Chương 164 – Ai là hung thủ

Giang Châu không phải vùng khí hậu nóng, hơn nữa Dư thị mới chết mấy ngày, còn chưa tìm được hung thủ, thi thể đang gửi ở nghĩa trang nên được giữ gìn cũng khá là nguyên vẹn. Nếu không xảy ra chuyện ầm ĩ hôm nay, phỏng chừng đây sẽ trở thành một vụ án treo không có kết cục.

Khi thi thể được nâng tới còn tản ra một mùi khó ngửi, nha dịch hai bên không khỏi lùi về sau hai bước, chỉ có Tiền thị càng khóc than thương tâm hơn.

Công Tôn Trác Ngọc ngược lại không chê mùi, vẫy tay, ý bảo sư gia Vạn Trọng Sơn lấy một đôi bao tay vải lại đây. Hắn vén tay áo đeo vào, bước xuống công đường, xốc mảnh vải bố trắng phủ trên thi thể lên.

Đây cũng là lần đầu tiên Công Tôn Trác Ngọc nhìn thi thể, xưa nay chuyện này đều để cho ngỗ tác làm. Dư thị bị bỏ lại thi thể bên đường nơi dân cư thưa thớt, quần áo xộc xệch, trước khi chết đã xảy ra hành vi tính dục. Trên cổ có một vệt máu nhỏ, là bị người ta xiết cổ chết, bước đầu dự đoán thời gian tử vong là khoảng từ giờ Tý đến giờ Sửu, cũng chính là 11 giờ tối đến 3 giờ sáng hôm sau.

Ánh mắt của Công Tôn Trác Ngọc quan sát từng phân trên cơ thể Dư thị, không bỏ qua bất kì một dấu vết nhỏ nào. Cuối cùng thậm chí hắn còn chẳng màng đến hình tượng quỳ hẳn xuống, cúi người rẽ tóc trên đầu thi thể.

Các bá tánh lần đầu tiên thấy cảnh này, không khỏi bàn tán xôn xao: “Hắn ta đang làm cái gì vậy, rốt cuộc có xử án hay không đây?”

“Cố ra vẻ thần bí thôi ấy mà.”

“Lẽ nào là hắn thấy Dư thị kia xinh đẹp nên muốn chiếm hời một phen sao?”

Thế thì khẩu vị của Huyện thái gia cũng quá nặng ấy chứ.

Ngay khi đám người vây xem đang âm thầm líu lưỡi, Công Tôn Trác Ngọc cuối cùng cũng dừng làm những động tác kì quái kia. Hắn tựa như đang suy ngẫm điều gì, một nữ tử nếu bị uy hiếp đến sinh mệnh hoặc bị người khác xâm phạm, chắc chắn sẽ kịch liệt giãy giụa, cào cấu đá đánh đều có khả năng.

Nghĩ như vậy, hắn nắm tay Dư thị nhấc lên. Tuy nàng là nông phụ nhưng xinh đẹp sạch sẽ, móng tay chỉ để dài nửa tấc, hiện giờ đã tái nhợt sang màu than chì. Hắn hơi dùng lực bẻ tay ra, bên trong còn sót lại một ít da thịt.

Công Tôn Trác Ngọc đưa tay của Dư thị cho Tiền thị xem: “Trước khi Dư thị chết đã từng giãy giụa kịch liệt, móng tay phải bị gãy mất một nửa, bên trong còn dính chút da người, hiển nhiên là của kẻ hành hung.”

Nói xong lại chỉ sang Lưu diệu tổ: “Chỉ mới mấy ngày trôi qua thôi, cho dù có dùng linh đan thần dược gì cũng nhất định để lại chút dấu vết. Cụ bà, bà nhìn xem trên người Lưu Diệu Tổ có thương tích gì không?”

Tiền thị nhìn sang, thấy trên mặt Lưu Diệu Tổ sạch sẽ trắng trẻo, trên cổ cũng không bị thương. Có nha dịch bước tới lột quần áo hắn ra, trên người hắn cũng không có vết thương nào.

Đám cô nương mới lớn và tức phụ đứng ngoài nhìn mà xấu hổ chết đi được, cả đám dậm chân che mặt la oai oái. Lưu Diệu Tổ mặt mũi đỏ bừng, luống ca luống cuống tròng quần áo lên người.

Tiền thị nói: “Có lẽ là hắn lệnh cho tôi tớ hại Tố Vân!”

Cái loại cậu ấm như Lưu Diệu Tổ ấy à, bên cạnh lúc nào cũng có cả đống lớn đống bé nanh vuốt, nếu hắn thật sự muốn giết người thì đúng thực không cần thiết phải tự mình động thủ.

Công Tôn Trác Ngọc thả tay Dư thị xuống: “Nếu là về chuyện này thì người hầu tôi tớ của hắn đều có nhân chứng. Lưu gia cũng tính là nhà giàu, tôi tớ bưng trà rót nước, mỗi người một việc, đều có ma ma quản lí, nếu thiếu mất một người nhất định sẽ bị phát hiện ra ngay.”

Nói xong lại nói: “Đúng rồi, mấy gã sai vặt bình thường hay đi cùng với Lưu Diệu Tổ kia, đêm hôm đó cũng đến sòng bạc Đông Lai với hắn, có đến mười mấy người làm chứng. Hơn nữa tôi tớ trông cửa nhà họ Lưu còn nói, giờ Dậu nửa đêm trông thấy Dư thị chạy ra khỏi cửa lớn Lưu gia, chạy về phía Đông, người cầm canh gõ mõ có thể làm chứng.”

Nói theo cách khác, khi Dư thị rời khỏi Lưu phủ vẫn còn sống, Lưu Diệu Tổ đã nói thật. Nếu hắn thật sự có mưu đồ gây rối, hà tất phải thả người rời đi như vậy.

Sự thật mọi người vẫn cho là đúng lại cứ như vậy bị vài câu của Công Tôn Trác Ngọc lật đổ, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc, cả đám ngơ ngác nhìn nhau. Họ không muốn tin, nhưng lại chẳng thể tìm ra chỗ để phản bác.

Lão gia mặc đồ phú thương đứng trong đám đông lộ vẻ trầm tư, hiển nhiên cũng có chút nghĩ mãi không ra, ông quay đầu nhìn nam tử mặc áo tím: “Ngươi thấy lời hắn nói có mấy phần thật giả?”

Đỗ Lăng Xuân giấu tay trong tay áo, khép mắt, ý cười đầy mặt, vừa nhìn là biết nô tài của người kia: “Lão gia nói thế nào thì chính là thế đó.”

Mà bên này, Công Tôn Trác Ngọc đã chuẩn bị lui đường, hắn không có hứng thú gì với việc tìm hung thủ. Hắn nhận tiền của Lưu gia, chứng minh Lưu Diệu Tổ vô tội là xong rồi. Vừa lúc xoay người muốn đi lên cao đường, lại nghe có người cao giọng hỏi sau lưng: “Nếu Lưu Diệu Tổ không phải hung thủ, vậy ai mới là hung thủ?”

Hở?

Công Tôn Trác Ngọc quay đầu lại, thấy lại là lão gia nhà giàu lên tiếng vừa nãy, thầm nghĩ lão gia này thiệt lắm miệng, sao cứ xen vào chuyện người khác vậy. Hắn đang định nói người không phận sự chớ xen vào, ai ngờ bá tánh vây xem cũng liên mồm hỏi: “Đúng vậy, hung thủ là ai chứ!”

“Tìm ra hung thủ, giải oan cho Dư thị!”

“Đại nhân giải oan đi!”

Hệ thống hai mắt lưng tròng 【 Giải oan! Giải oan đi! 】

Công Tôn Trác Ngọc này chẳng có cái gì tốt, nếu nhất định phải tìm cho ra một ưu điểm, đó chính là hắn có ân tất báo, coi trọng nghĩa khí. Hệ thống dù gì cũng đã cho hắn một cái mạng, ít nhiều gì cũng phải báo đáp một phen, hắn nghe vậy bèn nói: “Chỉ một lần này thôi đấy, không có lần sau đâu.”

Nói xong lại ngừng bước chân, quay ngược lại đi tới bên cạnh thi thể của Dư thị, cởi giày thêu ra cho mọi người nhìn, chỉ thấy dưới đế giày đầy bùn đỏ.

Công Tôn Trác Ngọc nói: “Nơi Dư thị được người tìm thấy có rất ít người sinh sống, lại có nhiều bùn đỏ, toàn bộ huyện Giang Châu chỉ có một nơi có loại bùn này. Nếu sau khi nàng chết mới bị vứt xác, đế giày chắc chắn sẽ không dính bùn, hiển nhiên là nàng đến chỗ có bùn đỏ mới bị người ta hãm hại.”

Tiền thị do dự nói: “Nhưng…… nhưng con đường đất đỏ đó người ở thưa thớt, đi tới gần giữa sườn núi, đó cũng không phải đường đi về nhà ta……”

Chuyện này thì Công Tôn Trác Ngọc cũng không biết, hắn chẳng phải thần tiên: “Lúc nàng rời khỏi Lưu phủ đã là nửa đêm, hoặc là do trời tối đi nhầm đường, hoặc là bị kẻ xấu bắt ép.”

Hắn nói xong nhấc vạt áo lên, nửa quỳ xuống đất, nâng cằm Dư thị lên, bày ra vết thương trên cổ nàng cho mọi người xem: “Nàng bị người ta siết cổ chết, miệng vết thương rất nhỏ, không giống như dây thừng thô ráp, mà mảnh dài tựa như dây cung. Hơn nữa người giết nàng còn rất cường tráng.”

Dư thị hiển nhiên bị làm nhục không nhẹ, gương mặt đầy vệt đỏ, tựa như bị người ta đè ra hôn hít, bị râu cọ xát mà ra.  

Công Tôn Trác Ngọc nói đến đây, tựa như đã biết đáp án là gì. Hắn đứng dậy, gỡ bao tay ném cho sư gia Vạn Trọng Sơn: “Người nào sẽ biết dùng dây cung, lại ở nơi hoang tàn vắng vẻ trên núi……”

Đáp án kỳ thật đã hiện lên rất rõ ràng.

Công Tôn Trác Ngọc khoanh tay, đi lên cao đường, mềm oặt dựa vào ghế thái sư, lần lượt nói ra những đặc điểm của hung thủ dựa trên phỏng đoán: “Trên người hắn có ba vệt cào của nữ tử, râu dày, trong nhà có cung, thân thể cường tráng, ở trên núi, không có thê tử, sống lẻ loi một mình……đại khái là một thợ săn sống gần đây.”

Hắn nói xong vỗ kinh đường mộc, dọa tỉnh cả đám người đang ngây ngốc, giơ tay triệu tập bộ đầu: “Dựa theo lời bản quan vừa nói, nhanh chóng đến chỗ có bùn đỏ điều tra xung quanh, mang về hết tất cả những kẻ khả nghi về đây.”

Các bộ đầu đứng bên dưới đường, nghe vậy mới kịp định thần lại, lập tức nhận lệnh rời đi. Cùng với đó họ cũng không khỏi thấy khó hiểu, hôm nay mặt trời hẳn là mọc từ hướng Tây rồi. Ngoại trừ mấy ngày mới nhậm chức về đây ra, đây chính là lần đầu tiên họ nhìn thấy Công Tôn Trác Ngọc cần mẫn xử án như vậy.

Bá tánh vây xem đều đang chờ đợi kết quả, muốn nhìn xem vị Huyện Thái gia này của bọn họ rốt cuộc có thể tra ra ai, đồng thời không nhịn được bàn tán sôi nổi. Công Tôn Trác Ngọc liệt ra một đống đặc điểm của hung phạm, nhìn qua thì có vẻ chẳng có chút căn cứ nào, nghĩ lại mới thấy không phải bắn tên lung tung, khiến người khó mà phản bác lại được.

Thi thể của Dư thị lẳng lặng nằm trong công đường, giữa ban ngày ban mặt thời tiết nóng sực mà cũng không ấm lên chút nàng, chỉ có thể hư thối bốc mùi theo thời gian trôi đi. Mạng người thực sự là yếu ớt như vậy đấy.

Công Tôn Trác Ngọc dựa vào ghế, có chút mệt mỏi. Hắn không thích thẩm án, bởi vì mấy thứ này chẳng mang lại gì tốt cho hắn, chỉ uổng phí thời gian sức lực mà thôi. Lưu gia còn biết hiếu kính một ít, Tiền thị lại là dân đen tóc húi cua, dâng lên được một túi bắp đã là tốt lắm rồi.

Hắn vẫn rất muốn làm một vị quan vang danh, cho dù là quan tốt hay quan xấu. Hắn muốn đi vào sử sách, chứng minh hắn đã từng đi tới triều đại này.

Công Tôn Trác Ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi, lẳng lặng suy nghĩ con đường về sau. Vẫn cứ là phải hiếu kính cấp trên, nếu không thì thăng quan làm sao được. Cũng vẫn cứ phải vơ vét tiền của, nếu không làm sao mà nuôi sống được mười mấy cái mồm đang há mỏ trong nhà chứ, còn có nhiều môn khách như vậy. Chỉ là có một chuyện, đời này cho dù có đánh chết hắn cũng không gia nhập vào đảng của Thái Kiệt.

Cái tên đó đúng là xui như chó.

Công Tôn Trác Ngọc vẫn cảm thấy đời trước mình chẳng làm gì xấu. Cả triều đình có nhiều quan lại tham ô như vậy, hắn bị bắt chẳng qua là vì chọn sai phe mà thôi, đời này nhất định phải tìm một chỗ dựa ổn định hơn chút.

Nơi có bùn đỏ tuy cách đây một quãng đường, nhưng cũng không đến nỗi xa. Hơn nữa các bộ khoái có võ công, tốc độ truy tìm cũng rất nhanh. Đại khái chỉ qua khoảng một canh giờ, gian ngoài đột nhiên có người thông báo, chạy vào công đường: “Báo! Đại nhân, khi đang truy tìm chỗ bùn đỏ, chúng tôi đã bắt được một thợ săn!

“Xôn xao ——”

Bá tánh nghe vậy đồng loạt ồ lên, không phải vậy chứ, thật sự bắt được sao?!

Mọi người liên tục quay đầu nhìn lại, cũng tự động nhường đường, chỉ thấy hai nha dịch đang áp giải một nam tử cường tráng đi tới đây. Người nọ mặt mày đen đúa, bên hông quấn một lớp da hổ đã cũ, mặc áo vải thô, lộ ra cánh tay đầy cơ bắp, lúc giãy giụa ngay cả nha dịch cũng suýt nữa không đè lại nổi.

“Thành thật một chút! Đi mau!”

Bộ đầu giải người vào công đường, ôm quyền với Công Tôn Trác Ngọc nói: “Đại nhân, chúng tôi tìm kiếm ở nơi có bùn đỏ như ngài nói, vô tình thấy bộ dáng kẻ này khả nghi, đứng núp ở chỗ xa nhìn lén, bèn bắt hắn về đây.”

Nam tử kia ra sức giãy giụa, thở hổn hà hổn hển: “Ta không phạm tội! Các người dựa vào đâu mà bắt ta! Tại sao lại bắt ta hả!”

Công Tôn Trác Ngọc tinh mắt, phát hiện trên cổ hắn có ba vệt cào không rõ lắm, hơi ngồi ngay ngắn trở lại: “Bên dưới là ai, mau xưng tên ra.”

Nam tử nghe vậy ngẩn ra, dường như bị giọng nói nghiêm túc của hắn dọa sợ, cuối cùng mới ngừng giãy giụa, khó chịu nói: “Tiểu nhân là Lưu Nhị Hổ.”

Ánh mắt Công Tôn Trác Ngọc thản nhiên đảo tới: “Ồ, làm nghề gì?”

Lưu Nhị Hổ nói: “Từ nhỏ không cha không mẹ, tôi ở trong núi săn thú mà sống.”

Công Tôn Trác Ngọc mở bừng mắt: “Đã có thê thất hay chưa?”

Lưu Nhị Hổ lắc đầu: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nhân nghèo khó từ nhỏ, tính nết thô lỗ, hơn nữa trong nhà không có trưởng bối thu xếp, thế nên vẫn chưa cưới vợ.”

Công Tôn Trác Ngọc cười cười, một thân áo gấm quan phục, quả thực phong lưu phóng khoáng, đám nữ tử bên ngoài nhìn mà không khỏi đỏ mặt: “Lưu Nhị Hổ, ngươi quay đầu lại nhìn thử xem.”

Lưu Nhị Hổ sửng sốt quay đầu nhìn, thấy trên mặt đất có một người đang nằm, bị vải bố trắng bao phủ nên không nhìn rõ mặt. Đang định lên tiếng dò hỏi, trên công đường đột nhiên có ngọn gió kì lạ thổi tới, lật tấm vải trắng kia lên. Đầu thi thể Dư thị vừa vặn đối diện với tầm mắt hắn.

Thi thể xanh trắng, tóc tai tán loạn, vừa lạnh lẽo vừa hôi thối, yên lặng bày ra tất cả những gì đã xảy ra trên người nàng.

Ánh dương chói lọi trên đỉnh đầu, có người bất chợt sợ hãi đến vã mồ hôi lạnh.