Chương 165 – Chân tướng rõ ràng
Ba thước trên cao có thần tiên, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, chẳng biết ngọn gió này tới từ đâu, chỉ thấy tấm vải rơi xuống người Dư thị trắng đến lóa mắt.
Bằng mắt thường cũng có thể thấy mặt Lưu Nhị Hổ tái hẳn đi, hắn nhìn chằm chằm thi thể Dư thị, một lúc sau mới hoảng sợ cụp mắt xuống, thân hình run rẩy, “uỵch” một cái ngã bệt xuống đất, lắp bắp nói: “Đại……Đại nhân, tại sao trên công đường lại có thi thể của nữ tử?!”
Hắn không biết vừa nãy trên công đường đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao mình lại bị bắt tới. Bá tánh vây xem lại chứng kiến toàn bộ quá trình Công Tôn Trác Ngọc kiểm tra thi thể rồi đưa ra phán đoán, lúc này mấy chục con mắt đều đang đồng tâm hiệp lực nhìn chằm chằm Lưu Nhị Hổ, muốn nhìn xem hắn phản ứng ra sao.
“Vì sao trên công đường lại có thi thể nữ tử? Ừm, việc này nếu nói ra thì hơi dài chút.”
Công Tôn Trác Ngọc thay đổi dáng ngồi, cuối cùng vẫn cảm thấy ghế quá cứng, dựa vào không thoải mái, bèn dứt khoát đứng dậy. Hai tay hắn nắm tay áo, đi từng bước một xuống bậc thang, đi qua đi lại bên cạnh thi thể Dư thị: “Đây là một nữ tử vô cùng đáng thương.”
Lưu Nhị Hổ khẽ nuốt nước miếng, cứng mặt không dám lên tiếng.
Công Tôn Trác Ngọc cúi người hỏi: “Nàng họ Dư, khuê danh là Tố Vân, Lưu Nhị Hổ, ngươi nhìn thử mà xem, có phải nàng rất đẹp hay không?”
Gương mặt thô ráp của Lưu Nhị Hổ không nhịn được run rẩy, mồ hôi lạnh to như hạt ngô lăn dài trên trán.
Công Tôn Trác Ngọc rất thích chơi trò mèo vờn chuột như này, hắn hệt như đang kể chuyện xưa, lần lượt tái hiện lại tình cảnh xảy ra đêm hôm đó: “Ngày ấy Dư Tố Vân đi ra chợ mua vải, bị một tên thiếu gia ác ôn háo sắc bắt về phủ, tuy đã may mắn chạy thoát, nhưng tinh thần còn hoảng loạn bất an.”
Lưu Diệu Tổ ngồi bên cạnh vừa nghe thấy có nhắc tới tên mình, hơi quỳ thẳng người lên, ai ngờ lại bị Công Tôn Trác Ngọc đạp cho một cái: “Quỳ xê ra đằng kia!”
Cường đoạt dân nữ thì quang vinh lắm hả?
Lưu Diệu Tổ hoảng hốt quỳ ra xa, cười ngớ ngẩn lấy lòng.
Công Tôn Trác Ngọc phất nhẹ tay áo, tiếp tục nói: “Trời tối đường trơn, Dư Tố Vân vội vã về nhà, nhưng không ngờ nàng đã bị kẻ xấu theo dõi. Kẻ xấu kia không có vợ con, sống một mình đã nhiều năm, cực kì thèm khát, vừa trông thấy nàng yêu kiều đã lập tức muốn làm chuyện bậy bạ……”
Hắn làm động tác, bắt chước tư thế phạm tội: “Đối phương bịt miệng nàng từ phía sau, kéo nàng đi một mạch đến chỗ có bùn đỏ. Sau khi dâm ô, dùng dây cung mang theo người siết chết nàng. Khi Dư Tố Vân liều mạng giãy giụa đã cào rách da kẻ thủ ác kia……”
Lưu Nhị Hổ cúi đầu, chỉ cảm thấy máu chảy ngược lên đầu, cảm thấy chỗ trên cổ cũng khác thường theo, không khỏi chột dạ giấu đầu hở đuôi nâng tay che lại, lúc giật mình nhận ra mới vội vàng buông xuống.
Công Tôn Trác Ngọc rẽ mái tóc rối loạn của Dư Tố Vân, bên trong có một viên ngọc rất nhỏ, hiển nhiên là vật tô điểm cho trâm ngọc cài đầu. Sau khi chiếc trâm bị đoạt đi, chỉ còn viên ngọc nhỏ này vướng lại trong tóc: “Không chỉ có vậy, sau khi kẻ bắt cóc giết người, còn đoạt mất đồ trang sức của nàng mang đi, ngươi nói xem có phải vậy hay không, Lưu Nhị Hổ?”
Một câu cuối cùng đánh trúng tim đen.
Lưu Nhị Hổ ngẩng phắt đầu lên: “Đại nhân, tiểu nhân không hiểu ngài đang nói gì cả!”
Công Tôn Trác Ngọc mệt nhất cái loại phạm nhân như này, bằng chứng như núi mà còn muốn lấp liếm giảo biện, vừa phải chịu khổ hình lại vừa mất thời gian. Hắn đứng lâu thấy hơi mỏi chân, bèn ngồi bệt luôn xuống bậc thang, dù sao cái chỗ nhỏ như mắt muỗi này do mình hắn quản, gần đây cũng chẳng thấy ai đồn thổi có đại quan xuống dưới tuần tra.
Công Tôn Trác Ngọc từ xa chỉ vào cổ hắn: “Vết thương trên cổ ngươi, từ đâu mà có?”
Lưu Nhị Hổ cắn chết cũng không nhận: “Đây là vì đêm hôm đi ngủ tiểu nhân bị muỗi cắn, gãi mạnh mới thành như vậy.”
Công Tôn trác ngọc gật đầu: “Cũng đúng, nói cũng có lí, tuy là móng tay ngươi ngắn tịt chẳng thể cào rách da, nhưng bản quan cứ cho là ngươi mới cắt đi.”
Bên ngoài có bá tánh nôn nóng hô lớn: “Đại nhân, tuyệt đối không thể buông tha cho tên hung đồ này được!”
Nơi đây nhà dựa vào nhà, hộ dựa vào hộ, nhà ai mà chẳng có một hai nữ quyến, lâu lâu bọn họ sẽ lên núi hái nấm nhặt rau dại. Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, nếu Lưu Nhị Hổ không bị bắt, sau này bọn họ cũng không chẳng lên núi nữa.
Lưu Nhị Hổ xanh cả mặt: “Ta không giết người! Ta không giết người!”
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ bụng ngươi nói không giết thì là không giết chắc, lời ngươi nói cũng đâu có tính. Hắn nhìn từ trên xuống dưới Lưu Nhị Hổ, chỉ cảm thấy kẻ nọ lôi thôi lếch thếch: “Bản quan thấy ngươi cao lớn thô kệch, không giống người thận trọng, mà cung tên gặp nước sẽ ảnh hưởng tuổi thọ, chắc là sau khi lấy dây cung siết cổ người ta, ngươi còn chưa rửa sạch nó đâu nhỉ? Ờm……bây giờ đến nhà ngươi lục soát, chắc là vẫn sẽ tìm ra dây cung dính máu đấy.”
Bộ đầu lập tức nhận lệnh: “Đại nhân, chúng tôi sẽ lập tức dẫn người đi điều tra!”
Công Tôn Trác Ngọc nắm hai tay với nhau, ngón cái nhẹ nhàng khảy: “Không vội, nhớ lục soát kĩ xem trong nhà hắn có trang sức của nữ tử không, nếu không có thì đến mấy tiệm cầm đồ hỏi thăm chút, xem ba ngày nay có một nam tử mặc đồ thợ săn đến cầm trâm bạc các thứ hay không.”
Hung thủ lấy đi vật tùy thân của nữ tử, một là vì tham tiền, hai là để kỉ niệm, thỏa mãn sở thích thu thập của bản thân. Nếu trong nhà Lưu Nhị Hổ không tìm thấy trâm của Dư Tố Vân, vậy chỉ có thể là ở mấy chỗ như tiệm cầm đồ.
Lưu Nhị Hổ sống hơn nửa đời người, chưa từng gặp phải kẻ nào như người này. Khi hắn gian dâm, giết chết Dư Tố Vân, rõ ràng xung quanh không có một bóng người, nhưng vị Huyện thái gia trước mặt lại cứ như tận mắt chứng kiến tất cả, thuật lại chính xác quá trình hắn hành hung gây án không sai một li. Cái bộ dáng cười tủm tỉm kia càng khiến hắn sợ hãi đêan sởn da gà.
“Đại nhân, đại nhân!” Lưu Nhị Hổ đột nhiên cuống cả lên, dập đầu rình rình xuống đất, khóc lóc thảm thiết nói: “Tiểu nhân chỉ là nhất thời bị quỷ ám mới hại chết nàng, thực sự không phải là cố ý, không phải là cố ý đâu ạ!”
Án kiện đến đây đã coi như tra ra manh mối, bá tánh đứng ngoài đồng loạt ồ lên, vốn tưởng là phú thương và cẩu quan thông đồng làm bậy, ai mà ngờ được Công Tôn Trác Ngọc chỉ khẽ vẩy tay đã tìm ra được chân tướng, hung thủ thực sự là một kẻ khác.
Không kể thời gian đi bắt người, hắn chỉ dùng chưa đến nửa canh giờ đã tìm ra thủ phạm, quả thực khiến người khác khó mà tin nổi.
Lão gia nhà giàu lộ vẻ suy tư, vung vẩy cây quạt, trông thấy người bán hàng rong vừa nãy cũng đang đứng chen chúc xem náo nhiệt, bèn lên tiếng dò hỏi: “Sao vừa nãy ngươi nói Huyện thái gia này ngu ngốc vô năng lắm mà, nhưng hôm nay ta lại thấy hắn có mấy phần năng lực nhạy bén đó chứ.”
Người bán hàng rong chỉ còn biết gãi đầu, nghĩ nát óc cũng không hiểu: “Ta cũng thực sự không hiểu, trời mới biết tại sao hôm nay hắn không nằm trong phủ mà ngủ, thế mà lại chịu dậy xử án cơ chứ.”
Đỗ Lăng Xuân cười cười, hiếm khi lên tiếng: “Người này là đại trí giả ngu.”
Trên công đường người ngã ngựa đổ. Công Tôn Trác Ngọc vén vạt áo, đạp cho Lưu Nhị Hộ ngã lăn ra: “Người đã chết rồi ngươi có nói gì cũng vô dụng, sao không nhận tội sớm đi, lãng phí thời gian của bản quan!”
Hắn nói xong, đi hai ba bước lên cao đường, đập mạnh kinh đường mộc xuống bàn, giọng nói chấn động công đường: “Nghi phạm Lưu Nhị Hổ, đêm ngày 26 gian dâm giết chết nữ tử nhà lành Dư Tố Vân, cướp đi tài vật, chứng cớ vô cùng xác thực, tội không thể tha, lập tức giải vào đại lao, chờ ngày xét xử! Lui đường!”
Lưu Nhị Hổ kinh hoảng đứng dậy, còn định nói gì đó nữa, ai ngờ nha dịch hai bên lại quật cho một gậy, lập tức túm lấy hắn, áp giải rời khỏi công đường.
Lưu Diệu Tổ quỳ bên dưới, thấy thế nhẹ nhàng thở phào, sau mới ân cần nịnh nọt hỏi: “Đại nhân, vậy còn thảo dân thì sao?”
“Ngươi?” Công Tôn Trác Ngọc suýt chút nữa đã quên mất, hắn tháo mũ, tiện tay ném cho sư gia, đi tới bên cạnh Lưu Diệu Tổ ngồi xổm xuống, ra hiệu một con số, hung tợn uy hiếp: “Trở về bảo cha ngươi mang ba ngàn lượng ngân phiếu tới, coi như bồi thường tổn thất tinh thần và giấc ngủ của bản quan, bằng không thì ngươi đi mà vào nhà lao ngồi cùng với Lưu Nhị Hổ đi!”
Lưu Diệu Tổ choáng váng đầu óc, kinh ngạc hỏi: “Hả?! Đại nhân, cái này, cái này…… Tiền bồi thường thiệt hại tinh thần và bồi thường giấc ngủ là cái gì vậy ạ?”
Cho dù Lưu gia có giàu có hơn nữa, ngân phiếu cũng không phải từ trên trời rơi xuống, Công Tôn Trác Ngọc cầm tinh con Tì Hưu hay gì?!
Công Tôn Trác Ngọc: “Cái này không quan trọng, quan trọng là ngân phiếu ba ngàn lượng!”
Hắn nói xong đứng dậy khỏi mặt đất, được tôi tớ hầu hạ lau sạch tay, chợt thấy bụng đói reo lên ùng ục, bấy giờ mới phát hiện ra cả ngày nay mình còn chưa ăn gì, bèn quay sang nói với sư gia: “Bản quan ra ngoài ăn chén mì, mấy chuyện còn lại phiền tiên sinh giải quyết thay.”
Vạn Trọng Sơn đã quen, lần nào mà chẳng là hắn giải quyết hậu quả, sờ sờ chòm râu dê của mình: “Đại nhân đi đi, nhớ phải trả tiền, một chén mì mà thôi, đừng có để nợ đó.”
Một tri huyện thất phẩm có thể có bao nhiêu bổng lộc chứ, hơn nữa Công Tôn Trác Ngọc lại thích tiêu xài hoang phí, nuôi vô số người hầu kẻ hạ, lại thích đến thanh lâu uống rượu thưởng hoa, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng bù lại được, nợ tiền là chuyện thường ngày ở huyện.
Công Tôn Trác Ngọc xua tay đi ra cửa, cũng không biết đã nghe lọt hay chưa.
Hệ thống đi theo hắn: 【 thân ái, vừa nãy có tính là ngươi…… nhận hối lộ không? 】
Công Tôn Trác Ngọc liếc nó, giả ngu giả ngơ: “Nhận hối lộ? Nhận hối lộ gì? Ta có lấy tiền của ai à?”
Hiện giờ thì không, nhưng chờ Lưu gia đưa tiền tới thì chưa chắc.
Hệ thống không hé răng, chờ lần sau lại giật điện chết hắn.
Công Tôn Trác Ngọc đi tới cửa phủ nha, vừa lúc thấy Tiền thị đang đứng ở ven đường, cầm mấy đồng tiền trong tay cầu xin xa phu mang thi thể Dư Tố Vân về quê. Khổ nỗi người ta ngại tiền ít lại đen đủi, không chịu nhận.
Lão gia nhà giàu kia còn chưa đi, trông thấy thế không khỏi lắc đầu thở dài, liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Lăng Xuân. Người kia lập tức hiểu ý, hơi nhíu mày không quá rõ ràng, lấy ra một thỏi bạc đi tới. Nhưng y còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một bóng hình màu xanh lục xuất hiện trong tầm mắt.
“Bà cụ, còn chuyện gì nữa không?”
Công Tôn Trác Ngọc bước xuống thềm đá, đi đến bên cạnh Tiền thị, giọng nói trong sáng, thoạt nhìn còn bình dị gần gũi hơn lúc trên công đường một chút.
Tiền thị thấy thế chống quải trượng, run run rẩy rẩy quỳ xuống, nuốt nước mắt rưng rưng: “Đa tạ đại nhân giải oan cho Tố Vân, lão phụ định mang xác nó về quê, an táng cho tử tế ạ.”
Sau khi kết thúc vụ án, thi thể của Dư Tố Vân được trả lại cho người nhà. Tiền thị cũng không chê gì, dùng bàn tay già nua giúp nàng sửa sang lại tóc mai rối bù: “Đứa nhỏ này mất cha mẹ từ nhỏ, nhà mẹ đẻ đã chẳng còn người thân, bây giờ nó chết rồi, hồn vía cũng nên có chốn về.”
Công Tôn Trác Ngọc nhìn thoáng qua: “Thì ra là thế.”
Hắn nói xong, tùy tay vẫy nha dịch đang canh cửa tới, làm người tốt tới cùng đi: “Ngươi gọi thêm hai huynh đệ, giúp bà cụ này đưa xác con dâu về quê, an táng cho tốt.”
Nha dịch ôm quyền lĩnh mệnh: “Vâng, thưa đại nhân!”
Tiền thị thấy thế cảm kích đến không biết phải làm thế nào cho phải, cúi đầu rơi lệ: “Đại nhân là thanh thiên đại lão gia, thanh thiên đại lão gia, lão phụ trở về nhất định sẽ khắc bài vị trường sinh, cầu phúc hương khói cho đại nhân.”
Công Tôn Trác Ngọc đã phá xong án, nếu không gom chút thanh danh thì đúng là lỗ vốn, hắn lập tức đỡ Tiền thị dậy: “Nhà cụ trung liệt, bản quan trong lòng vô cùng khâm phục, huống chi ta vốn là quan phụ mẫu, phải có trách nhiệm che chở cho bá tánh an bình, tất cả đều là bổn phận mà thôi, không cần nói cảm ơn.”
Nói xong hắn sai người tiễn Tiền thị đi, lúc này mới ngồi dậy, nhưng tầm mắt lơ đãng thoáng nhìn, phát hiện cách đó không xa có một nam tử âm nhu mặc áo tím đứng gần đó, không khỏi hơi sững lại.
Không hiểu vì sao, Công Tôn Trác Ngọc cứ cảm thấy người kia hơi quen, dường như đã gặp qua ở đâu đó rồi.
Đang định nhớ lại, người kia đã đi tới đây, tư thái bình tĩnh, toát lên vẻ thong dong thanh thản hiếm thấy. Y có giọng nói nhẹ nhàng lành lạnh, khiến người ta liên tưởng đến loài rắn độc máu lạnh, gương mặt hơi mỉm cười: “Công Tôn đại nhân, chủ nhân nhà ta có lời mời ngài uống chén rượu.”