Sáng hôm sau, không khí còn đượm hơi ẩm. Đêm qua mưa gió dữ dội, khiến cả sen trong hồ bị chà đạp không còn sức sống, sương rơi tí tách, con cò đang nghỉ giật mình vỗ cánh, vang lên chút động tĩnh nho nhỏ.
Cửa sổ phòng ngủ khép chặt, ngăn người ta nhìn thấu sắc xuân.
Đêm qua Đỗ Lăng Xuân và Công Tôn Trác Ngọc quấn quít không dời cả đêm, hiện giờ buồn ngủ không nhấc nổi mí mắt, chỉ đành ngủ quá giấc hơn chút, đến giờ Tỵ mới tỉnh. Y mơ mơ màng màng mở mắt ra, kết quả lại thấy Công Tôn Trác Ngọc đang chống tay nhìn mình, sửng sốt một lát mới nhớ lại chuyện đêm qua.
Đỗ Lăng Xuân đè mu bàn tay lên mắt, vàng tai có chút hơi hơi nóng lên.
Công Tôn Trác Ngọc thấy y đã tỉnh, cười quyến rũ. Kéo Đỗ Lăng Xuân vào trong lòng, chôn mặt vào cổ hắn hôn hôn: “Tư công không ngủ thêm lát nữa sao?”
Đỗ Lăng Xuân không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mặt hắn, đến giờ nhớ lại, vẫn cảm thấy đêm qua hệt như một giấc mộng mơ hồ không chân thật. Nhưng vui sướng trong đầu không thể là giả, nơi khó nói nào đó phía sau vẫn có chút đau đớn khó tả.
Công Tôn Trác Ngọc thấy y ngơ ngẩn, gọi một tiếng: “Tư công?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.