"Mấy người giúp việc khác đều đã bị tôi sa thải rồi." Nam Cung Tước không hề áy náy mà nói: "Nếu như chăm sóc hoa cỏ không phải là việc của người giúp việc thì bỏ việc này đi."

Diệp Du Nhiên tức giận đến mức muốn cầm đĩa đựng trái cây trên bàn đập vào mặt anh: "Nói cách khác, một mình tôi phải làm công việc của mấy người sao? Tôi còn phải đi đến trường học, sao có thể làm hết mấy công việc của người giúp việc chứ? Đây vốn dĩ là đang muốn làm khó tôi."

Nam Cung Tước nheo mắt lại, không kiên nhẫn mà nói: "Nhớ kỹ, cô không có tư cách nói điều kiện với tôi!"

Diệp Du Nhiên tức giận đến mức ngực phập phồng, hít thở sâu một hơi. Cô tức giận muốn chết lại không có cách nào khác.

"Được rồi! Mỗi ngày tôi sẽ nấu cơm, quét dọn vệ sinh." Cô giận dữ nhìn chằm chằm vào một quả táo mà nói.

"Như thế này thì còn được." Nam Cung Tước hài lòng gật đầu, gọi thím La: "Nói cho cô ta nội dung công việc và yêu cầu tiêu chuẩn, bắt đầu từ ngày mai vào làm việc."

Diệp Du Nhiên cắn răng nghiến lợi nguýt anh một cái: "Tôi có thể xuống dưới xin thím La chỉ dạy không?" Cứ ở đây như thế, cô lo rằng mình sẽ tức điên lên mất.

Nam Cung Tước lạnh lùng nhìn cô: "Ngay ở chỗ này, tôi muốn biết cô có thể hoàn thành công việc mỗi ngày không."

Mặc dù thím La có ấn tượng tốt với Diệp Du Nhiên, cũng cảm thấy cậu chủ nhà mình cùng với cô ấy thật đẹp đôi, nhưng vào lúc này, bà vẫn đứng về phía Nam Cung Tước.

Bà nhanh chóng nói: "Bữa sáng của cậu chủ là kiểu Tây, tương đối dễ dàng và đơn giản. Cơm trưa thì sẽ nhận được thông báo, nhưng mỗi ngày phải chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn. Bữa tối là quan trọng nhất, ngày nào cũng phải nấu, cân bằng dinh dưỡng, khẩu vị thì nhất định phải..."

Diệp Du Nhiên siết chặt ngón tay: "Vệ sinh quét dọn thế nào?" Cũng không phải bảo cô bao trọn biệt thự này chứ!

Thím La do dự một chút, suy nghĩ mà nói: "Cô phụ trách quét dọn phòng ngủ của cậu chủ và phòng khách!"

Diệp Du Nhiên thầm thở phào một hơi: "Được, tôi đã biết."

"Toàn bộ lầu hai đều là của cô." Ngón tay Nam Cung Tước sờ qua chiếc cằm, khóe miệng cong lên nụ cười tàn ác.

Diệp Du Nhiên không đồng ý, đưa ra lý lẽ tranh luận: "Bữa sáng và bữa tôi thì tôi đều chuẩn bị, cũng chỉ có bữa trưa mới có thời gian dùng để quét dọn vệ sinh. Nhưng mà diện tích nó lại quá lớn, tôi bận không thể làm được, anh cũng không muốn tôi giảm chất lượng dọn dẹp xuống chứ?"

Nam Cung Tước khẽ xì một tiếng, tàn nhẫn nói: "Ai nói với cô rằng thời gian làm việc của cô chỉ như thế? Trước khi tôi chán cô, cô đừng nghĩ đến chuyện đi học."

Diệp Du Nhiên không thể chịu nổi nữa: "Chuyện này không được! Trước tiên tôi là sinh viên, phải đi học, sau đó mới có thể làm việc trong biệt thự."

Nam Cung Tước nhìn cô với vẻ lạnh lùng: "Cô không có quyền nói không." Đôi mắt anh lạnh lẽo, trong tròng mắt đen lộ rõ vẻ nguy hiểm.

Diệp Du Nhiên rùng mình một cái, bực tức trả lời: "Tôi biết rồi!"

"Bây giờ tôi đói, đi làm trà chiều đi." Nam Cung Tước tự nhiên sai bảo cô.

Diệp Du Nhiên nghiến răng nói hai chữ: "Biết rồi!"

Cô đi theo thím La vào phòng bếp, ánh mắt dần bình tĩnh trở lại, không còn vẻ tức giận nữa, khiến cho thím La phải nhìn cô bằng con mắt khác.

Trong lòng Diệp Du Nhiên đã có tính toán, chỉ cần Nam Cung Tước chán cô thì cô có thể trở về. Khiến cho người ta thích thì khó, nhưng làm cho người ta chán ghét thì lại rất dễ dàng!

Cô cẩn thận hỏi thăm: "Thím La, khẩu vị của ngài Nam Cung thiên ngọt hay thiên mặn vậy ạ? Anh ta thích điểm tâm, có loại nào dễ làm không vậy?"

Thím La vui mừng nhìn cô, cười nói: "Cô biết làm bánh tart trứng nướng không?"

Diệp Du Nhiên kinh ngạc nhíu mày, Nam Cung Tước là một người đàn ông mà lại thích đồ ngọt sao?

"Cậu chủ chỉ thích một loại điểm tâm này thôi." Thím La giải thích nói.

Diệp Du Nhiên để ý lúc bà ấy nói lời này thì trong ánh mắt có vẻ phức tạp, đã cảm thấy chắc chắn bên trong có chuyện gì đó. Cô đoán như thế nhưng lại không hỏi gì cả.

"Vậy tôi sẽ làm bánh tart trứng nướng, không làm phiền thím nữa." Diệp Du Nhiên liếc mắt liền thấy lò nướng tổng hợp nhiều chức năng ở bên tường. Lúc này, thím La cũng đã đem trứng gà, sữa bò, bột mì xong thì đi ra ngoài, để một mình cô làm.

Thím La cười gật đầu: "Vậy thì tốt, cô cứ từ từ làm nhé."

Sau khi bà ấy đi, Diệp Du Nhiên bắt đầu làm. Khi học cấp hai, cô có khoảng thời gian thích vào phòng bếp, tự mình nấu nướng, cũng mua vài quyển sách dạy nấu ăn, nên tay nghề cũng tạm được.

Cô khéo léo cán mỏng miếng bột, cắt lại làm bốn rồi để vào trong tủ lạnh cho lạnh, sau đó cô tận dụng thời gian để làm phần trứng.

Nhìn lướt qua hộp đường tinh chế, trong mắt Diệp Du Nhiên lóe lên tia sáng giảo hoạt. Cô không dùng cái này, mà là lấy một miếng đường cát trắng vừa đủ, đồng thời lấy thêm một nắm muối lớn.

Làm nóng đường cát và sữa bò, muối trắng thì pha vào trong trứng gà khuấy đều lên, sau đó lấy bốn miếng bột mì trong tủ lạnh ra...

Tổng cộng mất khoảng nửa tiếng, ngay lúc Nam Cung Tước không kiên nhẫn được nữa, muốn vứt tạp chí xuống đi về phòng sách, thì cuối cùng Diệp Du Nhiên cũng bưng một đĩa bánh tart trứng nướng chỉnh tề ra.

"Đợi lâu rồi sao, tôi làm xong rồi, anh nếm thử đi."

"Cô cũng biết tôi chờ rất lâu sao?" Giọng nói của Nam Cung Tước có vẻ không vui, khi nhìn đến bánh tart trứng nướng vàng ươm, vẻ mặt anh cứng đờ, bình tĩnh nói: "Đưa tôi một miếng."

"Cảm giác thế nào? Ăn ngon không?" Diệp Du Nhiên hưng phấn nhìn anh cắn một lần hơn nửa chiếc bánh tart trứng nướng, nhai vài lần sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Cô lại vờ như nhìn không hiểu nét mặt anh, mong đợi mà hỏi.- đọc và nghe truyện trên app TYT

"Rất ngon." Nam Cung Tước nuốt bánh tart trứng nướng trong miệng xuống, khóe môi nở nụ cười gượng gạo: "Tay nghề của cô không tệ."

Vẻ mặt Diệp Du Nhiên cứng đờ, khóe miệng co giật: "Thật sự ăn rất ngon sao?" Trời ơi, khẩu vị người này sao thế? Chính cô cũng không dám nếm thứ bánh tart trứng nướng khó ăn này, vậy mà Nam Cung Tước lại cảm thấy không tệ.

Nam Cung Tước thấy cô phản ứng như thế thì càng thêm chắc chắn suy đoán của mình. Không phải tài nấu nướng của cô gái này không tốt, cũng không phải không phân biệt được đường muối, mà rõ ràng là cố ý làm như thế!

"Cô làm tốt, tôi sẽ thưởng phạt rõ ràng, có thể đồng ý với một yêu cầu của cô." Vẻ mặt Nam Cung Tước không thay đổi, lại không chèn ép cô nữa.

"Thật sao?" Thân thể Diệp Du Nhiên run lên, lại đột nhiên xuất hiện vẻ vui mừng khó che giấu. Cô kích động nghiêng người về phía trước: "Tôi muốn trở về đi học."

Vừa rồi lúc làm bánh tart trứng nướng, Nhiễm Nhiễm gọi điện thoại cho cô, nói cô xin nghỉ hai ngày đã là giới hạn cuối rồi. Dù sao trước đó cô cũng không đi học được một thời gian rồi.

Nam Cung Tước hừ lạnh một tiếng, đẩy bánh tart trứng nướng còn lại về phía cô: "Những thứ này đều là bữa tối của cô. Chỉ cần cô ăn xong thì tôi sẽ đồng ý."

Diệp Du Nhiên nghiến răng, hiểu rõ mình đang bị anh ta đùa giỡn!

Cô tức giận nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú như vị thần cổ xưa của Nam Cung Tước, một lát sau nghiến răng nói: "Được, tôi ăn! Anh đừng quên lời hẹn đấy!"

Cô cầm bánh tart trứng nướng có hình dạng đẹp mắt lên nhưng giờ cô chỉ nhìn nó giống như nhìn kẻ thù, mở miệng cắn một cái cố nhai nuốt xuống!

Hương vị quái lạ từ từ khuếch tán trong vị giác của cô, khó ăn đến mức khiến cô muốn ói. Nhưng mà Diệp Du Nhiên cố nhai vài lần rồi nuốt xuống.

Sau đó, cô ăn càng lúc càng nhanh, quả nhiên đã xem món bánh tart trứng nướng ghê tởm giống như Nam Cung Tước, cố hết sức nhét vào dạ dày.

Ăn hết cái cuối cùng, Diệp Du Nhiên cố nén cảm giác muốn nôn mửa, lạnh lùng nói: "Tôi đã ăn xong rồi, có thể về trường học được rồi chứ ?!"

"Khoan đã!" Nam Cung Tước lên tiếng ngăn cản, anh càng có hứng thú với cô gái này hơn rồi, phải làm sao bây giờ! Anh nhíu đôi lông mày rậm, nhàn nhạt nói: "Cô có thể trở về trường học, nhưng khi nào trở về thì do tôi quyết định."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play