“Năm đó bệ hạ đăng cơ xưng đế, yết bảng cáo thị công bố với toàn thiên hạ, triều đình chiêu mộ hiền tài, lệnh các văn nhân sĩ tử vào triều làm quan, không được bỏ sót. Nhưng nay quyền hoạn ngang nhiên phô trương thanh thế, đảo lộn triều cương, chúng ta chỉ có thể nén giận trong lòng, thực khiến người ta bi phẫn!”
Có một thư sinh rượu vào lời ra, đập lan can cái ầm: “Đỗ Lăng Xuân bắt bẻ từng cái sai nhỏ mà thẳng tay trừng phạt. Chẳng biết bao nhiêu năng thần vô tội bị hãm hại, chém lưng chặt đầu, hạ vào chiếu ngục, ngay cả Bùi công cũng bị biếm đến Mạo Châu. Tai họa như vậy, sống lâu một ngày cũng là đại nạn của Đại Nghiệp ta!”
Bùi công vốn là lão thần trong triều, phụng lệnh xuống phương nam trị lũ lụt, nhưng ông không đành lòng thấy bá tánh chịu khổ, tự tiện thả nạn dân vào thành, bị người bên phe cánh Đỗ Lăng Xuân thượng tấu, cuối cùng bị giáng chức đến Mạo Châu.
Hồi trẻ ông từng chủ trì khoa cử, dạy dỗ học sinh trong thiên hạ, văn nhân sĩ tử đều tôn là vi sư. Có thể đoán được đảng Đỗ Lăng Xuân đã chọc đúng phải tổ ong vò vẽ như nào.
Chuyện này tạo nên sóng gió không lớn không nhỏ, đời trước Công Tôn Trác Ngọc cũng từng nghe nói. Chỉ là hiện giờ trước mắt bao nhiêu người, có kẻ ở giữa Tụ Hiền Các la lối chỉ trích, không thể không nói thật ngạo mạn, cũng đúng là không sợ cái chết.
Mở miệng ngậm miệng là hoạn quan, hoạn quan, Công Tôn Trác Ngọc nghe mà bức bối.
“Lời này của các hạ sai rồi, Bùi công bị biếm là vì tự tiện thả nạn dân vào thành, có liên quan gì tới Đỗ Tư công đâu?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.