Công Tôn Trác Ngọc vốn có thói quen ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh, mà trong lúc hắn còn đang say giấc ngon lành, Đỗ Lăng Xuân đã phải vào cung xin hoàng lệnh, điều cấm quân tra xét toàn thành, tìm bắt nam tử có thương tích trên cánh tay phải.

Đúng lúc này Đường Phi Sương đang im hơi lặng tiếng lại xông ra, từ sáng sớm đã giục ngựa vào cung, chờ ngoài điện xin cầu kiến, công bố đã bắt được hung thủ. Hoàng Thượng vui mừng quá đỗi, sai người truyền chỉ triệu Công Tôn Trác Ngọc và nhưng người liên quan nhanh chóng vào cung, cùng nhau thẩm tra.

Nha hoàn đứng ngoài nhẹ nhàng gõ cửa: “Công Tôn đại nhân, bệ hạ phái người truyền khẩu dụ, bảo ngài nhanh chóng vào cung, Tư công đang ở bên ngoài chờ ngài đó ạ.”

Công Tôn Trác Ngọc nghe vậy bật dậy tròng vội quần áo lên người, trong lòng nghĩ trăm triệu lần cũng không ra, tại sao hắn mới chỉ ngủ một giấc tỉnh dậy, cọng cỏ đuôi chó Đường Phi Sương đã bỏ lại mình rồi?!

Hắn vội vàng rửa mặt, xong đi ra khỏi phòng, lập tức trông thấy Đỗ Lăng Xuân đang đứng trong sân chờ mình, bên cạnh còn có thái giám ngự tiền đang cười cười lấy lòng.

“Tư công.”

Công Tôn Trác Ngọc nhanh chân đi tới, bởi vì dậy muộn nên có chút ngại ngùng, sờ sờ chóp mũi không dám hé răng câu nào, chỉ ngoan ngoãn đứng ra sau lưng Đỗ Lăng Xuân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play