Diệp Du Nhiên tức giận nhìn anh chằm chằm: "Ý của anh là gì?!"
“Nghĩ theo nghĩa đen đi.” Nam Cung Tước nhìn cô đùa cợt, ánh mắt đầy ý trêu chọc.
Cơn tức giận của Diệp Du Nhiên như muốn nổ tung, người này sao có thể quá đáng như vậy được cơ chứ?!
Nam Cung Tước bước vào phòng làm việc với tâm trạng thoải mái, bỏ lại Diệp Du Nhiên đang ủ rũ ở trong phòng khách.
Thím La hầu như đứng bên cạnh quan sát hết quá trình Diệp Du Nhiên bị chịu ủy khuất, tuy không biết cô có bỏ thêm muối vào bánh trứng hay không nhưng bà cũng đoán ra được phần nào suy nghĩ trong đầu cô.
Thím La khuyên nhủ nói: "Cô vẫn nên bớt chọc tức làm cậu chủ nổi giận thì hơn, bằng không chỉ có thể nhận lấy thiệt thòi về mình mà thôi."
Diệp Du Nhiên buồn rầu nhìn thím La, mặc dù cô biết đây là những lời khuyên thật lòng, nhưng cô nhất quyết sẽ không nghe theo nó.
“Cô có thể thử làm cậu chủ vui vẻ, trong lúc cậu ấy đang vui nói ra điều mình muốn, biết đâu mọi chuyện sẽ tốt hơn nhiều.” Thím La thở dài một hơi, nói vào trọng điểm.
Trái tim Diệp Du Nhiên đập mạnh, suy nghĩ về tính khả thi của phương pháp này. "Cảm ơn thím La, tôi sẽ xem xét thử xem sao."
Thấy cô trầm ngâm suy nghĩ, thím La chỉ mỉm cười bất đắc dĩ rồi bỏ đi.
Diệp Du Nhiên đột nhiên cảm thấy dạ dày đau nhói, phía ngực dấy lên cơn buồn nôn. Cô chạy vội vào phòng tắm, nhịn không được mà nôn hết ra ngoài.
Những chất dịch chua trong dạ dày đều nôn ra hết, cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đúng lúc này, Hữu Nhiễm Nhiễm gọi điện đến, ngón tay cô khẽ run nhấn nút trả lời.
"Alo, Nhiễm Nhiễm, có chuyện gì vậy?"
Hữu Nhiễm Nhiễm đang đứng cạnh giáo viên hướng dẫn, vì không tin Diệp Du Nhiên bị bệnh nên buộc cô phải gọi điện xác nhận. Cô ấy cũng cầu mong người bạn của mình đủ hiểu ngầm được ý của cô ấy, nghe thấy giọng nói run rẩy và yếu ớt của Diệp Du Nhiên, trái tim cô ấy nhảy dựng lên: "Du Nhiên, cậu không sao đấy chứ? Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Nam Cung Tước lại làm khó gì cậu sao? Hay là có chuyện gì xảy ra rồi?" Còn chưa kịp đợi Diệp Du Nhiên trả lời, cô ấy đã hỏi dồn dập như một tràng súng.
Trong lòng Diệp Du Nhiên cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều: "Tớ không sao, chỉ là ăn phải đồ ăn hỏng nên...ụa, ọe ọe--" Cô đột nhiên dừng lại, cúi xuống rồi lại nôn ra một lần nữa.
Giáo viên hướng dẫn đứng bên cạnh nghi ngờ Hữu Nhiễm Nhiễm đang nhắc nhở cô, lập tức cướp lấy điện thoại, thì đã nghe thấy giọng nói khó chịu và giọng điệu nôn mửa của cô, có vẻ không phải là giả.
Vị giáo viên lập tức trả lại điện thoại cho Hữu Nhiễm Nhiễm: "Tôi còn có việc phải làm, lần này tôi tin em. Em bảo bạn ấy nhanh chóng nghỉ ngơi cho tốt, rồi khỏi bệnh để đi học."
Một lúc sau, Diệp Du Nhiên mới đứng thẳng người dậy nói: "Nhiễm Nhiễm, cậu đừng lo, tớ là do ăn phải thức ăn hỏng. Tớ đi súc miệng trước đã, đợi chút nữa gọi lại cho cậu sau nhé."
Ngay khi giọng nói vừa dứt, cô lập tức dập máy rồi dứt khoát tắt nguồn. Lý do chính là cô không muốn bạn bè lo lắng cho mình, và cô không biết làm sao để nói cho Nhiễm Nhiễm về những gì đã xảy ra với cô những ngày này.
Khi Diệp Du Nhiên đi ra, nhìn thấy thím La đang đứng bên ngoài, nhếch khóe miệng nở một nụ cười yếu ớt: "Bây giờ tôi sẽ đi dọn sạch nhà vệ sinh ngay."
Cô rất có ý thức tự giác, Lạc Sao cũng không thể giục nổi cô.
“Cô uống thuốc trước đi, đợi lúc nữa rồi hẵng dọn dẹp.” Thím La theo phân phó của Nam Cung Tước đến gặp cô, cũng là để quan sát tình trạng sức khỏe của cô.
Diệp Du Nhiên gật đầu đáp lại: "Cảm ơn thím, tôi sẽ nhanh chóng quay lại dọn dẹp."
Cô hoàn hồn một chút rồi đi lên tầng hai, mang theo một chậu nước sạch và một chiếc giẻ, bắt đầu dọn dẹp từ phòng đầu tiên - phòng tập thể dục.
Việc dọn dẹp được thực hiện rất suôn sẻ, cũng không bị Nam Cung Tước làm khó nữa. Tuy nhiên, Diệp Du Nhiên phải mất hơn hai giờ để dọn dẹp xong từng căn phòng trong số tám căn phòng trên tầng hai. Cũng may là do biệt thự được quét dọn hàng ngày, vệ sinh đã khá sạch sẽ, nếu không cô sẽ mất nhiều thời gian hơn nữa mới dọn dẹp hết.
Cô không dễ dàng gì mới dọn dẹp xong, thím La lặng lẽ xuất hiện bên cạnh cô, nhắc nhở: "Bữa tối có thể bắt đầu làm được rồi."
Diệp Du Nhiên xem lại thời gian, mới hơn bốn giờ: "Sớm như vậy sao?"
Thím La từ tốn nói: “Bữa tối sẽ phải nấu nhiều món phong phú hơn.” Có rất nhiều thứ phải chuẩn bị, nấu nướng lại mất nhiều thời gian nữa.
Diệp Du Nhiên lại phải vào bếp bận rộn nấu cơm. May mắn thay, cô cũng không phải là người duy nhất nấu bữa tối mà vẫn còn có một đầu bếp khác phụ cùng.
Bữa tối vẫn là tám món ăn mặn và một món canh, lần này Diệp Du Nhiên không làm sai nữa. Ngược lại, cô chọn ra ba món mà Nam Cung Tước thích ăn, chọn ra ba món sở trường của cô.
Lắng nghe lời khuyên của mọi người luôn là thế mạnh của cô từ trước đến nay, sau khi Diệp Du Nhiên nghiêm túc cân nhắc đề xuất của thím La, cô quyết định chấp nhận thử làm nó.
Sau khi Nam Cung Tước ngồi xuống, bữa tối cũng được dọn ra. Đầu tiên anh bưng lên một bát súp chim bồ câu, dùng thìa nhấp một miếng, hơi nhướng mày, rồi cũng ăn hết bát canh đó.- đọc và nghe truyện trên app TYT
Thím La ở bên cạnh cười tươi nói: "chính cô Diệp làm món súp chim bồ câu này đấy ạ. Cô ấy đã dành rất nhiều thời gian công sức để nấu xong món đó."
Nam Cung Tước nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên liếc nhìn Diệp Du Nhiên, khi nhìn thấy sự mong đợi trong mắt cô, anh nhẹ nhàng nói: "Mùi vị không tồi, tiếp tục phát huy."
Diệp Du Nhiên có chút thất vọng, nhưng giọng điệu đã có chút đỡ nghiêm nghị của Nam Cung Tước ít nhất đã mang đến cho cô một tia hy vọng khác.
Trong hai ngày tiếp theo, cô đều đi theo Nam Cung Tước, dốc hết tâm sức để dọn dẹp và nấu nướng. Diệp Du Nhiên có thể cảm thấy thái độ của Nam Cung Tước đối với cô cũng đã dịu đi rất nhiều.
Trưa ngày hôm thứ ba, sau bữa ăn Diệp Du Nhiên bưng một đĩa hoa quả được trang trí đẹp mắt, không chỉ có hình dáng bắt mắt mà những món hoa quả trên đó cũng rất hợp khẩu vị của Nam Cung Tước.
Sau khi ăn vài miếng, tâm tình anh tốt hơn hẳn, nói: “Nhìn thấy biểu hiện của cô cũng không tệ, cho phép cô đi học đó."
Diệp Du Nhiên không dám lộ ra vẻ kinh ngạc, cô nói thẳng: "Cảm ơn ngài Nam Cung."
Nam Cung Tước lần này không làm khó cô nữa, thấy cô vẫn đứng trước mặt anh, anh vui vẻ hỏi: "Cô còn chuyện gì nữa không?"
"Về nhà họ Diệp, anh có thể rộng lượng giơ cao đánh khẽ mà bỏ qua được không..." Diệp Du Nhiên không quên lời dì Trương nói, cô biết chuyện hôm nay cả nhà cô sắp bị phong tỏa, cũng biết Nam Cung Tước cố tình làm vậy, chỉ là để trả thù cho cô.
Cho dù biết là Nam Cung Tước vừa mới cho phép cô quay lại trường học, những điều kiện khác khó mà được anh đáp ứng, nhưng cô không thể chịu đựng được việc bố mình và dì Trương bị đuổi ra khỏi nhà.
Nam Cung Tước không đợi cô nói xong, liền lạnh lùng ngắt lời cô nói: "Tôi nói rõ cho cô biết, điều đó là không thể nào."
Ánh mắt Diệp Du Nhiên tối sầm lại, nhưng cũng không muốn bỏ cuộc, cô lùi lại một bước rồi nói: "Anh có thể xem xét lại một chút được không, xin anh đó, ngài Nam Cung."
Nam Cung Tước hừ lạnh nói: “Cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!” Anh đứng dậy rời đi, lái chiếc Cayenne màu đen quay lại công ty.
Diệp Du Nhiên vô cùng buồn rầu, đứng đó một lúc rồi đi vào bếp dọn dẹp. Cô hoàn thành nó với tốc độ nhanh nhất rồi nói với thím La là cô sẽ quay lại trường học.
Vì Nam Cung Tước đã hứa với cô, cho phép cô đi học nên thím La cũng không ngăn cản cô. Diệp Du Nhiên rời khỏi khu biệt thự rồi gọi điện về nhà.
Chuyện ở trường có thể tạm hoãn lại, nhưng tình hình ở nhà thì đang rơi vào tình thế cấp bách.
Diệp Du Nhiên bước vào nhà liền nhìn thấy trong phòng khách bừa bộn, có rất nhiều thứ cùng một số đồ đạc bị xếp lộn xộn, chiếm rất nhiều diện tích, muốn lên lầu cũng không dễ dàng.
Dì Trương đang xé vỏ bọc ghế sô pha, đầu mùa hạ mới mua về còn chưa dùng được một tháng, bà ta cũng không nỡ mang nó vứt đi cùng chiếc ghế đồng bộ, nhất là khi gia đình mình đang bị phá sản.
Nhìn thấy Diệp Du Nhiên trở lại, bà ta chỉ liếc nhìn, nhưng không hề lưu luyến. Nếu Diệp Du Nhiên đã không thể cứu được công ty thì mọi thứ bà ta có nói với cô cũng đều vô nghĩa!
Nếu không phải Diệp Thiên Thành ngăn bà ta lại, dì Trương đã trực tiếp đuổi cô ra khỏi nhà! Bây giờ họ lấy đâu ra tiền nuôi Diệp Du Nhiên nữa chứ?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT