Công Tôn Trác Ngọc khom người đặt Đỗ Lăng Xuân lên giường, nhưng không lập tức ngồi hẳn dậy. Đầu ngón tay hắn nhẹ nhàng mở vạt áo của Đỗ Lăng Xuân, lộ ra phần cổ trắng nõn, khẽ hôn lên nốt ruồi đỏ như máu, ướt áp và ấm nóng: “Tư công……”

Đó là chỗ mẫn cảm của y, thân thể cứng đơ như gỗ của Đỗ Lăng Xuân chỉ trong chớp mắt đã mềm nhũn, y hơi run rẩy, nỗi sợ hãi không tên choán hết cõi lòng. Muốn vùng chạy, nhưng lại không có chỗ nào để ẩn nấp.

Ngón tay thon dài của y túm chặt đai lưng dưới thân, khớp xương hằn xanh. Tựa như đó là tử huyệt không thể dễ dàng cho người khác đụng vào.

Công Tôn Trác Ngọc dường như không nhận ra y đang lo lắng, tiếp tục hôn y, rất đỗi đơn thuần hỏi: “Tư công có thích ta không?”

Lời này truyền vào tai y, đại não trống rỗng cuối cùng cũng tìm về được chút tỉnh táo. Y buông tay ra, có chút ngẩn ngơ chạm lên mặt Công Tôn Trác Ngọc, thầm nghĩ đồ ngốc này, nếu y không thích hắn, y có thể để cho hắn tùy ý làm bậy như vậy sao.

Y nghiêng đầu, ánh mắt xuyên qua màn giường mỏng như tơ, có thể thấp thoáng nhìn thấy gói bánh trên bàn, bên trong còn sót lại mấy chiếc bánh gạo, rõ ràng đã lạnh ngắt từ ban nãy, Đỗ Lăng Xuân vẫn còn mơ hồ nhớ rõ chúng đã từng nóng bỏng tay thế nào.   

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play