Khi một trận đau đớn khác truyền đến, cô nhận ra rằng mình đã bị Nam Cung Tước chiếm đoạt. Tuyệt vọng ngừng vùng vẫy, Diệp Du Nhiên nhắm mắt lại để anh tiếp tục dày vò cho đến tận đêm khuya.
Cô vẫn không thể trốn thoát
......
Ngày hôm sau, khi Diệp Du Nhiên thức dậy đã gần mười giờ, Nam Cung Tước đã không còn ở đó.
“A, đau quá.” Diệp Du Nhiên không khỏi khẽ kêu ra tiếng, trên người cô trải đầy dấu vết xanh tím, vừa nhìn đã thấy kinh người, vài nơi không ngừng truyền đến cảm giác chua xót đau đớn.
Cô gắng gượng mặc quần áo vào, sau khi dọn dẹp đơn giản liền rời khỏi biệt thự.
Đầu tiên Diệp Du Nhiên bắt taxi và về nhà, cô nghĩ rằng bố mẹ cô vẫn ở nhà, nhưng những gì cô nhìn thấy là hai tờ giấy niêm phong lớn trên cửa căn hộ và tin tức mà hàng xóm đang nói là ngôi nhà được bán đấu giá.
“Không, không nên như thế này!” Cô khiếp sợ nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, hồi lâu mới nhớ tới gọi điện thoại cho bố.
Sau khi nhận được xác nhận, Diệp Du Nhiên vội vã đến tập đoàn Nam Cung.
Có lẽ ai đó đã chỉ đạo xuống, lần này người phụ nữ ở quầy lễ tân không ngăn cản cô mà còn chủ động đưa cô đi thang máy cao cấp.
Trần Vũ ôm văn kiện đi ra từ văn phòng chủ tịch, sửng sốt khi nhìn thấy cô: "Cô Diệp, cô tìm chủ tịch à?"
Diệp Du Nhiên trực tiếp bỏ qua anh ta và lao vào văn phòng.
Trần Vũ không ngờ rằng cô sẽ trực tiếp chạy vào, tốt xấu gì cũng phải để cho cậu đi thông báo một tiếng trước đã chứ. Cậu nhanh chóng theo vào, nhưng khi nghe thấy tiếng hồ sơ rơi xuống sàn, cậu lại lặng lẽ rút lui.
Lúc này, cậu nghĩ đây không phải trường hợp thích hợp để xuất hiện trước mặt ngài Nam Cung. Điện thoại rung lên, cuộc gọi có tên "Vợ yêu" trên đó khiến cậu sải bước nhanh chóng lên sân thượng rồi nhấc máy ngay lập tức.
Diệp Du Nhiên nhìn Nam Cung Tước trước mặt, gạt hết hai chồng văn kiện trên bàn làm việc của anh, lửa giận dồn nén trong lồng ngực, cô trừng mắt nhìn Nam Cung Tước và hỏi: "Tại sao anh có thể không đáng tin như vậy chứ?!"
Từ trước đến nay không ai dám ngông cuồng trước mặt Nam Cung Tước, ánh mắt anh u ám tựa như chực chờ phát tác điều gì đó, nhìn thấy đôi mắt sáng như sao nhưng chứa đầy giận dữ của Diệp Du Nhiên, anh ngồi vững vàng trên ghế xoay.
“Tôi cũng chưa từng hứa với cô điều gì.” Nam Cung Tước nhẹ nhàng nói, ánh mắt gian tà lộ ra vẻ mê hoặc.
Ngực của Diệp Du Nhiên phập phồng dữ dội, hơi thở gấp gáp, tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều đau đớn.
Tuy nhiên, những lời nói quá đáng của Nam Cung Tước vẫn tiếp tục, không hề dừng lại ở đó.
Giọng anh trầm thấp lạnh lùng: "Hơn nữa tối hôm qua cô cũng không khiến cho tôi vui vẻ, cô không chủ động, chỉ ở đó hưởng thụ thôi."
Diệp Du Nhiên đập tay xuống bàn, sao anh ta có thể trả đũa như vậy được?!
Lòng bàn tay đau nhói, nhưng Diệp Du Nhiên chỉ biết căm hận nhìn người trước mặt: “Lúc đấy tôi rõ ràng có chủ động hôn anh!” Thậm chí cô chủ động làm nũng vì lời nói của anh.
"Cô không chủ động toàn bộ quá trình, đó là sự thật." Nam Cung Tước chớp mắt, lạnh giọng châm chọc nói: "Cô cũng chỉ là một đứa trẻ mồ côi được Diệp Thiên Thành nhận nuôi mà thôi. Có cần quan tâm đến gia đình ông ta đến thế không?"
“Tôi không phải kẻ lòng lang dạ thú như anh!” Diệp Du Nhiên vô cùng tức giận, chửi ầm lên: “Đồ khốn nạn, anh nói lời không giữ lấy lời, bất nhân bất nghĩa!”
Đôi mắt Nam Cung Tước ngày càng lạnh như băng, anh nhìn cô một cách bực bội rồi lên tiếng: "Trần Vũ."
Trần Vũ mặc dù đi ra ngoài, nhưng vẫn luôn chú ý tới bên trong, nghe thấy giọng nói của anh lập tức đi vào. Cậu cúi đầu với Diệp Du Nhiên rồi dừng lại một chút, không để cho tầm mắt nhìn ngó lung tung: "Chủ tịch."
Nam Cung Tước lạnh lùng ra lệnh: "Đưa cô ta về đi, không được phép ra ngoài nếu không có sự cho phép của tôi. Để cô ta dọn dẹp vệ sinh mọi thứ, bể bơi và sân vườn tất cả đều dọn dẹp một lần!"- đọc và nghe truyện trên app TYT
Trần Vũ liên tục gật đầu, xác nhận nói: "Là đưa về biệt thự của ngài?"
Nam Cung Tước nheo mắt nhìn cậu ấy, có cần phải hỏi không? Nếu không đưa về chỗ đó của anh thì chẳng lẽ lại mang về nhà cô hay sao?
Sau khi Trần Vũ xác nhận, cậu ấy lập tức gọi nhân viên bảo vệ đi lên dẫn người. Mặc cho Diệp Du Nhiên vùng vẫy thế nào cũng đều nhanh chóng đưa cô đi, đưa người đến biệt thự, truyền đạt ý của Nam Cung Tước xong thì mới rời đi.
Diệp Du Nhiên nghẹn đầy một bụng tức thì làm gì còn tâm trạng mà làm việc cho anh?!
Cô bật công tắc bể bơi lên, nước trong veo không ngừng chảy ra, mực nước hạ xuống nhanh chóng, cô thất thần ngồi trên bậc thềm.
Khi thím La đi qua lần nữa, thấy cô vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, chẳng có chút thay đổi nào. Không nhịn được ngồi xuống bên cạnh cô khuyên nhủ: "Cô Diệp, cô là một người thông minh. Hẳn là rõ ràng rằng đối nghịch với cậu Tước sẽ không có kết cục tốt đẹp. Bỏ qua đi, nếu cô làm theo ý cậu ấy có khi còn nhận được kết quả như ý."
Diệp Du Nhiên chua chát nói: "Thím không biết, dù cho tôi có làm theo ý anh ta cũng không đạt được kết quả như mong muốn."
Nam Cung Tước đã hứa với cô sẽ cho cô trở lại trường học, hiện tại cô lại bị giam trong biệt thự làm việc. Khi Nam Cung Tước nói với cô để cô bảo anh buông tha cho nhà họ Diệp, để cho cô chủ động lấy lòng anh, cô đã làm như vậy nhưng anh lại nói rằng anh chưa từng đồng ý với mình cái gì cả.
Nếu không đồng ý với cô thì hà cớ gì phải đưa ra cái yêu cầu quá đáng như vậy?! Chơi chữ đoán nghĩa, vui đến vậy sao?! Đùa giỡn cho cô quay xoay như một con rối làm anh đắc ý đến vậy sao?!
“Cô Diệp, mặc kệ nói thế nào, cô vẫn nên nghĩ thông đi.” Thím La vỗ vỗ vai cô, bất đắc dĩ nói: “Cậu chủ nói, nếu không thể hoàn thành nhiệm vụ thì cô không thể ăn trưa.”
Nói xong bà yên lặng đứng dậy rời đi, để Diệp Du Nhiên ở đây tự suy nghĩ. Có một số việc người khác khuyên bảo cũng vô dụng, phải tự mình nghĩ thông mới được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Diệp Du Nhiên ngồi đờ đẫn hơn nửa tiếng, trong bụng mới bắt đầu cảm thấy đói cồn cào.
Cô đứng lên, tính từ ngày hôm qua đến tận bây giờ ngay cả nước cô cũng chưa uống. Vì vậy, cảm giác đói khát này bỗng dâng trào mãnh liệt, khiến cho cô không thể không xốc lại tinh thần làm việc.
Cô có chết đói thì Nam Cung Tước cũng sẽ không quan tâm, cái chết sẽ không mang lại điều gì cho nhà họ Diệp, ngược lại sẽ khiến việc này này hoàn toàn đi vào ngõ cụt.
Diệp Du Nhiên đã nghĩ thông suốt điều ấy, đứng dậy lấy một chiếc giẻ trắng và bước xuống bể bơi.
Lấp đầy bụng rồi mới có thể làm những việc khác.
Nam Cung Tước tức giận hạ lệnh, giao cho Diệp Du Nhiên vệ sinh toàn bộ khu biệt thự, tự một mình cô không thể hoàn thành chỉ với thời gian ngắn ngủi nên cô đã bỏ lỡ bữa trưa.
Diệp Du Nhiên định bỏ cuộc nhưng bụng không ngừng kêu rên, nhắc nhở cô vẫn còn đói và phải nhanh chóng hoàn thành công việc để đi ăn!
Khi Nam Cung Tước về đến biệt thự,thì thấy cô đang đứng trên ghế lau đèn chùm pha lê.
“Tốc độ của cô quá chậm, đừng mong nhàn hạ, không làm xong sẽ không có cơm tối.” Nam Cung Tước lạnh lùng nói.
“Anh đúng là đứng nói chuyện thì không đau eo*.”
(* Đứng nói chuyện thì không đau eo: ý muốn nói không ở trong địa vị/hoàn cảnh của người khác thì không hiểu được nỗi khổ trong đó.)
Diệp Du Nhiên đang cực kì oán hận. Cô trông như thế này, rõ ràng nỗ lực làm việc không nghỉ ngơi được một khắc, có được không?!
Nam Cung Tước quét mắt nhìn cô: "Cô nói cái gì?"
Diệp Du Nhiên im lặng, thức thời không nói gì nữa. Cô lo lắng rằng câu nói tiếp theo của cô sẽ khiến Nam Cung Tước nổi giận, điều này sẽ chỉ khiến tình hình của cô trở nên tồi tệ hơn.
Đến giờ ăn tối, vẫn còn hai căn phòng chưa được dọn dẹp, Diệp Du Nhiên tức giận vặn giẻ lau dưới ánh mắt chế giễu của Nam Cung Tước.
Lúc tám giờ, cô miễn cưỡng hoàn thành hết công việc. Kéo lê thân thể mệt mỏi rã rời của mình vào bếp thì lại phát hiện chẳng còn thứ gì để lại cho mình cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT