ dùng ít ỏi với mọi người...
Vì vậy, cho dù dì Trương có không đối xử tốt với cô, cho tới bây giờ Diệp Du Nhiên vẫn luôn rất biết ơn mà không căm ghét họ.
Nam Cung Tước giơ tay ý bảo cô dừng lại: "Tôi không có hứng thú nghe cô ca ngợi công ơn của nhà họ Diệp."
Diệp Du Nhiên mím môi, cúi đầu một hồi lâu, giọng nói rất nhẹ nhưng cũng rất kiên quyết: "Cái mạng này của tôi là do nhà họ Diệp cho."
Một câu nói ngắn gọn nhưng khiến Nam Cung Tước sửng sốt rất lâu.
Sau khi thay đổi vẻ mặt mấy lần, anh lạnh giọng nói: "Chuyện này thì liên quan gì đến tôi?"
Diệp Du Nhiên nhìn anh đứng dậy rời đi, bóng lưng lạnh lẽo, có chút vô tình, không khỏi chán nản sụp vai, thật sự không có cách nào khác sao?
Chỉ là cô thực sự không muốn nhà họ Diệp cứ vậy mà sụp đổ.
Hít một hơi thật sâu, trên mặt Diệp Du Nhiên hiện lên sự kiên định, cô nhấc chăn lên, ra khỏi giường.
Vương Hoa bưng thuốc của cô đi vào liền thấy cảnh tượng thế này...
Diệp Du Nhiên lảo đảo tiến về phía trước, sắc mặt rất xấu nhưng đôi mắt vẫn nhìn thẳng vào cánh cửa bên này, như thể không đi ra ngoài được thì nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Cô ấy vội vàng tiến lên, lo lắng đỡ lấy cô: "Cô Diệp, cô cần gì hả? Tôi đi lấy cho cô..."
Mới nói được một nửa đã bị Diệp Du Nhiên cắt ngang: "Không cần phiền đến cô, việc này chỉ có thể để tôi tự làm."
Nghe Diệp Du Nhiên nói như vậy, Vương Hoa nghĩ là cô muốn đi vệ sinh nên không tiếp tục khuyên nữa: "Vậy cô đi trước hay là uống thuốc trước?"
"Đưa thuốc cho tôi." Diệp Du Nhiên nhận lấy, một hơi uống cạn rồi đưa bát thuốc cho cô ấy, sau đó tiếp tục tự mình đi ra ngoài.
Vương Hoa đặt bát thuốc xuống, bắt đầu dọn giường cho cô, từ đầu đến cuối đều không nghĩ ra trong phòng ngủ này có phòng vệ sinh, hoàn toàn không cần đi ra ngoài.
Nam Cung Tước ngồi yên lặng trong phòng làm việc một lúc lâu rồi mới bình tĩnh lại đi xuống lầu. Sau đó anh phát hiện người đáng lẽ ra đang nghỉ ngơi trong phòng lại xuất hiện ở bàn ăn, đang dọn bữa sáng ra cho anh.
"Cái này là do cô làm hả?" Anh liếc nhìn bữa sáng mình đã được nếm qua mấy lần, ánh mắt rơi vào khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy của Diệp Du Nhiên, đôi lông mày anh tuấn nhăn tít lại.
Diệp Du Nhiên gật đầu: "Vừa kịp lúc anh xuống dưới, có thể ăn rồi."- đọc và nghe truyện trên app TYT
Nam Cung Tước lạnh lùng ra lệnh: "Bây giờ cô trở về nghỉ ngơi cho tôi, trước khi khỏe lại thì không được đụng vào những thứ này nữa."
Diệp Du Nhiên cố chấp lắc đầu: "Tôi đã khỏe rồi, tôi có thể làm được những việc này." Nấu ăn là việc duy nhất cô có thể làm để có thể làm Nam Cung Tước hài lòng.
Cho dù lúc anh ta vui vẻ thì hứa với cô có thể sẽ để tha cho nhà họ Diệp, nhưng sau đó anh ta lại không giữ lời hứa. Nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, cô cũng không muốn từ bỏ, biết đâu lần này Nam Cung Tước sẽ giữ lời thì sao?
Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu ngốc không coi trọng sức khỏe của mình như vậy.
Ánh mắt Nam Cung Tước lạnh lẽo nhìn cô: "Tôi có thể tha cho nhà họ Diệp, nhưng điều kiện tiên quyết là sức khỏe của cô phải tốt lên."
Trong lòng Diệp Du Nhiên vui mừng khôn xiết nhưng trên mặt vẫn bình thường, bình tĩnh hỏi anh: "Lần này thật sao?"
"Cô có cần tôi viết giấy bảo đảm hay hợp đồng cho cô không?" Nam Cung Tước chế nhạo.
"Có được không?" Diệp Du Nhiên vui vẻ hỏi, nếu có hợp đồng thì ít nhất cũng phải khiến Nam Cung Tước xem trọng hơn, chứ không phải là đang đùa giỡn hay lừa gạt cô.
Tuy nhiên khi thấy áp suất trên người Nam Cung Tước lại ngày càng thấp, vẻ mặt lạnh lùng đến mức có thể so sánh với băng tuyết ngàn năm, cô sáng suốt lắc đầu: "Không, uy tín của anh Nam Cung chắc chắn qua được thử nghiệm."
Nam Cung Tước bị cô chọc cười, anh đã chinh chiến trên thương trường mấy năm rồi, cho tới giờ uy tín của anh chưa từng có ai phải phàn nàn, người phụ nữ này lại dám nói như vậy.
"Cô quay về nghỉ ngơi ngay cho tôi." Ngữ khí của Nam Cung Tước rất tệ.
Vì sợ anh sẽ đổi ý, Diệp Du Nhiên vội vàng gật đầu, liên tục cam đoan: "Tôi sẽ đi nghỉ ngơi ngay, anh đừng quên chuyện anh hứa với tôi."
Trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một niềm vui nho nhỏ, Diệp Du Nhiên thầm mừng rỡ trong lòng, nếu lần này Nam Cung Tước thật sự không nói dối nữa thì thật là tuyệt vời!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT