Chương 163 – Tham quan phá án
Nếu một người hiện đại xuyên tới cổ đại, liệu hắn có khát vọng lập nên một đời huy hoàng hay không?
Không nhất định.
Nhưng Công Tôn Trác Ngọc thì chắc chắn là một người như vậy.
Con người hắn có chút ngạo mạn, đứng trên vai người khổng lồ mà nhìn người cổ đại, dù thế nào cũng sẽ có một cảm giác hơn người khó tả. Thế nên tới một ngày hắn xuyên vào một đứa trẻ mới cất tiếng khóc chào đời trong triều đại Đại Nghiệp, hắn đương nhiên cảm thấy mình phải làm nên chuyện đại sự gì đó.
Hắn đọc sách, luyện chữ, thi khoa cử. Hắn đi trên con đường mà hầu hết mọi người trong thời đại đó đều sẽ đi, tuy rằng không phải mất đến mười năm gian khổ học tập, nhưng cũng không chênh lệch lắm. Cuối cùng hắn được phân công đến một huyện nhỏ ở Giang Châu làm Tri huyện.
Tri huyện, chính thất phẩm, tuy rằng chỉ là một chức quan nhỏ như hạt mè, nhưng vất vả mấy năm chưa chắc đã không thể bay lên trời cao.
Nhưng trong cái triều đại mà ai ai cũng tham lam hủ bại, làm quan thanh liêm quả thật chẳng có chút hy vọng gì. Công Tôn Trác Ngọc cảm thấy nếu ông trời đã để hắn xuyên tới đây, hẳn là để hắn lập nên một cuộc đời sự nghiệp vang dội, thế nên hắn cũng hết sức liều mạng, dù cho có phải sứt đầu mẻ trán cũng nhất định phải bò lên trên.
Hắn làm Tri huyện ba năm, dưới tay có vô số án oan, chẳng phá được bao nhiêu vụ án, tiền tài lại vơ vét được không ít. Sau cùng hắn dùng tiền tài làm cầu nối, thành công gia nhập vào đảng tham quan. Khổ nỗi hắn còn chưa kịp hưởng phúc, Hoàng đế đã hạ chỉ quét sạch triều dã. Một đạo thánh chỉ hạ xuống, không thể đếm xuể có bao nhiêu kẻ bị tróc nã vào ngục.
Hùng tâm vạn trượng xưa kia, hiện giờ tựa như bọt nước, chỉ vừa chạm nhẹ là tan biến.
Đại lao của Kinh Luật Tư bị người ta ví như quỷ môn quan của Diêm La Vương, tương truyền là nơi vào thì dễ ra thì khó. Công Tôn Trác Ngọc ngồi trong đó nửa tháng, ngày ngày đếm không nổi có bao nhiêu người phải chịu khổ hình, sống không bằng chết.
Luật pháp Đại Nghiệp vô cùng nghiêm minh, hiện giờ hắn không chỉ bị kết tội kéo bè kéo cánh, tất cả án oan xử sai trước kia cũng đều bị lôi ra ánh sáng, theo lí mà nói thì không thể thoát khỏi tội chết. Nhưng người nhà Công Tôn vét sạch cả gia tài, dâng lên bạc triệu xin được chuộc tội, theo luật hắn có thể được miễn giảm tử hình, chẳng qua tội chết có thể miễn, tội sống khó tha……
Lao đầu nhìn vị sư phụ già đang ngồi bên cạnh mài đao, lại nhìn Công Tôn Trác Ngọc đã hai ngày nay chưa ăn một miếng cơm ngụm nước nào, thầm nghĩ chịu cung hình thì chịu cung hình thôi có gì đâu, chẳng lẽ còn đáng sợ hơn cái chết chắc?
Gã gõ gõ cửa nhà lao, khiến xích sắt ầm ầm vang lên: “Công Tôn Trác Ngọc, còn ba người nữa là đến ngươi, chuẩn bị sẵn sàng chưa đấy?”
Công Tôn Trác Ngọc ngồi dựa vào tường, quần áo tù phạm trên người khiến hắn thoạt nhìn có chút cô độc, nhưng vẫn hết sức đoan chính chỉnh tề, không nhem nhuốc như người khác, nhìn là biết đây là một kẻ vừa ưa sạch vừa tiếc mạng.
“Các ngươi giết ta đi……”
Năm nay hắn cùng lắm mới chỉ 29 tuổi, trên mặt lại hiện lên vẻ tang thương thất bại, nhắm chặt hai mắt, rõ ràng là đã quyết tâm muốn chết.
Lao đầu cười vui vẻ: “Chuyện này thì không được, người nhà ngươi đã bán sạch cả gia tài, vất vả lắm mới gom đủ bạc chuộc lại cái mạng nhỏ này của ngươi. Chỉ cần ‘xoẹt’ một nhát bên dưới, cùng lắm là lưu đày ba ngàn dặm, dẫu sao cũng đỡ hơn phải chết nhiều đúng không. Người khác muốn được ‘xoẹt’ còn không có tiền mà ‘xoẹt’ kia kìa.”
Người nhà Công Tôn muốn hắn được sống, nhưng Công Tôn Trác Ngọc đường đường là một nam tử, hắn thà rơi đầu xuống đất cũng quyết không thể sống tạm như vậy.
Lao đầu không thấy hắn nói gì, không để tâm nữa xoay người rời đi. Mãi đến khi mặt trời xuống núi, lao đầu vào kiểm tra phòng mới phát hiện có chuyện xảy ra, Công Tôn Trác Ngọc cả đầu đầy máu là máu, hắn toan đập đầu vào tường tự sát.
Lao đầu sốt sắng: “Con mẹ nó! Mau mau nâng người ra đây, cắt ngay cho ta! Thiến một tên đàn ông thôi mà sao phải nhọc vậy không biết!”
Tù phạm mà chết trong đại lao, người trông giữ cũng khó thoát khỏi liên quan.
Mọi người ba chân bốn cẳng nâng hắn ra ngoài, Công Tôn Trác Ngọc từng tập võ, lúc này vẫn còn một chút sức lực, bóp chặt lấy tay người đứng gần nhất, dùng lực mạnh đến mức có thể bóp nát xương người kia, từng câu từng chữ nghẹn ngào nói: “Ta chỉ muốn chết, không muốn sống ——”
Trận ồn ào này không biết dẫn ai tới đây, gian ngoài đột nhiên có tiếng quỳ xuống rầm rập. Lao đầu vừa thấy là ai vừa tới, không khỏi kinh hoảng biến sắc quỳ xuống, ôm quyền hành lễ: “Bái kiến Đỗ Tư Công!”
“Ồn ào cái gì vậy, thực đau đầu.”
Công Tôn Trác Ngọc thoát được một kiếp, trước mắt đỏ ngầu toàn là máu, không nhìn thấy rõ mặt mũi người kia, nhưng chỉ cần nghe giọng nói là biết, giọng điệu của y mềm mại nữ tính, vừa nhẹ vừa lạnh lùng, tám phần là một thái giám. Hắn chướng mắt nhất là những kẻ ẻo lả, nghe xong càng thêm kiên định muốn chết.
Lao đầu do dự nói: “Tên này là Công Tôn Trác Ngọc, Tri phủ Giang Châu, tham ô nhận hối lộ, cùng một đảng với Thái Kiệt. Hắn vốn phải chịu tử hình, nhưng nhà hắn đã nộp tiền xin miễn tội, hắn lại thà chết cũng không chịu cung hình……”
*Cung hình: thiến.
Khi nói lời này lao đầu cũng hơi run rẩy, bởi vì người đứng trước mặt gã hiện giờ tuy quyền khuynh triều dã, nhưng cũng là một thái giám.
Đỗ Lăng Xuân ôm tay áo, vẻ mặt lười biếng, khép hờ mắt nhìn Công Tôn Trác Ngọc máu me bê bết nằm dưới đất. Tuy nhìn hắn chật vật như vậy, nhưng không khó nhận ra người này có vẻ ngoài rất đẹp, nhìn là biết người đọc sách. Y thầm nghĩ, mấy tên thư sinh văn vẻ này trọng nhất là khí khái, cả đám thà chết cũng không muốn làm thái giám, cứ như sợ bị ô nhục vậy.
Y nở nụ cười âm hiểm, tựa như rắn độc phun nọc, thong thả nói: “Không muốn chịu cung hình, vậy thì hẳn là càng muốn chịu nhiều đau khổ hơn.”
Lao đầu hiểu rõ ý y, liên mồm dạ vâng, chuẩn bị nâng Công Tôn Trác Ngọc trở về, lại nghe Đỗ Lăng Xuân bất chợt lên tiếng: “Từ từ.”
Lao đầu lập tức xoay người: “Tư công còn dặn dò gì ạ?”
Đỗ Lăng Xuân khẽ nhíu hàng lông mày mảnh dài: “Ngươi nói hắn là người Giang Châu, họ Công Tôn?”
Họ này có vẻ không quá phổ biến thì phải.
Lao đầu nói: “Dạ, xin hỏi tư công, có gì không ổn sao?”
Đỗ Lăng Xuân không nói gì, giơ tay phất vạt áo, đầu ngón tay trắng nõn thon dài như nữ tử. Không biết y nhớ tới chuyện gì, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Giang Châu……là nơi non xanh nước biếc, nếu hắn đã không muốn chịu cung hình, vậy thì thôi đi.”
Vừa dứt lời, tựa như đã chịu đủ không khí ô trọc ở nơi đây, y dùng khăn che miệng mũi, xoay người rời đi.
Công Tôn Trác Ngọc hoảng hốt mở mắt, không thấy rõ gương mặt người kia, chỉ thấy phần cổ trắng nõn bọc dưới lớp áo đen kín mít, có một nốt chu sa màu đỏ rất nhạt. Trong lòng hắn chợt cảm thấy thanh thản, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lao đầu thấy Đỗ Lăng Xuân đã đi xa, lúc này mới dám đứng dậy, đá đá vào chân Công Tôn Trác Ngọc: “Mạng ngươi lớn thật, Đỗ Tư Công miễn cho ngươi khỏi tai vạ rồi đấy.”
Công Tôn Trác Ngọc bất động.
Ngục tốt thấy thế, duỗi tay kiểm tra hơi thở của hắn, ngẩng lên nói với lao đầu: “Lão đại, hắn chết rồi.”
Đó là cả cuộc đời ngắn ngủi ở Đại Nghiệp của Công Tôn Trác Ngọc, không lưu danh vào sử sách, chỉ có toàn thân hôi thối nhơ nhuốc. Hắn học tập gian khổ mười năm, làm Tri huyện ba năm, sau lại làm Tri phủ ba năm, phán sai tổng cộng 64 vụ án, sát hại 18 mạng người. Sau khi chết, xác hắn được đưa về quê, bị vạn người thóa mạ, phỉ nhổ.
Hắn tràn đầy quyết tâm sẽ lập nên sự nghiệp huy hoàng chấn động trời đất ở triều đại này, hiện giờ nghĩ lại mới thấy đó cũng chỉ là một một suy nghĩ ngớ ngẩn mà thôi, thật sự làm mất hết mặt cả đảng xuyên không.
009 nhìn xong toàn bộ kết cục của Công Tôn Trác Ngọc, nghĩ thầm hóa ra là một tên tham quan ô lại, xem mạng người như cỏ rác, phải cải tạo lại hắn cho tốt mới được. Nó nhẹ nhàng vỗ cánh, lôi kéo sợi hồn phách của kẻ kia ra khỏi cơ thể, một lần nữa trở về năm thứ hai người nọ làm Tri huyện.
Giang Châu gần đường thông thương hàng hóa, là nơi dân cư đông đúc giàu có, chỉ tiếc tuy non xanh nước biếc, lại không có hào kiệt anh tài, chỉ có ba cái hại lớn. Cái hại đầu tiên là con hổ già ăn thịt vô số người trong rừng Mật Tử, cái hại thứ hai là thổ phỉ hoành hành trên núi Thanh Phong, còn cái hại thứ ba, chính là Tri huyện Công Tôn Trác Ngọc.
Đó là một tên hôn quan cứ thấy tiền là sáng mắt, chỉ coi trọng vàng bạc châu báu, không phân rõ phải trái trắng đen. Từ khi hắn nhậm chức tới nay, chỉ biết mỗi ăn chơi đàng điếm, phán oan vô số vụ án, thanh danh đen ngòm như nước cống. Khổ nỗi núi cao hoàng đế ở xa, chẳng ai có thể làm gì được hắn.
Bá tánh chỉ còn biết than ôi, thật là xui xẻo.
Công Tôn Trác Ngọc xưa giờ vốn biếng nhác, hàng ngày ngủ đến khi mặt trời lên cao mới chịu tỉnh. Nhưng hôm nay đã quá giờ cơm trưa mà hắn còn chưa rời giường, đám nha hoàn và bà vú không khỏi thấy kì quái, lặng lẽ mang đồ ăn tới đặt lên bàn cho hắn, xong xuôi lại im ắng lui ra, nếu không nhỡ đánh thức hắn thì lại thêm một trận gà bay chó sủa nữa cho xem.
Màn giường rủ xuống im lìm, gió thổi làm tấm lụa phất phới, lộ ra một nam tử đang nằm bên trong. Hắn chau mày, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán, tựa như rơi vào một trận bóng đè không thể dậy nổi, cuối cùng mới hét to một tiếng bật dậy, thở hổn hển lấy hơi.
Công Tôn Trác Ngọc không còn tâm trí quan tâm gì khác, phản ứng đầu tiên chính là cúi đầu sờ vào chíp chíp của mình, phát hiện ra may quá vẫn còn, lại ngã ập xuống chăn suýt nữa khóc thành tiếng.
Huhuuhuh, mẹ nó chứ, may là vẫn còn nguyên si.
009 đứng bên cạnh chờ cả nửa ngày, thấy tay ký chủ mới vẫn đang cắn góc chăn thút tha thút thít khóc mãi không thôi, chóp mũi ửng đỏ, khóe mắt rưng rưng. Nó không nhịn được nữa, nhẹ nhàng bay xuống, tò mò hỏi 【 ngươi đang khóc cái gì vậy trời? 】
Công Tôn Trác Ngọc đang vui đến phát khóc, khó mà kiềm lại được, đột nhiên thấy một quả cầu màu lam dừng lại trước mặt mình, không khỏi khựng lại một chặp: “…… Ngươi là ai?”
Cổ đại không thể có thứ đồ công nghệ cao như vậy chứ?
Hệ thống nhẹ vẫy cánh, bày ra một tư thế mỹ miều: 【 thân ái, là ta giúp ngươi sống lại đó nha ~】
Công Tôn Trác Ngọc không phải chưa từng đọc mấy bộ nam chủ trọng sinh, thực chất phải nói là hắn xem quá nhiều nên mới bị đầu độc nặng, tự cho mình là vai chính truyện xuyên không, cho dù thế nào cũng không chết được.
Hắn nghe vậy, theo bản năng ngó nghiêng bốn phía, đột nhiên phát hiện ra cảnh trí xung quanh thật sự quen thuộc quá mức. Giữ lấy trái tim càng lúc càng chạy như bay, hắn nhìn chằm chằm hệ thống, thầm nghĩ lẽ nào hắn thật sự sống lại rồi sao?
Hắn thử lên tiếng: “Ngươi……”
Hệ thống đáp lại đầy thân mật: 【 ta là hệ thống 009~】
Hầu kết Công Tôn Trác Ngọc khẽ giật giật: “Ngươi là hệ thống siêu cấp giúp vai chính cưới bạch phú mỹ đi lên đỉnh cao nhân sinh ư?”
Hệ thống: 【 Ờm……】
Công Tôn Trác Ngọc: “Có cửa hàng trao đổi vật phẩm vô địch của hiện đại không?”
Hệ thống: 【 Cái này……】
Công Tôn Trác Ngọc nghe ra giọng điệu nó có chút là lạ, dừng lại nửa giây mới nhận ra có gì đó không đúng: “Rốt cuộc ngươi là hệ thống gì vậy?”
Hệ thống: 【 Hệ…… Hệ thống cải tạo tra nam, ngươi đã từng nghe tới chưa? 】
Công Tôn Trác Ngọc nhảy từ trên giường xuống, chỉ mặc mỗi cái áo trong, thoạt nhìn thật sự quá mức phong lưu phóng đãng. Hắn rót cho mình một chén trà, đoạn lắc đầu: “Chưa từng nghe nói.”
Cải tạo tra nam? Nghe là biết không phải thứ gì tốt rồi.
Hệ thống bay đến bên cạnh hắn, sục sôi ý chí chiến đấu nói: 【 không quan trọng, về sau 009 sẽ trợ giúp ngươi cải tà quy chính, làm người thật tốt! 】
Cải…… tà quy chính?
Công Tôn Trác Ngọc liếc mắt nhìn nó: “Liệu có phải ngươi đang hiểu lầm gì rồi không, ta là quan thanh liêm đó.”
Hệ thống ngây ngẩn, sao thời buổi này kí chủ nào nó gặp cũng đều không biết xấu hổ như vậy, bèn khó hiểu lên tiếng 【 Quan thanh liêm? 】
Công Tôn Trác Ngọc ra vẻ đương nhiên: “Đương nhiên là thanh quan.”
Hắn đi đến bên cửa sổ, vươn vai, bởi vì được sống lại nên tâm tình rất tốt. Tuy rằng hắn đã là một người trưởng thành, nhưng vẫn chẳng thể vứt bỏ loại ý nghĩ ấu trĩ kia: “Giấc mộng của ta là vang danh sử sách, trở thành danh thần một đời, giống như Tần Cối! Triệu Cao!”
Hệ thống câm nín một lát: 【…… Có ai trong đó là người tốt đâu cơ chứ 】
Công Tôn Trác Ngọc ôm cánh, không tán thành nói: “Ai nói làm người tốt mới có thể vang danh sách sử, làm người xấu cũng có thể, hơn nữa còn dễ dàng hơn rất nhiều.”
Hệ thống: 【 ngươi muốn làm người xấu? 】
Công Tôn Trác Ngọc bấy giờ mới phát hiện ra mình nói lỡ miệng, khẽ “khụ” một tiếng: “Cũng không hẳn là vậy, ta đã khóc lóc thảm thiết, quyết tâm thay đổi triệt để từ bây giờ rồi.”
Hắn vừa nói, vừa dùng đầu ngón tay quẹt một chút ở khóe mắt, trên đó còn một chút nước mắt chưa khô: “Nhìn đi, ta vừa khóc đây này.”
Hệ thống không tin hắn: 【 ngươi rõ ràng đang khóc cho tiểu jj nhà ngươi thì có】
Công Tôn Trác Ngọc: “……”
Bé chỗ nào mà bé cơ?!
Ngay lúc Công Tôn Trác Ngọc định nói cho ra nhẽ vấn đề này với nó, sư gia Vạn Trọng Sơn đột nhiên hớt hải chạy vào, dồn dập gõ cửa: “Đại nhân! Đại nhân, không xong rồi, có người kích trống kêu oan!”
Công Tôn Trác Ngọc ghét nhất là mấy thứ như điều tra phá án, huống chi hắn còn đang cơn bực bội khi vừa phải rời giường: “Không thấy bản đại nhân còn chưa rời giường sao, trời có sập cũng để đó, chờ thẩm tra sau!”
Vạn Trọng Sơn đã qua tuổi bốn mươi, tức đến mức vểnh cả râu dê: “Đại nhân, vụ án này ngài đã lùi ba lần rồi, nếu còn lùi nữa thì sẽ chết người mất!”
Công Tôn Trác Ngọc phất tay áo: “Không phải người nhà ta chết là được!”
Hệ thống lập tức trừng mắt: 【 rẹt ——】
Dòng điện lóe lên, chỉ nghe rầm một tiếng, Công Tôn Trác Ngọc bị điện giật ngã uỳnh xuống đất. Hắn tập võ từ nhỏ, khó khăn lắm mới run rẩy gượng dậy được, đang định nhìn xem chuyện gì xảy ra, kết quả thấy quả cầu màu lam kia nghiêm giọng nói: 【 thân ái, như vậy là không đúng. 】
Cho nên,
【 mau đi thẩm án đi ~】
Công Tôn Trác Ngọc: “……”
Muốn nói đến vụ án này, kỳ thật mấy ngày trước hắn đã thẩm qua.
Đầu thôn Đông có một nhà, trong nhà có quả phụ trẻ trung mỹ mạo, làm người hiền thục, tuy rằng trượng phu chết trận ngoài sa trường từ sớm nhưng nàng vẫn luôn tận tâm hầu hạ cha mẹ chồng.
Có một hôm nàng đi ra chợ mua vải, ai ngờ lại bị công tử nhà Lưu viên ngoại để mắt, sai người bắt đi, hôm sau lại quần áo không chỉnh tề bị người ném ở ven đường, chờ đến khi được phát hiện ra đã sớm tắt thở.
Cha mẹ chồng nàng đều đã già cả, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, thực khiến người nhìn não nề không thôi. Nhưng khổ nỗi Lưu viên ngoài tiền nhiều thế lớn, tiêu tiền mua chuộc được cẩu quan, giúp cho Lưu công tử tẩy thoát tội danh.
Hôm nay mẹ chồng của Dư thị lại tới trước cửa phủ nha kích trống kêu oan. Bà đã ở tuổi tóc bạc trắng đầu, vừa chống quải trượng vừa được người cùng thôn đỡ đi tận mười mấy dặm đường núi mới đến được nơi này, ngay cả người qua đường trông vậy cũng thấy không đành lòng.
Người bán hàng rong ven đường thấy thế, lắc đầu: “Lại một chuyến trắng tay mà thôi.”
Cạnh đó có một đội ngũ mặc đồ thương nhân đang ngồi, nam tử cầm đầu có bề ngoài toát lên vẻ uy nghiêm, khí thế không hề tầm thường. Vừa nghe người bán rong nói vậy, ông hứng thú hỏi: “Xin hỏi các hạ, cớ sao lại nói như vậy?”
Người bàn rong vừa thành thạo kéo mì, vừa tán gẫu với bọn họ: “Vừa thấy là biết các vị từ nơi khác tới phải không, vị Huyện thái gia này của chúng tôi ấy à, chỉ có hỏi ba không biết hai mà thôi*……”
*Gốc 不着四六: không biết bốn sáu, bốn nét tượng trưng cho chữ Thiên, sáu nét tượng trưng cho Địa. Ám chỉ người không có não, chỉ biết ăn nói quàng xiên.
Nói xong lại nhìn sắc trời: “Giờ này hẳn là còn chưa tỉnh dậy đâu, lại nói chứ, mẹ chồng Dư thị đã đến rất nhiều lần, lần nào cũng bị nha dịch tống cổ đuổi về. Huyện thái gia đã nói rõ không muốn xử, lần này chỉ sợ lại phải tay không ra về mất thôi.”
Người bán rong chỉ mải mê kể chuyện, hoàn toàn không nhận ra vị lão gia kia đã nhíu chặt lông mày: “Cứ tưởng Giang Châu dân phong thuần phác, bá tánh tất sẽ được sống yên vui giàu có, không thể ngờ được quan phụ mẫu lại là người như vậy.”
Bên cạnh có vị thiếu niên khoảng 15 – 16 tuổi hạ giọng nói: “Phụ thân bớt giận, Đại Nghiệp ta quan viên đông đảo, hạng người ngồi không ăn bám hẳn chỉ là số ít mà thôi.”
Lão gia cũng không trả lời, chỉ uống một ngụm trà, đại khái cảm thấy hương vị cũng bình thường, bèn đặt xuống, đứng dậy nói: “Đi, chúng ta đi nhìn một lát.”
Thiếu niên định lên tiếng ngăn cản, ai ngờ lại bị nam tử mặc áo tím kéo tay lại. Người kia từ đầu đến cuối không nói một lời, vóc người y nhỏ nhắn, màu da còn trắng hơn cả nữ nhân. Mặt mày y mềm mại, có chút khó phân nam nữ, giọng nói hơi khàn nhẹ: “Cao thủ đại nội còn trong chỗ tối, công tử không cần lo lắng.”
Thiếu niên thoạt nhìn vô cùng tôn kính y, liên tục gật đầu: “Cữu cữu nói có lí.”
Lúc này Đỗ Lăng Xuân mới buông tay, dùng khăn chậm rãi lau đầu ngón tay, thong thả cất vào trong tay áo.