Đỗ Thu Vãn nhìn Đỗ Lăng Xuân, có chút thất thần, không biết có phải ảo giác hay không, hôm nay nàng cứ cảm thấy bóng tối âm u trên người đệ đệ từ năm này qua năm khác đã phai nhạt đi ít nhiều.

Mùa hạ đã qua, các loài hoa trong điện vẫn đang tỏa hương ngào ngạt, Đỗ Thu Vãn thấy trên vai Đỗ Lăng Xuân có mảnh lá khô, bèn vươn tay gạt đi cho y, móng tay được sơn tỉ mẩn, vô cùng xinh đẹp: “Ta còn tưởng là chuyện gì, thế mà cũng đáng để đệ xin xỏ ta như vậy.”

Đỗ Lăng Xuân lặng im trong chớp mắt nói: “Hắn là tâm phúc của đệ.”

Đỗ Thu Vãn nói: “Cho dù có thân cận hơn nữa cũng vẫn phải đề phòng, bụng người cách một lớp da, sao đệ biết được hắn trung thành với ngươi không, chớ có tự vác đá nện xuống chân mình.”

Bởi vì thái độ của Đỗ Lăng Xuân quá đỗi khác thường, nàng cũng chưa lập tức đồng ý.

Đỗ Lăng Xuân lựa lời một phen nói: “Tỷ tỷ còn nhớ trước đây……”

Đỗ Thu Vãn cảm thấy trời hơi nắng, lười biếng ngồi xuống hành lang, dùng khăn lau nhẹ mồ hôi trên trán: “Trước đây như nào?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play