Đỗ Lăng Xuân đi một đường lên đỉnh cao, nếu nói trên tay vẫn sạch sẽ thì là giả, nếu nói sau lưng không có mưu ma quỷ kế cũng là giả. Mà những thứ không thể đưa ra ngoài sáng này đều được cất giấu trong thư phòng, người bình thường không thể tùy tiện xông vào.

Ngô Việt vốn tưởng Công Tôn Trác Ngọc sẽ rời đi, nếu không thì cũng sẽ quang minh chính đại gõ cửa đi vào, không thể ngờ được hắn lại đứng đây cạy cửa sổ. Ngô Việt dùng lực kéo hắn lên, đồng thời nhận tội qua cửa sổ với Đỗ Lăng Xuân: “Thuộc hạ đáng chết.”

Đỗ Lăng Xuân thấy vậy hơi khựng lại, ngòi bút nhòe ra một mảng mực lớn, sau đó gác bút xuống: “Không sao, để hắn vào đi.”

Ngô Việt nhìn y, sau mới thả Công Tôn Trác Ngọc ra.

Công Tôn Trác Ngọc chỉnh lại cổ áo bị nhăn nhúm, lúc đi ngang qua người Ngô Việt bèn giơ ngón giữa lên với hắn, sau mới đẩy cửa bước vào thư phòng.  

Ngô Việt: “……”

Ngô Việt không hiệu động tác kia có ý gì, chỉ đành im lặng quay về chỗ tối, tiếp tục canh giữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play