Trên bức tường phía Đông trong thư phòng treo một bức tranh thủy mặc, núi non trải dài, nhật nguyệt luân phiên, hiển nhiên chính là bức 《 sơn xuyên nhật nguyệt đồ 》Công Tôn Trác Ngọc dâng tặng trước đây. Đỗ Lăng Xuân không phải người thích thơ ca nhạc họa, nhưng lại đặc biệt yêu thích bức tranh này, mang nó trở về kinh thành.

Việc này quả thực khác xa với tác phong thường ngày của y.

Khi Đỗ Lăng Xuân còn đang tĩnh tọa trong thư phòng, Công Tôn Trác Ngọc cũng đã được Ngo Việt dẫn tới cửa phủ Tư công. Nha hoàn đã chờ từ sáng sớm, thấy thế lập tức tiến lên nói: “Tư công có lệnh, xin Ngô thị vệ dẫn Công Tôn đại nhân tới thư phòng.”

Thư phòng là nơi rất quan trọng, ngày thường chỉ có Đỗ Lăng Xuân và các phụ tá tâm phúc được vào, ngoài ra không cho phép bất kì ai khác.

Ngô Việt biết Đỗ Lăng Xuân coi trọng Công Tôn Trác Ngọc thế nào, cho nên cũng không quá kinh ngạc, chỉ hơi gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Phủ Tư công rất lớn, đi qua bao nhiên cánh cổng, lại đi qua một khu vườn ngắm cảnh, cuối cùng băng qua một hành lang quanh co khúc khuỷu. Mái đình cong cong, núi giả suối chảy, thậm chí còn nuôi không ít các loài thú quý hiếm, quả thực đã đổi mới hiểu biết về hai chữ “xa xỉ” cho Công Tôn Trác Ngọc.

Hắn cứ có cảm giác mình như bà ngoại Lưu đi vào vườn Đại Quan*, như đồ nhà quê mới lên tỉnh, nhìn cái gì cũng thấy thật mới mẻ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play