Từ sau khi trở thành thái giám, cuộc đời này của y vốn đã không còn liên quan gì tới tình ái nam nữ, nhưng mỗi khi rơi vào trong lòng ngực của Công Tôn Trác Ngọc, Đỗ Lăng Xuân lại nảy lên một cảm giác tim đập khó tả. Y đè lại bàn tay của Công Tôn Trác Ngọc trên cổ mình, giả vờ tức giận, khẽ giọng trách mắng: “Ngươi đang làm gì!”
Công Tôn Trác Ngọc thu tay về, lại một lần nữa dừng lại bên hông y, chôn mặt vào cổ y, cọ hai cái như mèo con, ngữ điệu trầm thấp phớt qua tai: “Tư công……”
Tim của Đỗ Lăng Xuân đập như muốn nhảy lên, thầm nghĩ Công Tôn Trác Ngọc đường đường là một nam tử, cớ sao lúc nào cũng thích làm nũng như mấy nàng nữ nhi bé bỏng. Y không khỏi vô thức nghiêng đầu, giọng nói khô khốc: “Có chuyện gì?”
Trong giọng nói mang theo chút cưng chiều ngay cả chính y cũng không nhận ra, dường như cho dù người kia muốn bất kì thứ gì, y đều có thể cam tâm tình nguyện chắp tay dâng lên cho hắn.  
Công Tôn Trác Ngọc chớp chớp mắt: “Lát nữa ta muốn đến phố yên hoa……”
“Khốn kiếp!” Đỗ Lăng Xuân lập tức biến sắc, lần này là thật sự nổi giận, “Cái nơi yên hoa như vậy thì có gì tốt mà đến, ngươi đến một lần thì thôi đi, còn muốn đến đó lần thứ hai?!”
Công Tôn Trác Ngọc nghĩ thầm liệu có phải Đỗ Lăng Xuân đang ghen không, chỉ nghiêng đầu thăm dò y: “Chỉ là để tra án thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play