Đường Phi Sương đúng là có tài, nhưng thanh danh lên như diều gặp gió mấy năm nay, không biết chừng cũng là do sau lưng có Đường gia quạt gió thêm củi. Nói trắng ra vẫn chỉ là một công tử phú quý được gia tộc che chở, còn chưa hiểu rõ sâu cạn thế nào mà thôi, trong bụng đầy ắp sách vở giấy mực, nhưng chưa chắc đã có thể áp dụng vào thực tế.

Rời khỏi điện Thái Cực, Đường Phi Sương vẫn tái nhợt, hiển nhiên là bị lời của Đỗ Lăng Xuân đả kích không nhẹ. Y trầm mặc bước xuống bậc thang, không biết tại sao lại đột ngột quay đầu lại hô lên: “Công Tôn Trác Ngọc ——”

Công Tôn Trác Ngọc đang lững thững đi đằng sau, nghe vậy khẽ ngẩng đầu: “Đường công tử có gì chỉ bảo?”

Đường Phi Sương dừng một chút, nói đầy ám chỉ: “Dù Lạc Kiếm Minh không phải hung thủ, nhưng tuyệt đối không thoát khỏi liên quan với vụ án này. Năm đó Mạc Viêm Võ đối với hắn ân trọng như núi, cả nhà họ Mạc bị xử trảm, sao hắn có thể khoanh tay đứng nhìn?”

Nói xong liếc Đỗ Lăng Xuân một chặp mới phất tay áo bỏ đi, vẫn ngông cuồng như trước.

Công Tôn Trác Ngọc không như y, từ khi sinh ra đến giờ hắn đã rất khéo đưa đẩy, nhẹ nhàng kéo tay áo Đỗ Lăng Xuân, nhỏ giọng nói: “Tư công đừng nên tức giận.”

Đỗ Lăng Xuân đương nhiên rất bực bội, nhưng nhìn thấy bàn tay đang nắm tay áo của mình, không hiểu sao bao nhiêu lửa giận đều tắt ngóm, cười lạnh nói: “Bổn Tư công cũng không thèm chấp với loại ngu xuẩn đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play