Chương 166 – Đỗ Lăng Xuân

Quan lại cấu kết với thương nhân, thương nhân bám víu vào quan lại, những lời này chẳng thể nói là vô căn cứ. Ít nhất nếu muốn phát triển lâu dài ở một nơi, tuyệt đối không thể thiếu quan hệ và quen biết sâu rộng. Ở đất Giang Châu này, gia đình nào có của nải trong nhà đều từng mời mọc Công Tôn Trác Ngọc, hiếu kính chút quà. Lưu gia chính là một trong số đó.

Công Tôn Trác Ngọc chỉ cho là phú hộ nhà ai tới xin bám đùi, nhưng vành tai khẽ động, hắn cảm thấy nam tử áo tím trước mặt có chút quen mắt, giọng nói lại quá mức mềm mại, dường như hắn đã nghe qua từ đâu rồi.

Hắn cố gắng ngẫm ngợi một hồi, nhưng không biết có phải là vì đời trước trước khi chết đập đầu đến nát óc rồi hay không, trong một chốc một lát hắn chẳng thể nhớ ra nổi, càng nghĩ càng thấy đau đầu.

Công Tôn Trác Ngọc đành phải tạm thời gác lại chuyện đó, hắn quan sát Đỗ Lăng Xuân một hồi, trong lòng đột nhiên nảy lên cảm giác kì lạ: “Ngươi……tên là gì?”

Đỗ Lăng Xuân ngẩn ra, y còn tưởng rằng Công Tôn Trác Ngọc sẽ hỏi “Chủ nhân nhà ngươi là ai”, lại không ngờ đối phương lại hỏi câu không liên quan như vậy. Y khẽ nhướng mày, bàn tay giấu trong áo hơi động, gật đầu cười hàm súc nói: “Tại hạ họ Đỗ, tên một chữ Lăng.”

Công Tôn Trác Ngọc dò hỏi: “Lăng trong ‘Lan Lăng mỹ tửu úc kim hương’* sao?”

*Rượu ngon đất Lăng thơm mùi hoa uất kim (trích bài Khách Trung Tác của Lí Bạch)

Bản dịch của Đỗ Chiêu Đức:

Lan Lăng hổ phách uất kim hương,                   

Chén ngọc rót đầy lóng lánh gương.                 

Chủ nhân nếu biết say lòng khách,                   

Non nước đâu mà chẳng cố hương! 

Ý cười của Đỗ Lăng Xuân không đổi, đôi mắt lại hơi trầm xuống: “Đại nhân chê cười rồi, tại hạ chỉ là phận nô tài, chưa từng đọc thơ bao giờ, chỉ biết là Lăng tai trái*.”

*Không hiểu chỗ này, đại khái cả hai chữ đều là Lăng (陵) nha.

Kẻ nô tài hầu hết đều xuất thân nghèo khổ, không có tiền đi học, khi còn nhỏ Công Tôn Trác Ngọc đọc sách cũng rất vất vả.

“Vậy thì đúng là Lăng trong Lang Lăng rồi, tên của ngươi rất dễ nghe, thực ra ta cũng không biết nhiều chữ lắm đâu.” Công Tôn Trác Ngọc không hề tỏ ra khinh thường, thái độ rất hiền hòa, “Chủ nhân nhà ngươi là ai?”
Đỗ Lăng Xuân nghe vậy khẽ liếc nhìn hắn, đoạn hơi nghiêng người, chỉ vào một tửu lầu: “Chủ nhân nhà ta họ Doãn, là thương nhân tơ lụa từ kinh thành tới, rất ngưỡng mộ thanh danh của đại nhân nên muốn xin đàm đạo một phen.”

Công Tôn Trác Ngọc không hé răng.

Vừa nãy Đỗ Lăng Xuân hành lễ hết sức đúng mực, nhìn là biết nô tài làm vẻ ta đây. Chưa từng đọc nhiều sách, chứng minh gia cảnh bần hàn từ nhỏ. Nhưng quần áo y hết sức quý giá, dáng vẻ khép hờ mắt không chút để ý, hẳn là chủ tử của y ở địa vị rất cao. Đây là điển hình của người bò từ tầng chót đi lên.  

Giọng nói mềm mại, thái giám ư?

Hầu kết không rõ ràng, có khả năng là bị tịnh thân từ nhỏ.

Những ai được thái giám đi theo hầu hạ chỉ có thể là vương công quý tộc, hơn nữa vừa nãy y có nói chủ nhân của mình từ kinh thành tới đây, lẽ nào cái Giang Châu rách nát này thật sự có đại nhân vật nào đó cải trang vi hành tới thăm sao?!

Công Tôn Trác Ngọc nhớ tới cái danh một trong “ba hại” của mình ở Giang Châu, nghĩ bụng không xong rồi, đây chẳng phải tin tức tốt đẹp gì. Để chứng minh suy đoán của mình, ánh mắt hắn khẽ nhìn lướt bên dưới của Đỗ Lăng Xuân, muốn nhìn ra manh mối gì đó, nhưng thực đáng tiếc, chẳng thu hoạch được gì.

Công Tôn Trác Ngọc chỉ đành nói: “Thay ta đa tạ chủ nhân nhà ngươi, thế nhưng rượu và thức ăn thì thôi vậy, người làm quan cần thanh chính liêm minh, không thể tham từng đường kim mũi chỉ của bá tánh.”

Mặc kệ có phải phải là đại nhân vật đến hay không, đây là cách làm ổn thỏa nhất ——

Giả! Làm! Thanh! Quan!

Công Tôn Trác Ngọc nói xong, dường như để chứng minh gì đó, lập tức ngồi xuống quán mì gọi một bát mì Dương Xuân.

Đời này của Đỗ Lăng Xuân chưa từng gặp phải người như Công Tôn Trác Ngọc, dẫu sao đen trắng đối lập, cái loại thanh quan yêu dân như con, ghét ác như thù này luôn khiến người ta cảm thấy thực đáng ghét. Đầu ngón tay y khẽ vuốt tay áo, nhẹ nhàng mở miệng: “Đại nhân là Tri huyện một huyện, chỉ ăn thứ cơm canh đạm bạc này thôi sao?”

Công Tôn Trác Ngọc đương nhiên là không ăn, ở trong phủ của hắn ê hề thịt cá, bữa nào không có thịt là ăn không ngon, nhưng trên mặt vẫn tiếp tục giả bộ: “Trà xanh cơm nhạt là đủ rồi, thiên hạ này có bao nhiêu bá tánh ăn không đủ no, Đỗ huynh có muốn ngồi cùng ta không?”
Đỗ Lăng Xuân hơi khom người: “Tại hạ chỉ là nô tài, sao dám ngồi cùng bàn với đại nhân.”

Công Tôn Trác Ngọc lại chẳng để ý mấy thứ này, kéo y ngồi xuống: “Không có nô tài gì hết, người khác cho ngươi là nô tài thì thôi, bản thân ngươi không thể tự cho mình là nô tài được.”  

Nói xong lại gọi tiểu nhị bưng lên thêm một chén mì.

Đỗ Lăng Xuân nghe hắn nói, không hiểu vì sao, cả người y hơi khựng lại. Sau một lúc lâu sau, y mới ngẩng đầu, nhìn sâu vào hắn nói: “Lời này của đại nhân thật mới mẻ, nhưng có người từ khi sinh ra đã định là phải làm nô tài, giống như bá tánh nghe lệnh quan trên, quan lại cống hiến cho hoàng đế vậy.”  

Nếu muốn sửa mệnh, nhất định phải không từ thủ đoạn bò lên chỗ cao mới được.

Nửa câu sau bị y giấu đi.

Công Tôn Trác Ngọc là người hiện đại, chưa bao giờ có những ý nghĩ như vậy, hắn chỉ có cảm giác hơn người không thể hiểu nổi: “Bá tánh nghe lệnh quan trên, là bởi vì quan là cha mẹ của dân, quan trên nghe lệnh hoàng đế, là vì người trong thiên hạ đều là con dân của hoàng đế.”  

Làm con dân và làm nô tài vẫn cứ là khác nhau.

Khi nói chuyện, hai chén mì Dương Xuân đã được bưng lên. Thật sự là trong vắt đến không thể trong hơn, nước dùng không khác gì nước nấu mì. Công Tôn Trác Ngọc đẩy một bát đến trước mặt Đỗ Lăng Xuân: “Nào, ăn cùng nhau.”

Đỗ Lăng Xuân hiển nhiên sẽ không ăn, dùng khăn lụa chậm rãi chà lau đầu ngón tay, cũng không động vào đũa. Công Tôn Trác Ngọc nhìn đuôi mắt hơi xếch lên của y, chớp chớp mắt, thầm nghĩ quả nhiên là một thái giám.  

Văn nhân sĩ tử phần lớn đều thanh cao, xem thường quyền hoạn. Công Tôn Trác Ngọc trước đây cũng không thích, cứ cảm thấy mấy tên thái giám này ẻo ẻo lả lả, còn thích ném đá giấu tay sau lưng người khác. Nhưng chỉ cần nhớ tới đời trước hắn cũng suýt nữa là thành thái giám, hắn lại không nghĩ như vậy nữa.

Đỗ Lăng Xuân cuối cùng cũng mở miệng: “Đại nhân từ từ dùng bữa, chủ nhân nhà ta còn chờ ta trở về phục lệnh.”

Công Tôn Trác Ngọc: “Không ăn mỳ sao?”

Đỗ Lăng Xuân cười cười không rõ ẩn ý: “Ngày khác có cơ hội, tại hạ sẽ mời lại đại nhân.”
Lời vừa dứt liền cáo từ rời đi, y quay người trở về tửu lâu đối diện. Lầu hai có một nhã gian, bên ngoài có hai gã thủ vệ cao thâm bất lộ, trong chỗ tối cũng có người ẩn thân theo dõi. Thấy Đỗ Lăng Xuân lên lầu, hai người kia ôm quyền chào: “Tư Công.”

Đỗ Lăng Xuân nhàn nhạt ừ một tiếng, đẩy cửa đi vào. Người ngồi bên trong chính là lão gia nhà giàu kia, còn có công tử thiếu niên.

Lão gia nhìn ra đằng sau: “Sao lại không thấy người đâu?”

Đỗ Lăng Xuân hơi cúi người, bỏ qua đoạn đối thoại về “nô tài” kia, thuật lại đại khái mọi chuyện một lần, cuối cùng nói: “Nô tài vô dụng, đã phụ gửi gắm của bệ hạ.”

Nam tử trung niên trước mặt hóa ra chính là Đương kim Thánh Thượng!

Hoàng đế không lên tiếng, uống một ngụm trà ngon: “Lần đầu trẫm thấy hắn, còn tưởng là hạng người ngu dốt bất tài, nhưng không ngờ hắn lại có thể xử án nhạy bén, còn biết quan tâm tới bá tánh như vậy, có thể thấy vạn sự không thể chỉ nhìn mặt ngoài. Cũng tốt, một chuyến đến Giang Châu cũng coi như không phải về không.”

Đỗ Lăng Xuân thưa vâng: “Chỉ là ngoài cung dẫu sao cũng rất hung hiểm, bệ hạ vẫn nên sớm ngày hồi cung thôi ạ.”

Hoàng đế nói: “Chiều nay Trẫm sẽ khởi hành về kinh, chuyện dư nghiệt tiền triều giao cho Kinh Luật Tư tra xét. Nhớ kĩ, thà giết nhầm, không được bỏ sót.”  

Nếu được hỏi quyền thần ở Đại Nghiệp có những ai, đầu tiên phải kể đến Tể tướng Nghiêm Phục đứng đầu văn thần, người thứ hai chính là Đề đốc Kinh Luật Tư Đỗ Lăng Xuân. Y vào cung từ nhỏ, từ thời hoàng đế còn chưa tại vị đã cùng bầu bạn, sau lại có công cứu giá, được thăng quan tiến tướng, được phong làm Đề đốc Kinh Luật Tư chính nhị phẩm, đứng vào hàng triều thần, vinh sủng vô hạn.

Một thái giám có thể đi lên tới tận đây, có thể nói là xưa nay chưa từng có. Nhưng có một vài người biết, đây chỉ là lí do bề ngoài.

Nếu tìm tòi đến tận cùng, vẫn phải nhắc tới vị tỷ tỷ xinh đẹp hoa nhường nguyệt thẹn của Đỗ Tư công, nàng không chỉ được Thánh Thượng ưu ái, còn được tấn phong một mạch thành Quý Phi, sinh hạ Nhị Hoàng tử. Nàng tựa như Đát Kỷ chuyển thế, mê hoặc Thánh Thượng đến thần hồn điên đảo.

Tiền triều hậu cung, hơn nửa đều đã là giang sơn trong tay chị em hai người.
Kinh Luật Tư trực thuộc quản hạt của Hoàng đế, tức chính là tai mắt của thiên tử, đã không xuất lực thì thôi, vừa ra tay sẽ là mấy chục đến hàng trăm mạng người. Ai cũng biết trong đó sẽ có rất nhiêu oan hồn vô tội, nhưng lại e ngại Đỗ Lăng Xuân làm việc tàn nhẫn vô tình, sau cùng cũng chỉ đành nén giận vào trong mà không dám nói gì.

Quan văn xuất thân chính thống ai nấy đều chướng mắt Đỗ Lăng Xuân, trong lòng thầm phỉ nhổ xuất thân hoạn quan ti tiện của hắn. Nhưng khổ nỗi Hoàng đế quá mức sủng ái tín nhiệm y, nhìn thấy tấu sớ vạch tội y lúc nào cũng chỉ cầm lên cao lại đặt xuống nhẹ, trách móc hai ba câu không đau không ngứa là xong.

Trong nhã gian, rượu và thức ăn cuối cùng cũng không được động tới, Hoàng đế đã nhanh chóng dẫn theo tất cả thị vệ rời đi. Trước khi đi, Nhị hoàng tử không biết nhớ ra chuyện gì, thoáng nhìn Đỗ Lăng Xuân: “Cữu cữu, ngày đó con thấy phụ hoàng phê tấu chương, Nghiêm Phục cầm đầu đám văn thần đều dâng sớ buộc tội người lấy cớ bài trừ dị kỉ, cầy quyền để mưu đồ cá nhân, chúng ta có nên……”

Đỗ Lăng Xuân đứng trước cửa sổ, nghe vậy chậm rãi dạo bước, ánh mắt âm trầm khẽ chớp: “Đã nhớ rõ tên của bọn họ chưa?”

Nhị hoàng tử gật đầu: “Dạ nhớ rõ.”

Đỗ Lăng Xuân búng tay vào song cửa sổ, quả thực là kẻ lòng dạ hẹp hòi, có thù tất bảo giống như lời đồn: “Đám lão già đó, chẳng thể nhảy nhót được mấy ngày nữa đâu, nếu bọn họ đã nói ta bài trừ dị kỷ, ta cũng đâu thể vô duyên vô cớ gánh cái bêu danh này được.”

Nói xong lại nói: “Con ngoan ngoãn theo Hoàng Thượng hồi kinh, chuyện trên triều đình không cần nhúng tay quá sâu, miễn cho rước phải nghi kỵ, ta sẽ tự tay xử lý.”

Nhị hoàng tử hẳn là rất đỗi kính sợ vị cữu cữu này, nghe vậy bèn chắp tay thi lễ, đoạn lập tức rời khỏi căn nhã gian tửu lầu.

Công Tôn Trác Ngọc đang ngồi bên sạp vỉa hè ăn mì, sau ăn mãi không vô, chỉ đành dẹp đường về phủ. Kết quả hắn vừa mới đặt chân vào cửa đã bị quản gia chặn đường: “Đại nhân, cuối cùng ngài đã trở về rồi!”

Công Tôn Trác Ngọc thấy ông ta vội vàng, sốt ruột hấp tấp cứ như đang ngồi trên bếp than, bèn cất tiếng hỏi: “Thổ phỉ trên núi Thanh Phong đánh tới hay gì? Hớt hơ hớt hải thế kia trông còn ra thể thống gì nữa.”
Quản gia nghĩ thầm, đến thổ phỉ trên núi Thanh Phong cũng không ác độc như đám chủ nợ thúc giục trả tiền kia. Tay trái ông cầm sổ sách, tay phải cầm bàn tính gảy lạch cạnh cho hắn xem: “Đại nhân, tháng trước ngài đến Mãn Nguyệt Lâu uống hoa tửu hơn mười ngày, người ta tới cửa đòi bạc rồi, còn có tiệm vải phố Đông, nói ngài đã đặt hai bộ áo lụa loại tốt, còn có……”

Công Tôn Trác Ngọc nghe đã mòn tai, mở miệng ngắt lời: “Bọn họ đòi tiền thôi chứ gì, thì cứ đưa cho bọn họ đi.”

Nói xong bèn cất bước đi vào trong.

Quản gia nghe thế gật gù theo bản năng, lúc kịp nhận ra có gì không đúng lại vội vàng xông lên chặn người kia lại: “Đại nhân, bạc không đủ ạ!”

Công Tôn Trác Ngọc: “Bạc không đủ thì vào kho mà lấy.”

Quản gia: “Bạc trong kho cũng không đủ ạ.”

Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng cũng phản ứng lại, hắn mới chỉ làm Tri huyện năm thứ hai mà thôi, còn chưa vơ vét được nhiều tiền cho lắm thì phải. Hắn quay người hỏi quản gia: “Mấy ngày trước chẳng phải vẫn còn một ngàn lượng đó sao, bạc đâu hết cả rồi?”  

Quản gia rung đùi đắc ý tính sổ cho hắn: “Ngựa kéo xe của ngài mới chết một con, đã đổi đúng ngựa tốt thượng đẳng theo ý đại nhân, còn cả gạo thóc rau dưa, tiền tiêu vặt cho nha hoàn tạp dịch trong phủ, còn cả mấy vị sư phụ của ngài nữa……”

Tên nhóc nào mà chẳng từng có ước mơ làm thiếu hiệp giang hồ, Công Tôn Trác Ngọc cũng vì vậy mới nuôi một đống cao thủ giang hồ để bái sư học nghệ, nghe vậy bèn nói: “Mấy vị sư phụ của ta thì làm sao?”

Quản gia đóng sổ lại, mặt mày như đưa đám nói: “Bọn họ ăn quá nhiều. Một người ăn đến mười cái màn thầu mỗi bữa, một ngày ba bữa đã là 30 cái màn thầu. Ngài có đến tận mười mấy vị sư phụ, một ngày phải ăn đến 450 cái màn thầu, một tháng như vậy đã là mười ba ngàn năm trăm cái màn thầu, bột mì đắt đỏ, lấy đâu ra bạc mà xài nổi ạ!”  

Công Tôn Trác Ngọc cả kinh đến rớt cả hàm, hắn vốn biết người luyện võ tiêu hao năng lượng rất nhanh, ăn uống cũng nhiều, nhưng không ngờ là họ có thể ăn nhiều đến như vậy. Hắn nuôi một đám sư phụ hay nuôi một đám thùng cơm vậy?!  

Công Tôn Trác Ngọc đột nhiên muốn khóc: “Mỗi bữa ta cũng chỉ ăn có hai cái bánh bao, bọn họ thế mà ăn tận mười cái?!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play