Editor: Lily

Hạ Gia Mộc buông cái tay đang che mũi xuống, đầu óc cậu là một mảnh hỗn độn, cậu quên mất cảnh tượng đáng sợ trước mắt, cũng bỏ qua hương vị ghê tởm bên người.

Một hồi lâu, cậu mới hồi lại, Hạ Gia Mộc cúp điện thoại, đi về phía cửa chính căn nhà này.

Phòng ở là khoá mật mã, Hạ Gia Mộc nhập sinh nhật của mình vào, cửa phát ra tiếng vang “Cùm cụp”.

Có điều âm thanh này cậu quen thuộc, âm thanh mở khoá, mỗi ngày cậu đều được nghe, vậy mà khoá của hai căn hộ đều là dùng cùng một loại.

Thẩm Dục, vậy mà cũng có một ngày mơ hồ như vậy.

Hạ Gia Mộc vào phòng, dựa theo phương thức trang hoàng phòng ở của bản thân, lập tức tìm được tầng hầm ngầm nhập khẩu.

Thang lầu của tầng hầm ngầm được chia làm hai khúc, mỗi khúc 12 bậc, thang lầu này có 24 bậc, Hạ Gia Mộc cảm thấy bản thân như đã đi qua một thế kỷ vậy.

Trong đầu cậu hiện lên rất nhiều ý tưởng, một âm thanh nói với cậu, có lẽ là cậu suy nghĩ nhiều, nói không chừng chỉ là Thẩm Dục ở dưới làm việc gì quan trọng thôi, nhưng một âm thanh khác không ngừng nói với cậu, sự tình đã bày ra trước mắt, mày còn lảng tránh cái gì.

Quả thực là không có gì để lảng tránh, Hạ Gia Mộc nghĩ, nếu Thẩm Dục phạm tội, nhất định cậu sẽ đưa Thẩm Dục vào ngục giam, sau đó mặc kệ là bao lâu, cậu đều sẽ chờ Thẩm Dục ra ngoài.

Lúc bước khúc cầu thang thứ hai, Hạ Gia Mộc đã có thể thấy rõ ràng tình trạng toàn bộ tầng hầm ngầm.

Không gian to như vậy được sắp xếp sạch sẽ, thi thể linh tinh vụn vặt cũng được chất chỉnh tề ở ven tường, chính giữa có tám bàn giải phẫu giản dị, những dụng cụ Hạ Gia Mộc không biết đang tận chức tận trách làm việc.

Thẩm Dục mặc áo blouse trắng, đối diện với người trên bàn giải phẫu ở giữa làm cái gì đó, mặt mày tinh xảo không mang theo một tia thương tiếc, dường như thân thể trước mắt, đều là vật phẩm không hề có giá trị.

“Thẩm Dục……” Hạ Gia Mộc muốn kêu tên Thẩm Dục, mới phát hiện căn bản mình không phát ra thanh âm, một hồi lâu, cậu cảm thấy yết hầu của mình không như vậy nữa, mới run rẩy mở miệng: “Thẩm Dục, anh đang làm gì vậy?”

Hạ Gia Mộc ảo tưởng rất nhiều về cảnh tượng Thẩm Dục phát hiện ra cậu, có khả năng hắn sẽ kinh hoảng thất thố, thả đồ vật giải thích với cậu; cũng có khả năng hắn sẽ thẹn quá giận, cũng muốn giết cậu diệt khẩu; có khả năng nhất là hắn sẽ làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, bảo Hạ Gia Mộc chạy nhanh đi ra ngoài, nơi này dơ bẩn.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Vậy mà cậu không nghĩ tới chính là, Thẩm Dục ngẩng đầu, khuôn mặt mang theo vui sướng, tựa như một đứa trẻ đơn thuần giải ra câu đố, không dễ mới được người lớn thưởng một viên chocolate, thuần tuý như vậy: “Mộc Mộc, em chờ anh một chút, lập tức anh sẽ xong thôi.”

Cuối cùng Hạ Gia Mộc không chịu đựng nổi, ngồi quỳ trên mặt đất, mất khống chế vừa khóc vừa quát lên: “Thẩm Dục! Rốt cuộc anh có biết bản thân đang làm cái gì hay không!”- đọc và nghe truyện trên app TYT

“Lập tức là xong rồi rồi, chỉ một chút thôi, là chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau……”

Hạ Gia Mộc không biết là do ý thức của bản thân mơ hồ hay là âm thanh nói chuyện của Thẩm Dục thật sự càng lúc càng nhỏ, cậu miễn cưỡng nghe được Thẩm Dục nói: “Chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau”, cậu mơ hồ cảm thấy những lời này là mấu chốt của chuyện này, lại không hề nghĩ lại, mặc cho cảm xúc kỳ quái không khoẻ kia chợt lóe qua.

Hạ Gia Mộc không thể nhớ chuyện phát sinh sau đó, sợ hãi, hoảng loạn, thất vọng, mê mang, rối rắm, đau lòng……

Cảm xúc cậu dây dưa quá mức hỗn loạn phức tạp, hắn chỉ nhớ rõ bản thân mơ mơ màng màng, ý thức giống như đều đã mai một, việc duy nhất có thể xác định là —— cậu báo án.

Đó là lần gặp mặt cuối cùng của cậu và Thẩm Dục, lúc sau đó là cảnh sát mấy lần thẩm vấn cậu, quần chúng xúc động phẫn nộ công khai lên án cậu, mỗi việc đều làm cậu mơ màng hồ đồ, nhưng cậu không dám ngã xuống, Thẩm Dục còn ở ngục giam chờ cậu.

Hạ Gia Mộc giống như cái xác không hồn được cảnh sát bảo hộ tiễn đi, trong đầu cậu vẫn còn thừa một hình ảnh đến cuối cùng:

Đứa trẻ không đến mười tuổi mặc một áo sơmi nhỏ thân sĩ, quần yếm, trên cổ còn gắn một cái nơ nhỏ đáng yêu, làn da cậu bé tinh tế, giống như một danh khí thượng đẳng, đôi mắt trong sáng tự nhiên như đá quý, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ thắm, chính giữa rãnh môi dưới có một nốt ruồi đỏ nho nhỏ, bé trai nhỏ nhút nhát sợ sệt nhìn mình: “Chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau sao?”

Vừa dứt lời, đột nhiên bé trai kia lớn lên, cậu phải ngước nhìn mới có thể thấy rõ gương mặt kia, người nọ làn da vẫn trắng như sứ, có điều đôi mắt trở nên thon dài, bộ mặt càng thêm kiên nghị, môi dưới có một nốt ruồi đỏ phảng phất như đá quý mỹ lệ loá mắt, hắn cười như ánh nắng tươi sáng: “Chúng ta nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên nhau.”

Lại sau đó, bé trai lớn trưởng thành thành người đàn ông, hắn chải ngược tóc ra sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, ánh mắt mang theo sự mài giũa sắc bén do thời gian, vẫn là ngũ quan tinh xảo, lại chỉ có thể khiến người ta cảm nhận được mị lực của người đàn ông thành thục, khóe môi hắn cong lên, rồi lại giống như quay về quãng thời gian đứa bé ngây thơ chất phác, chỉ có nốt ruồi đỏ nhỏ ở giữa rãnh môi dưới tựa hồ sống lại, không có lúc nào là không câu nhân: “Chúng ta lập tức có thể vĩnh viễn ở bên nhau.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play