Editor: Lily

Hạ Gia Mộc bỗng nhiên bừng tỉnh, phát hiện bản thân đã tới cửa, cậu thuần thục ấn xuống sinh nhật của mình, cửa phát ra tiếng “Cùm cụp”, mở khóa.

Hạ Gia Mộc đột nhiên oán hận Thẩm Dục, vì cái gì hắn lại muốn cài mật mã cửa thành sinh nhật của mình, nếu mật mã cánh cửa kia không phải là sinh nhật của mình, vốn dĩ tất cả đều sẽ không xảy ra……

Không đúng, hẳn là cậu nên oán hận chính mình, nếu, cậu có thể ích kỷ một chút……

Dường như trong nháy mắt, những hồi ức đó bị cậu đè ở đáy lòng đột nhiên dũng cảm đi lên, 15 năm, từng khoảnh khắc cậu cùng Thẩm Dục ở bên nhau hiện lên, tất cả đều như là một phen cầm con đao sắc cắt vào trái tim cậu.

Hạ Gia Mộc hối hận, cậu chưa bao giờ có cảm giác hối hận khắc sâu như thế —— so với công bằng công chính của chó má, cậu càng muốn Thẩm Dục hơn.

Sau khi Thẩm Dục bị bắt, lần đầu tiên Hạ Gia Mộc khóc.

Cậu dựa vào cửa, khóc không thở nổi.

Thẩm Dục, một người ưu tú như vậy.

Hắn si tình, cho dù xung quanh xa hoa phù phiếm cũng chỉ dành trọn trái tim cho một mình Hạ Gia Mộc; hắn cơ trí, vì Hạ Gia Mộc học xong tiếng Nhật trong vòng một tháng, thậm chí đạt tận 167 điểm thành công vượt qua N1; hắn bình tĩnh, cứ cho là bởi vì tình huống ngoài ý muốn bị đẩy lên bàn giải phẫu cũng chưa từng kinh hoảng; hắn cẩn thận, làm chuyện gì đều sẽ nghĩ đến mức vô cùng chu đáo, thậm chí Hạ Gia Mộc cảm thấy, loại người giống như Thẩm Dục, làm cái gì đều không thể thất bại……

Mặc kệ Hạ Gia Mộc hối hận như thế nào, Thẩm Dục bị phán tử hình, nửa tháng sau chấp hành.

Sau khi bản án truyền xuống dưới, Hạ Gia Mộc có một cơ hội thăm hỏi.

Hai người chỉ cách một tầng pha lê, lại như là cách thiên sơn vạn thủy, sương khói hư ảo lượn lờ, khiến mặt mày Thẩm Dục mờ mịt đến mức ôn nhu như nước.

Cậu nhìn Hạ Gia Mộc, khóe miệng còn ngậm ý cười, tiếng nói khàn khàn tràn ngập từ tính, dường như hết thảy sự việc khủng bố này đều không hề xảy ra trên người hắn: “Mộc Mộc, sao em lại khóc?”

Hạ Gia Mộc sờ sờ mặt, một mảnh ướt đẫm, cậu muốn mở miệng, nhưng một chữ cũng không nói nên lời, như là đầy miệng nhai nát pha lê, khoang miệng bị đâm đến máu tươi đầm đìa, phun không ra cũng nuốt không trôi.

“Đừng khóc.” Thẩm Dục thở dài, cách pha lê vuốt ve mặt Hạ Gia Mộc: “Chính là bởi vì như vậy, tôi mới không thể bỏ lại em a.”

Nước mắt Hạ Gia Mộc rơi đầy mặt, trong lòng cậu rống giận: “Không buông bỏ được em thì vì sao anh muốn giết người! Vì cái gì muốn để em phát hiện! Vì cái gì muốn em tận tay đưa anh vào ngục giam!” Nhưng trên thực tế, cậu vẫn là một chữ cũng nói không nên lời, hô hấp cũng trở nên khó khăn, chỉ có không ngừng đấm đánh ngực mới có thể giảm bớt thống khổ hít thở không thông.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Thẩm Dục ôn nhu nhìn cậu: “Bảo bối ngoan nào, đừng khóc, anh sẽ đau lòng lắm. Trở về ngủ một giấc thật ngon, anh cam đoan với em, khi tỉnh ngủ hết thảy đều sẽ tốt lên.”

Sao có thể tốt lên?

Vĩnh viễn sẽ không tốt.

Hạ Gia Mộc tự tay đưa người yêu vào ngục giam, nửa đời cậu đều phải trải qua trong sự hối hận vô tận.

Ngày Thẩm Dục bị thi hành tử hình là một ngày mưa dầm cả ngày, Hạ Gia Mộc cự tuyệt lời mời đến xem hành hình, ngoài cửa sổ mưa dầm kéo dài, cậu cuộn tròn ở trên sô pha, trên cái bàn thấp trước mặt đặt một hộp thuốc ngủ, trên di động đếm ngược mười phút cuối cùng.- đọc và nghe truyện trên app TYT

15 năm trước, cậu đã đáp ứng với Thẩm Dục muốn vĩnh viễn ở bên nhau.

Thẩm Dục không nuốt lời, cậu cũng sẽ không nuốt lời.

Hạ Gia Mộc cũng là sau đó mới biết được từ cảnh sát, Thẩm Dục bị ung thư não, không có thuốc và kim châm nào cứu chữa được, hắn giết người, là muốn nghiên cứu gọi linh hồn, tìm được biện pháp trường sinh.

Vĩnh viễn ở bên nhau, là lời thề tốt đẹp cỡ nào chứ, lại thành nguồn gốc cho hết thảy bi kịch.

6 giờ vừa đến, tiếng chuông di động đánh vỡ áp lực trong không khí yên tĩnh.

Hạ Gia Mộc đổ một nắm thuốc, quyết tuyệt ném vào trong miệng ——

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play