Cách thời hạn Hoàng thượng giao vẫn còn nhiều thời gian, Công Tôn Trác Ngọc nhẩm tính một hồi, nếu Diệp Vô Ngân tự nguyện ôm hết tội lỗi về mình, thì thực ra cũng không khó để cứu Mạc Tĩnh Nhàn và Lạc Kiếm Minh. Có thể bớt đi được bao nhiêu người phải chết thì hay bấy nhiêu.

Đỗ Lăng Xuân nghe Công Tôn Trác Ngọc nói thế, lại nhớ lại khi còn ở biệt uyển Giang Châu, khi ngồi trong đình thủy tạ y đã từng hỏi Ngô Việt, nếu y muốn thu nhận Công Tôn Trác Ngọc vào phe mình thì sẽ thế nào?

Ngô Việt chỉ trù trừ do dự đáp: “Công Tôn đại nhân hẳn là một vị quan tốt.”

Ẩn ý là, bọn họ không đi trên cùng một con đường.

Khi ấy Đỗ Lăng Xuân còn không tin, hiện giờ thì không thể không tin nữa. Y khép hờ mắt nhìn xuống bàn tay nam tử đang ôm chặt eo mình, vươn tay nâng gương mặt đang trốn trong lòng mình của Công Tôn Trác Ngọc lên, vừa tức vừa buồn cười: “Sao ngươi lại có nhiều tình thương như vậy chứ?”

Công Tôn Trác Ngọc thơm lên tay y: “Ta thường nghe người ta nói, làm việc thiện nhiều một chút, tích thêm thiện duyên, dù sao cũng chỉ là chuyện nhỏ không phải hao tổn công sức gì, còn có thể tích chút thiện đức cho Tư công về sau.”

Trước đây Công Tôn Trác Ngọc không tin vào những lời như “gieo nhân nào, gặt quả ấy”, nhưng sau khi sống lại một đời, suy nghĩ của hắn dẫu sao cũng không còn như trước nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play