Tham quan ô lại ai mà chẳng sợ chết, Đỗ Lăng Xuân đương nhiên cũng vậy, thế nên y mới càng kiêng kị người khác nhắc tới chữ “chết” trước mặt mình. Nhưng nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của Công Tôn Trác Ngọc, cơn giận nổi lên lại vô cớ tan biến, hóa thành một cảm giác khó diễn tả.
“Ngốc,” Đỗ Lăng Xuân rốt cuộc cũng dịu xuống, nhéo cằm hắn nói, “Ai mà chẳng phải chết?”
Công Tôn Trác Ngọc ôm cứng người y: “Không được chết già và sống thọ đến khi già vẫn khác nhau chứ.”
Đỗ Lăng Xuân tức giận nói: “Vậy ngươi cho rằng ta sẽ không được chết già?”
Công Tôn Trác Ngọc là đứa nhỏ rất thành thật, nghe vậy khẽ gật đầu: “Ưm.”
Đỗ Lăng Xuân: “……”
Công Tôn Trác Ngọc nắm tay y, trêu chọc từng đầu ngón tay, khẽ giọng nói: “Tư công đã không còn thiếu quyền lực tài bảo, số bạc đó thêm vào cũng chỉ là dệt hoa trên gấm, không có cũng không sao, mà còn tránh được rủi ro. Vả lại nạn châu chấu ở phía Nam nghiêm trọng như vậy, nếu đám người đó làm quá mức, không biết chừng lại đến tai bệ hạ, Tư công cần gì động vào vũng nước đục này chứ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.