Editor : Lily

Tên họ.”

“Hạ Gia Mộc.”

“Tên từng dùng hoặc là biệt danh.”

“Vô.”

“Tuổi.”

“27.”

“Làm sao quen biết với Thẩm Dục.”

“Đi học.”

“Thông tin chi tiết, thời gian địa điểm, tình huống cụ thể.”

“Đây là việc xảy ra từ rất lâu trước kia, khi đó tôi vẫn đang học lớp 6……” Hạ Gia Mộc nhìn nước sương trắng vẫn còn đọng trong tay, tâm tư không khỏi quay lại rất nhiều năm về trước ——

Khi đó Hạ Gia Mộc mới 12 tuổi, mới vừa lên lớp 6, đúng là khoảng thời điểm phản nghịch.

Ngày đó, cậu trở về từ trường học, vừa mới xuống xe thì nhìn thấy bên cạnh nhà ga có một chú lùn nhỏ cầm trong tay rương hành lý, tuy rằng cúi đầu nhưng nửa khuôn mặt tinh xảo kia cũng đủ để cho cậu kinh diễm.

Hạ Gia Mộc tự cho mình là một mỹ nam anh tuấn chạy đến gần, vừa tới nơi liền nói một câu: “Mỹ nữ, ở đây một mình làm gì vậy?” Đột nhiên chú lùn nhỏ kia khóc toáng lên.

Hạ Gia Mộc lập tức bị hoảng sợ, còn tưởng rằng là do mình dọa tiểu mỹ nữ rồi nên nhanh chóng xin lỗi.

Chú lùn nhỏ cúi đầu khóc không muốn nhìn cậu, Hạ Gia Mộc liền đi một vòng tiến đến trước mặt người ta, chọc cho người ta cười.

Một hồi lâu, chú lùn nhỏ mới ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cậu: “Tôi không phải con gái……”

Khuôn mặt của chú lùn nhỏ còn bóng loáng trắng nõn hơn so với con gái, đôi mắt to tròn, lông mi thật dài bị nước mắt dính ướt, càng có vẻ đen nhánh nồng đậm, mũi cao thẳng, môi mỏng đỏ thắm, chính giữa rãnh môi dưới còn có viên nốt ruồi đỏ nho nhỏ, trông vô cùng đẹp.

*Nhan khống Hạ Gia Mộc bị chú lùn nhỏ chinh phục cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt: “Thực xin lỗi, tôi không phải cố ý…… Cậu có thể tha thứ cho tôi không? Cậu yên tâm, chỉ cần cậu tha thứ cho tôi, về sau tôi sẽ che chở cho cậu, mảnh đất này khẳng định không ai dám khi dễ cậu!”

*Nhan khống công/thụ: Cuồng nhan sắc, sắc đẹp, kiểu người coi trọng cái đẹp, công (thụ) vì vẻ đẹp của đối phương mà đem lòng yêu.

“Nhưng mọi người đều nói là tôi ẻo lả là loại người đê tiện, cậu thật sự nguyện ý chơi cùng với tôi sao?”

“Xí, bọn họ chính là đang ghen ghét vẻ đẹp của cậu, đừng sợ, về sau tôi che chở cho cậu, tuyệt đối không ai dám nói cậu thế nữa.”

Đột nhiên đôi mắt của chú lùn nhỏ như được đốt sáng lên, cậu khẩn trương bắt lấy Hạ Gia Mộc, liên tục hỏi đi hỏi lại: “Cậu nói thật sao? Cậu thật sự sẽ không gạt tôi chứ?”

Khi đó Thẩm Dục đáng yêu vô cùng a……

Nghĩ đến đây, Hạ Gia Mộc cong khóe môi.

Cảnh sát không kiên nhẫn gõ gõ cái bàn, đánh gãy hồi ức của Hạ Gia Mộc: “Cười cái gì? Đang làm ghi chép đấy, nghiêm túc vào! Cậu và Thẩm Dục quen biết như thế nào?”

Hạ Gia Mộc thu lại vẻ tươi cười: “Cậu ấy chuyển nhà, vừa vặn ở cách vách nhà tôi thế nên quen biết nhau.”

Cảnh sát nhíu nhíu mày: “Có quan hệ gì với Thẩm Dục?”

Hạ Gia Mộc không trả lời, cảnh sát ngồi đối diện gõ gõ xuống bàn, hình như hơi không kiên nhẫn lại hỏi lần nữa: “Có quan hệ gì với Thẩm Dục?”

“Người yêu.”

Cẩn thận nhớ lại, vậy mà cậu và Thẩm Dục lại ở bên nhau lâu như vậy.

Bảy năm, hình như chỉ trong nháy mắt liền trôi qua.

“Thẩm Dục là người thế nào?”

“Cậu ấy thay đổi rất nhiều……”

“Vậy bắt đầu nói từ trước kia.” Cảnh sát không kiên nhẫn đánh gãy lời nói của Hạ Gia Mộc.

Hạ Gia Mộc nhún vai, cẩn thận nhớ lại Thẩm Dục của trước kia.

“Lúc mới vừa quen biết, cậu ấy rất nhát gan……”

Lá gan của Thẩm Dục thật sự rất nhỏ, khi cậu mới vừa bị mẹ mang về Quá Lâm, chuyển trường đến lớp Hạ Gia Mộc, ngày đầu tiên đi học thầy giáo kêu cậu tự giới thiệu về mình.

Khi Thẩm Dục đi lên bục giảng toàn bộ thân thể hắn đều run rẩy, loạng choạng nói một câu: “Chào mọi người, tôi tên là Thẩm Dục……” Sau đó thì không nói ra được cái gì nữa.

Nhóm con trai đều muốn xem náo nhiệt không chê lớn chuyện, liên tiếp gây ồn ào, lớn tiếng kêu em gái nhỏ nhanh chóng nói vài câu đi.

Vừa nói như vậy Thẩm Dục càng làm không nói được, hắn đứng trên bục giảng bắt đầu trộm lau nước mắt.

Thầy giáo còn chưa nói gì, một chân Hạ Gia Mộc đã dùng sức đá tên con trai ồn ào nhất: “Cậu cười cái gì, là ai vừa mới khai giảng giống y con rùa đen rúm ró ở một góc, bây giờ còn có mặt mũi cười người khác à.”

“Hạ Gia Mộc cậu có bản lĩnh thì nói lại lần nữa coi.”

“Cậu là cô gái nhỏ sao? Lại còn ‘ có bản lĩnh lặp lại lần nữa ’” Hạ Gia Mộc cố ý nhại lại giọng nói của học nam sinh, làm ra vẻ quá thiếu đánh.- đọc và nghe truyện trên app TYT

Trong thoáng chốc cả lớp cười vang, nam sinh khó thở, rồi lại không thể nể mặt.

“Được rồi, đừng cười nữa, Lưu Cửu Cửu, em phải đối xử thật thân thiện với bạn mới, còn có Hạ Gia Mộc, em cũng đừng ngắt quãng tôi. Được, bạn học Thẩm Dục tiếp tục tự giới thiệu.”

Thẩm Dục liếc mắt nhìn Hạ Gia Mộc, phát hiện Hạ Gia Mộc đang làm mặt quỷ, lại nói khẩu hình với hắn “Cố lên”, hắn cũng hơi cảm giác được an ổn chút ít.

Hắn cũng không biết nên tiếp tục nói gì, thế nên liền nói một câu “Mong mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Sau đó mắt trông mong nhìn chủ nhiệm lớp, hy vọng ông nhanh chóng cho mình đi xuống.

“Vậy được, xem ra bạn học Thẩm Dục của chúng ta đang rất thẹn thùng a, vậy em tạm thời ngồi ở bên cạnh Hạ Gia Mộc đi. Hạ Gia Mộc, em cũng đừng khi dễ người ta đó nha?”

“Đã biết ạ, em là loại người sẽ khi dễ bạn học sao ạ.”- đọc và nghe truyện trên app TYT

Cũng là rất lâu sau đó Hạ Gia Mộc hỏi hắn, Thẩm Dục mới nói cho Hạ Gia Mộc ngọn nguồn lý do hắn vào nơi này: Mẹ của Thẩm Dục là một tiểu tam, chính chủ lâu lâu lại tới tìm bà làm loạn, dường như toàn bộ tiểu khu đều biết hắn là đứa con hoang.

Không có người để mắt đến hắn, ở trong trường học cũng bị cô lập. Đặc biệt là sau khi tuổi lớn hơn một chút, bởi vì diện mạo tinh xảo xinh đẹp, các nam sinh càng coi cậu trở thành cái đinh trong mắt.

Mà ở trong nhà, mẹ hắn cũng không giúp hắn, ngược lại bởi vì không có được tình cảm mà liên tục đánh đập trách mắng Thẩm Dục.

Dần dà, Thẩm Dục càng ngày càng nhát gan, chỉ có thể không ngừng hạ thấp tồn tại của bản thân để trốn tránh bạo lực từ người khác.

Những hình ảnh về Hạ Gia Mộc hiện lên trong đầu chẳng qua chỉ là việc trong nháy mắt, cậu cẩn thận nghĩ ngợi về Thẩm Dục trước kia, tiếp tục nói: “Còn rất mẫn cảm……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play