Chương 163 (2)
Mẹ chồng nàng Dư thị không định rời đi, quỳ gối trên bậc thang ngoài phủ nha, một bộ chịu đủ mưa gió bão táp, nước mắt lưng tròng, dập đầu không dậy nổi: “Cầu xin đại nhân giải oan cho lão phụ, cầu xin đại nhân giải oan……”
Xung quanh dần dần có một đám đông dừng lại xem náo nhiệt, có người thiện tâm khuyên bảo: “Bà lão ơi, mau trở về đi thôi, quỳ đến bệnh rồi thì biết làm sao.”
“Tri huyện đại nhân sẽ không ra đâu.”
“Tên cẩu quan này chỉ biết cấu kết làm chuyện xấu xa với nhà họ Lưu thôi!”
Ngay lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, cửa lớn phủ nha kẽo kẹt mở ra, chỉ thấy ba ban nha dịch đứng đầy hai bên công đường, dập côn xuống nền đất, đồng thanh kêu “uy vũ”. Một người nhìn có vẻ là sư gia từ trong bước ra: “Ai đang kích trống kêu oan, mau vào trong thuật lại oan khuất!”
Mọi người cả kinh, không khỏi ngẩng đầu nhìn lên trời. Hôm nay mặt trời mọc đằng Tây hay sao, Huyện thái gia thế mà lại thăng đường?!
Công Tôn Trác Ngọc mặc một thân quan bào thất phẩm màu xanh lục nhạt, mang thắt lưng bạc, ngồi trên cao đường, thoạt nhìn cũng rất ra hình ra vẻ. Tuy rằng hắn vẫn luôn cảm thấy màu bộ quan phục này xấu ói, mặc vào cứ như con rùa xanh*.
*Lục Vương Bát: ám chỉ người bị “cắm sừng”.
Công Tôn Trác Ngọc thấy mẹ chồng Dư thị được dẫn tới, đập kinh đường mộc cái rầm, dò hỏi mang tính tượng trưng: “Dưới công đường là người nào, vì sao lại kích trống?”
Mẹ chồng Dư thị run run rẩy rẩy quỳ xuống: “Đại nhân minh giám, lão phụ là Tiền thị, người thôn Hà Khẩu, ngày hôm trước con dâu đáng thương của tôi bị công tử nhà Lưu viên ngoại bắt bớ, hại chết tính mạng, cầu xin đại nhân giải oan cho chúng tôi với ạ!”
Thời đại này không có điện thoại, cũng không có máy tính, có rất ít thứ để giải trí, thế nên đám bá tánh dần chen chúc xô đẩy nhau bên ngoài, ai nấy đều muốn hóng hớt xem diễn biến sẽ ra sao.
Công Tôn Trác Ngọc tựa như trăng sáng gió mát, ra vẻ quân tử đường đường chính chính, thế nhưng lại có một gương mặt phong lưu phóng túng. Hắn lười nhác dựa vào ghế, ngáp dài một hơi, vuốt ve ngọc bội chất lượng tốt bên hông, yêu thích không nỡ buông tay ——
Là Lưu viên ngoại đưa.
“Ngươi không có bằng chứng, vì sao lại kết luận là công tử nhà Lưu viên ngoại hại con dâu ngươi chứ?”
Vừa thấy đã biết là một tên hôn quan.
Hệ thống dừng ở bên vai Công Tôn Trác Ngọc:【có phải ngươi hơi thiên vị Lưu gia quá không vậy?】
“Suỵt,” Công Tôn Trác Ngọc nói, “Ta cũng đâu có muốn, nhưng bọn họ đưa ta nhiều quá.”
Hệ thống cảnh cáo hắn: 【 thẩm án cho tử tế, bằng không 009 sẽ giật điện ngươi đấy 】
Công Tôn Trác Ngọc khẽ khụ một tiếng, nửa giây sau liền ngồi thẳng dậy. Chỉ thấy Tiền thị quỳ gối bên dưới than thở khóc lóc nói: “Ngày ấy…… Ngày ấy rất nhiều người đều nhìn thấy Lưu Diệu Tổ bắt con dâu ta vào trong phủ, sáng sớm hôm sau con ta đã chết, quần áo không chỉnh tề, rõ ràng là vì bị hắn vấy bẩn, trừ bỏ hắn ra còn ai vào đây nữa.”
Công Tôn Trác Ngọc sờ sờ cằm: “Cho dù là hắn bắt đi nữa, cũng chưa chắc là do hắn giết, ngươi tận mắt nhìn thấy hắn giết người à?”
Hắn chỉ đưa ra cái nhìn của bản thân trên cơ sở thiên vị Lưu gia, nhưng rơi vào mắt bá tánh, hắn chính là cùng một giuộc ác độc với nhà họ Lưu. Bên ngoài ồn ào đầy tiếng mắng chửi, chẳng biết là ai ném vào một miếng rau cải: “Cẩu quan!”
Công Tôn Trác Ngọc gõ kinh đường mộc cái ầm: “Ai vừa chửi đấy, mau đứng ra đây cho bản quan!”
Không ai lên tiếng, chỉ có thằng ngu mới đứng ra nhận.
Sư gia Vạn Trọng Sơn đứng một bên ho khan thật mạnh, lên tiếng nhắc nhở: “Đại nhân, nên thẩm án thôi ạ.”
Công Tôn Trác Ngọc không thèm so đo với bọn họ nữa, vừa phái người đi gọi Lưu Diệu Tổ tới, vừa nói với bà cụ: “Tiền thị, không phải là bản quan không chịu giải oan giúp ngươi, mà là ngỗ tác đã kiểm tra thi thể, Dư thị chết vào giờ Tý đến giờ Sửu, mà vào khoảng thời gian này, Lưu Diệu Tổ đang ở sòng bạc Đông Lai đổ xúc xắc, người đi cùng đều có thể làm chứng.”
Tiền thị tuổi đã lớn, lại là người nhà quê, ăn nói vụng về, lúng ta lúng túng không biết phải biện giải ra sao. Chẳng biết là người nào bên ngoài trầm giọng hỏi: “Nếu như Lưu Diệu Tổ mua chuộc được người khác làm chứng giả cho hắn, bảo hắn ở sòng bạc, nhưng lại sai thủ hạ sát hại mạng người thì sao?”
Công Tôn Trác Ngọc nghe tiếng nhìn lại, thấy là một lão gia nhà giàu sắc mặt uy nghiêm, hắn nhẹ gảy ngọc bội trong tay nói: “Nếu nói như ngươi, nha môn thẩm án cũng không cần đến nhân chứng vật chứng nữa, dù sao đều có thể mua chuộc làm giả được đó thôi.”
Khi nói chuyện, Lưu Diệu Tổ đã bị đưa tới. Phỏng chừng là vừa mới bị lôi từ trên giường ấm trong nhà thổ ra, kẻ nọ quần áo xộc xệch, toàn thân bốc đầy mùi son phấn. Vừa trông thấy Tiền thị, hắn thảng thốt biến sắc, lập tức quỳ xuống trước Công Tôn Trác Ngọc: “Thảo dân Lưu Diệu Tổ, bái kiến đại nhân.”
Công Tôn Trác Ngọc ra hiệu cho hắn bình thân: “Cách đây mấy ngày ngươi có từng bắt một nữ tử về nhà không?”
Lưu Diệu Tổ không nhịn được liếc nhìn Tiền thị, sau lại cụp mắt xuống: “Hồi bẩm đại nhân, tiểu nương tử kia xinh đẹp mĩ miều, thảo dân cũng chỉ muốn mời nàng về nhà uống chén trà mà thôi, ai ngờ nàng không cảm ơn thì thôi, lại còn khóc lóc náo loạn đòi tìm chết, thảo dân cũng chỉ đành thả nàng rời đi thôi ạ.”
Tiền thị nghe vậy bỗng nhiên trở nên kích động, nhào tới muốn đánh hắn, tiếng khóc thê lương bi thống: “Ngươi nói bậy, nếu ngươi đã thả con ta đi, sao mà nó lại chết như thế được, rõ ràng là ngươi làm nhục nó rồi giết hại! Đứa nhỏ đáng thương của ta, con của ta ơi……”
Tuổi bà đã già, lăn ra đất khóc đến suýt nữa thì ngất, tóc tai tán loạn: “Đại nhân, phu quân ta chinh chiến cho đất nước, mất một chân trên chiến trường, con trai ta bảo vệ biên cương, cuối cùng cũng là đầu mình hai nơi, cả nhà chỉ còn trông cậy vào một mình Tố Vân, cớ sao lại rơi vào kết cục như vậy, cớ sao lại có oan khó tố……”
Thời xưa chiến tranh liên miên, người tòng quân càng là thập tử nhất sinh. Nữ tử đã chết kia chính là hy vọng của cả nhà. Mọi người đứng bên ngoài chờ xét xử không khỏi thở dài, một nhà trung liệt vậy mà……
Sắc mặt Lưu Diệu Tổ rất khó coi: “Đại nhân, thảo dân thật sự không hề giết người ạ!”
Hắn lén giấu mọi người, ra hiệu số ba trước ngực, liều mạng nhắc nhở Công Tôn Trác Ngọc: Nhà ta đã tặng cho ngươi ba ngàn lượng bạc rồi đó!
Hệ thống lại khóc không ngừng nổi, dùng cánh đánh bộp bộp lên đầu Công Tôn Trác Ngọc 【đáng thương quá đi mất, ngươi mau mau xử án đi, mau lên! 】
Công Tôn Trác Ngọc bị nó đánh cho sao bay đầy đầu, chỉ đành làm theo, gõ mạnh kinh đường mộc xuống bàn, trầm giọng nói: “Người đâu, nâng thi thể Dư thị tới đây!”