Diệp Du Nhiên lặng lẽ nhìn đồ đạc trong nhà bị gói ghém mà trong lòng nhói đau. Cô cắn môi nói: “Ba, chuyện này thật sự không thể cứu vãn được hay sao?”

Công ty phá sản, tại sao ngay cả nhà cô cũng bị phong tỏa vậy chứ? Cho dù là Nam Cung Tước cố ý, nhưng một triệu tệ đó không đủ để dùng trả nợ được sao?

Về phần công ty nhà cô, bởi vì dì Trương ngăn cản cô cho nên Diệp Du Nhiên chưa từng đến đó, cô cảm thấy nó cũng không lớn như vậy. Nhưng ngôi nhà ba phòng ngủ một phòng khách này là nơi cô đã ở hơn mười năm, thật sự có chút không nỡ!

Hai mắt Diệp Thiên Thành không khỏi đỏ hoe, liếc nhìn Diệp Du Nhiên thở dài nói: "Con tự mình đóng gói đồ đạc đi. Đợi khi người bên vận chuyển đồ đến mang hết đi thôi."

Diệp Du Nhiên gần như nghẹn ngào nói: "Ba ơi, vậy sau này chúng ta sẽ sống ở đâu?"

Diệp Thiên Thành hít một hơi thuốc lá, khàn giọng nói: "Ba sẽ thuê một căn nhà trong thành phố. Chúng ta sẽ ở tạm đó một thời gian."

Một thời gian sẽ là bao lâu, rất có thể là cả đời. Dù sao tuổi của ông cũng không còn trẻ nữa, nếu ông muốn dựng lại sự nghiệp một lần nữa, thì hy vọng đó thực sự rất mong manh.

Diệp Du Nhiên cũng hiểu điều này, cô hít một hơi thật sâu để giảm bớt nỗi đau trong lòng, nhưng hiệu quả cũng không cao lắm.

Đúng lúc này, cửa nhà bị gõ mạnh, không có sự cho phép của ai, người đàn ông xông vào, anh ta thúc giục: "Đã xong hay chưa? Nhanh lên! Nếu không chuyển đồ xong vào lúc sáu giờ, các người cũng không cần dọn nhà nữa đâu, ở lại đây đi!"

Đôi mắt Diệp Du Nhiên hiện lên chút tức giận: "Xin anh khách khí chút, chúng tôi cũng không mắc nợ... Ưm ưm..."

Ngay khi cô vừa thốt ra lời, Diệp Thiên Thành đã đứng dậy nhanh chóng che miệng cô lại.

Diệp Thiên Thành lườm cô một cái, nịnh nọt nhìn người đàn ông cười nói: "Con gái tôi không hiểu chuyện, cũng không cần tính toán với nó, xin ngài thông cảm cho. Chúng tôi sẽ nhanh chóng dọn đi trước sáu giờ."

Người đàn ông đập rầm một tiếng, nhổ nước bọt vào cửa rồi quay người đi.

Diệp Du Nhiên thất thần nhìn ba mình: “Ba?!” Cô nghĩ ba mình là một ngọn núi vững chãi, tuy rằng không cao đến đỉnh núi, nhưng hình ảnh của Diệp Thiên Thành trong lòng cô không kém gì ba ruột của những người khác!

Vì vậy, khi cầu xin Nam Cung Tước, cô đã đứng trước mặt, không ngại một mình làm tất cả mọi chuyện, cũng không muốn để ba cô cúi đầu vì những việc này.

Tuy nhiên...

Nhìn thấy bộ râu xồm xoàm trên gương mặt ba và tấm lưng hơi còng xuống của ông ấy, Diệp Du Nhiên nhắm mắt yếu ớt nói: “Con lên thu dọn đồ đạc đây.”

Cô tránh đống đồ đạc lộn xộn rồi trở về phòng của mình. Cô ngồi đó một lúc mới hoàn hồn và bắt đầu thu dọn đồ đạc cần thiết mang đi.

Bởi vì trước đây cô đã từng thu dọn một lần, hiện tại thật sự không có gì để thu xếp mang đi, nhưng mà... Trong lòng cô không thể nào bình tĩnh được.

Diệp Du Nhiên suy nghĩ một lúc lâu, đặt mạnh chiếc lược ngà lên trên bàn, chạy bộ xuống lầu: "Ba, để con tới cầu xin Nam Cung Tước!"

Cô nói xong rồi nhanh chóng để lại cho Diệp Thiên Thành một bóng hình lảo đảo lao ra khỏi nhà.

Dì Trương chửi bới rồi tiếp tục thu dọn đồ đạc. Diệp Thiên Thành dừng động tác trong tay, không nói lời nào, trong đáy mắt hiện lên chút tia sáng.

Diệp Du Nhiên bắt xe về biệt thự, mở miệng gọi: "Thím La, ngài Nam Cung đã về chưa vậy ạ?"

Thím La có chút kinh ngạc, hôm nay cô đi học còn trở về nữa, bà nở nụ cười lớn nói: "Cậu chủ vừa mới trở về, có lẽ đang thay quần áo trong phòng ngủ. Hôm nay cô muốn làm bữa tối sao?" Đầu bếp vẫn đang làm, hiện tại Diệp Du Nhiên cũng có thể tham gia làm cùng.

Kể từ khi có cô nấu ăn, khẩu vị ăn uống của cậu chủ đã cải thiện lên rất nhiều. Chính vì vậy mà thái độ của thím La đối với Diệp Du Nhiên ngày càng trở nên khách khí hơn.

Diệp Du Nhiên lắc đầu nói: "Tôi lên lầu tìm anh ấy có chuyện."

Cô chạy vội, bước hai bước đi lên lầu hai. Khi đứng bên ngoài phòng ngủ, cô hơi lưỡng lự, Nam Cung Tước đang thay quần áo, cô vào lúc này cũng không ổn.

Tuy nhiên, những cảnh tượng ở nhà cứ hiện lên trong đầu cô, Diệp Du Nhiên không khỏi xót xa. Cô do dự rồi gõ cửa.

Nửa người trên của Nam Cung Tước không mặc gì bước ra mở cửa, nhìn thấy đó là cô, lông mày kiếm đen nhướng lên, ánh mắt kinh ngạc pha chút khó hiểu.

"Ngài Nam Cung, tôi cầu xin anh, xin anh hãy bỏ qua cho nhà họ Diệp! Chỉ cần anh buông tha cho nhà họ Diệp, anh bảo tôi làm gì tôi cũng làm, thật đó!" Cô nài nỉ van xin.

Nam Cung Tước nở nụ cười chế nhạo, đôi mắt sắc bén của anh lướt qua đáy mắt cô, đột nhiên lại thay đổi ý định rồi sao.

Anh cúi đầu, bước đến gần Diệp Du Nhiên, ghé sát vào tai cô nói: "Cô có thể làm được gì? Vậy thì lần này cô hãy chủ động lấy lòng làm tôi vui đi."

Diệp Du Nhiên đột ngột quay đầu lại, đôi mắt tròn xoe nhìn anh.

Đôi mắt Nam Cung Tước trầm đục và sâu thẳm, chỉ cần không để ý sẽ bị hút sâu vào đó. Với cô, nhìn anh như thế nào cũng cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

“Bây giờ sao?” Diệp Du Nhiên nắm chặt tay, móng tay cô đâm sâu vào da thịt. Dựa vào nỗi đau thấu tận đáy lòng này, cô cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

“Đúng vậy, ngay bây giờ.” Nam Cung Tước khẳng định. Anh ưu nhã xoay người, từng bước đi về phía giường lớn.

Tưởng như Diệp Du Nhiên có lợi thế được toàn quyền lựa chọn, nhưng dường như anh đã chắc chắn rằng cô sẽ đồng ý.

Diệp Du Nhiên đứng ở cửa một lúc lâu, cắn chặt môi, giống như vật bị hiến tế tiến lại gần anh, cô nhắm chặt mắt lại, áp môi mình vào đôi môi mỏng của Nam Cung Tước.

Hai đôi môi chạm vào nhau, Nam Cung Tước đợi một lúc, nhưng không đợi được động tác tiếp theo của cô.

Ngoài vẻ háo hức trong mắt còn hiện lên một tầng tức giận, anh châm chọc nói: "Cô là khúc gỗ hay sao? Đây gọi là chủ động sao?"

Cơ thể Diệp Du Nhiên cứng đờ, khi anh nói môi cô cũng mấp máy theo, khuôn mặt cô không khỏi đỏ bừng, nhưng trong mắt hiện lên sự phẫn nộ đã bị kìm nén. Cơ thể cô cứng đờ giống như một tác phẩm được điêu khắc trên băng, chỉ có thể di chuyển một cách máy móc...

Nam Cung Tước bị sự ngây ngốc đến cực điểm của cô, hoặc cũng là do cô phản kháng không can tâm nên mới làm động tác như vậy khiến anh tức giận đến mức dùng hai tay mạnh mẽ giữ chặt hai vai cô, thân thể dùng lực, vị trí của hai người đột nhiên bị đảo ngược lại.

Anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Du Nhiên, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: "Sớm đã không còn sạch sẽ gì nữa, cô đừng giả bộ thanh cao như chưa từng làm chuyện đó bao giờ đi."

Diệp Du Nhiên vốn đã vô cùng xấu hổ và tức giận, bị anh chế nhạo như vậy khiến cơ thể cô không ngừng run lên. Đặc biệt là vào khoảnh khắc bị Nam Cung Tước áp chế ngược trở lại, cảnh tượng quen thuộc đó dường như lại xuất hiện trong đầu cô một lần nữa. Cô nhịn không được không ngừng theo đuổi nó, cô thực sự vô cùng muốn biết người đàn ông chiếm mất trinh tiết của cô đêm đó là ai!- đọc và nghe truyện trên app TYT

Vì vậy, không cần biết hậu quả ra sao, cô dùng lực vùng vẫy, muốn trốn thoát.

"Anh buông tôi ra! Tôi không muốn nữa!" Cô giãy dụa, đầu cô liên tục lắc, tránh né bờ môi của Nam Cung Tước: "Tôi không muốn tiếp tục nữa, tôi sẽ trả tiền lại cho anh, anh buông tôi ra!"

Tuy nhiên, sự hứng thú của Nam Cung Tước đã bị khiêu khích, đang bộc phát cơn thú tính như vậy, làm sao nói cô muốn dừng lại thì anh sẽ bỏ qua cho cô cơ chứ?

“Muộn rồi.” Nam Cung Tước lạnh lùng nói xong, một tay ghì chặt hai cổ tay của cô, một tay nắm cằm cô, nụ hôn rơi xuống vô cùng chuẩn xác, theo bản năng nhấm nháp bờ môi cô.

"Ừm, ah, đừng... dừng lại..." Diệp Du Nhiên vùng vẫy trong tuyệt vọng, hai chân cô phản kháng đá vào người anh, nhưng chỉ càng khiến Nam Cung Tước giữ chặt cô mạnh mẽ hơn và những động tác của anh càng ngày càng điên cuồng hơn.

Cảm giác được phía dưới cơ thể truyền đến cơn đau đớn, hình ảnh mờ nhạt về một người đàn ông bỗng xuất hiện thoáng qua trong tâm trí cô, vừa định ngẩng đầu lên đã nhanh chóng tan thành cát bụi rồi biến mất theo hình ảnh rung chuyển. Cô không nhịn được hét lên: "Không, đừng á aaa—"

Trong lòng Diệp Du Nhiên vô cùng chua xót tiếc nuối, nếu không phải Nam Cung Tước đột nhiên làm phiền, có lẽ cô đã nhìn thấy rõ mặt người đàn ông đó rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play