Điện thoại di động trong túi xách rung lên liên tục, không cần nhìn Chu Y Hàn cũng biết ai đã gửi tin nhắn cho mình.
Còn ai ngoài Chung Ngâm nữa.
Nhân lúc Đoạn Trác Hữu không ở bên cạnh, Chu Y Hàn lén đọc tin nhắn.
Chung Ngâm: “A a a!”
Chung Ngâm: “Cái tình huống gì đây!”
Chung Ngâm: “Nhanh lên cho tớ! Mau thu phục trái tim của Đoạn Trác Hữu đi!”
Chung Ngâm: “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho người chị em này, tớ luôn ở đây!”
Chung Ngâm: “Tớ tin ở cậu!”
Không biết tại sao nhưng Chung Ngâm vẫn luôn khẳng định rằng mối quan hệ của Đoạn Trác Hữu và Chu Y Hàn không hề đơn giản như vậy. Vào tối hôm đó, khi Chu Y Hàn trở về từ phòng Tổng thống* của Đoạn Trác Hữu, cô đã kể toàn bộ câu chuyện cho Chung Ngâm nghe. Chung Ngâm liền đưa ra kết luận: Đoạn Trác Hữu có tình ý với Chu Y Hàn.
*Phòng Tổng thống (Presidential suite) là tên gọi chung cho những phòng đắt nhất, cao cấp nhất trong những khách sạn sang trọng.
Chung Ngâm nói đây là nhờ giác quan thứ sáu của phụ nữ.
Còn Chu Y Hàn thì cảm thấy rằng cô chẳng có giác quan thứ sáu chút nào.
Kể ra thì, Chu Y Hàn không nhạy bén lắm trong phương diện tình cảm.
Thời trung học, hầu như ai cũng bắt đầu nảy sinh tình cảm với người khác giới, nhưng Chu Y Hàn thì không. Điều cô suy nghĩ nhiều nhất mỗi ngày là làm sao để học hành tiến bộ hơn, được bố cô khen ngợi.
Khi còn học cấp ba, nam thần hay ngồi ở đằng sau Chu Y Hàn sẽ túm tóc quở trách cô vì điểm kém. Lúc ấy tất cả mọi người đều nói nam thần đó thích Chu Y Hàn, chỉ riêng Chu Y Hàn lại cảm thấy cậu ta có ý kiến gì đó với mình. Nếu không thì tại sao người ta lại cố tình kéo tóc cô làm gì? Kéo tóc cô chưa đủ, còn mắng cô đủ kiểu vì điểm kém?
Mấy năm sau khi tốt nghiệp trung học, Chu Y Hàn mới đọc được tin nhắn từ nam thần gửi cho mình. Đối phương nói rằng cậu ta đã thầm mến cô nhiều năm rồi, nhưng tiếc là chưa từng có cơ hội tỏ tình.
Lúc nhìn thấy tin nhắn Chu Y Hàn đã trợn tròn mắt, thích mà lại kéo tóc cô hả? Thích mà lại trách mắng cô vì thành tích không tốt? Đây gọi là quan tâm ư?
Khi lên đại học, Chu Y Hàn lại toàn tâm toàn ý muốn kiếm tiền, không quan tâm đến chuyện nam nữ nên vẫn chưa yêu ai bao giờ.
Cho nên, cô chậm hiểu trong phương diện tình cảm là có lý do cả.
Nhưng Chu Y Hàn dù có chậm chạp đến đâu thì vẫn hiểu rõ, những người như Đoạn Trác Hữu không có lý do gì để quan tâm đến một diễn viên tuyến 108 vô danh như cô.
Trong lúc cô đang ngẩn ngơ, nhân viên y tế đã chu đáo đẩy xe lăn tới, nói rằng họ sẽ đưa Chu Y Hàn đi khám.
Chu Y Hàn nhìn xung quanh nhưng không thấy Đoạn Trác Hữu, cũng không tò mò hỏi nhiều.
Sự phục vụ chu đáo của bệnh viện tư nhân khác hoàn toàn với thái độ của bệnh viện công lập đối với bệnh nhân.
Mặc dù đã hơn nửa đêm nhưng toàn bộ nhân viên y tế vẫn luôn nở nụ cười, làm cho người ta cảm thấy thoải mái như gió xuân phơi phới. Thật ra không phải cô nói rằng bệnh viện công lập không tốt, Chu Y Hàn hiểu rõ, nguyên nhân là vì bệnh viện công lập thiếu nguồn nhân lực, trong khi mỗi ngày nhân viên y tế đều phải tiếp nhận vô số bệnh nhân, khó tránh khỏi có thái độ mất kiên nhẫn.
Chu Y Hàn nhớ lại lần cô phát sốt lúc nửa đêm, một mình đến bệnh viện không tìm được chỗ lấy máu nên hỏi y tá. Lúc ấy y tá đó liền lạnh lùng nói một câu: “Chữ ở trên đỉnh đầu lớn như thế mà cô không thấy à?”
Trong nháy mắt, sự kiên cường của Chu Y Hàn tựa như bị một câu nói này đánh tan không còn mảnh giáp.
Hai giờ sáng trong sảnh bệnh viện, cô vì sốt mà rét run, không hiểu sao lại muốn khóc. Nhưng cô không khóc, tự mình lê thân thể nặng nề đến hộc máu.
Còn lúc này, cô y tá nhỏ ngọt ngào nói với Chu Y Hàn: “Cô ơi, bây giờ chúng tôi phải đi chụp phim để chắc chắn rằng không có vấn đề gì về xương và quá trình xử lý sẽ không đau đâu ạ.”
Nhìn nụ cười trên mặt đối phương, Chu Y Hàn cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
“Cảm ơn cô.” Chu Y Hàn nói.
Cô y tá nhỏ nói: “Không cần cảm ơn đâu ạ, đây là điều tôi nên làm.”
Quá trình kiểm tra nhanh hơn dự kiến rất nhiều, chụp CT có kết quả rất nhanh, Chu Y Hàn không cần tự mình đưa cho bác sĩ, cô y tá nhỏ đã cầm nó trong tay.- đọc truyện trên app TYT
Bác sĩ ân cần xem CT và xác định xương không có gì bất thường, tuy nhiên cô nên chườm lạnh trong vòng 24 giờ và kê cao vùng bị thương.
Bác sĩ còn hỏi Chu Y Hàn: “Cô có cần nhập viện không?”
Chu Y Hàn vội vàng lắc đầu, vừa định từ chối thì chợt nghe thấy một giọng nói lớn truyền đến từ phía sau: “Nhập viện.”
Bác sĩ gật đầu: “Được, vậy tôi sẽ kê đơn rồi để y tá xử lý.”
Chu Y Hàn quay đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, anh xuất hiện sau lưng không biết từ lúc nào. Cô nghĩ thầm: Bị thương nhỏ như vậy mà nằm viện điều trị có phải khoa trương quá không?
Không cần thật mà.
Hoàn toàn không cần!
Chu Y Hàn thực sự có chút lo lắng về ví tiền của mình.
Bệnh viện tư nhân này bảo hiểm y tế không thể chi trả, chi phí còn đắt, ước tính một đêm nằm viện của cô cũng hơn nửa tháng lương cô đóng vai phụ.
Hai mắt Chu Y Hàn tối sầm lại.
Cô thật sự rất thiếu tiền.
Tiền thuê nhà, tiền ăn uống, tiền mua mỹ phẩm, tiền mua quần áo, cái gì cũng tiền tiền tiền!
Diễn viên tuyến 108 lúc nào cũng sống trong đau khổ vì tiền bạc và vật chất. Vì kế sinh nhai mà họ phải bôn ba khắp nơi để kiếm sống, không cần biết lý tưởng của họ là gì. Đúng là những con người hy sinh vì lợi ích của người khác.
Khi Đoạn Trác Hữu tới gần Chu Y Hàn, cô ngửi thấy mùi khói thuốc nhàn nhạt. Chu Y Hàn bất giác nhíu mày, cô không có thói quen hút thuốc, lại càng không thích cái mùi đó. Vì thế cô vô thức né người sang một bên, quay mặt đi, hít một hơi thật sâu.
Đoạn Trác Hữu nhanh chóng nhận thấy điều đó, nhưng không nói gì.
*****
Thực tế đã chứng minh rằng có sự chăm sóc tận tình của nhân viên y tế sẽ tốt hơn nhiều so với việc mò mẫm ở nhà một mình.
Đối với sự nhiệt tình của người khác, Chu Y Hàn thậm chí còn nhiệt tình hơn cả đối phương.
Hầu hết những người nhạy cảm đều như vậy.
Sau khi cô y tá nhỏ đỡ Chu Y Hàn xuống, cô ấy lại nâng chân Chu Y Hàn lên, chườm lạnh cẩn thận bằng túi nước đá, vừa làm vừa nói với cô: “Chị ơi, chị buồn ngủ thì cứ ngủ đi ạ. Tối nay em làm ca đêm nên sẽ chăm sóc chị chu đáo.”
Chu Y Hàn nhìn khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô y tá, không kìm được hỏi han vài câu.
Chu Y Hàn nói chuyện với cô y tá nhỏ thêm một lúc nữa, rõ ràng tâm trạng của cô rất tốt.
Cô đột nhiên cảm thấy rằng bỏ ra nhiều tiền hơn để sử dụng dịch vụ của một bệnh viện tư nhân cũng rất đáng giá, ít nhất cô sẽ không phải cô đơn nữa.
Một lúc sau, cô y tá nhỏ rời đi, trong phòng bệnh vắng tanh chỉ còn lại Chu Y Hàn và Đoạn Trác Hữu.
Tuy rằng là phòng bệnh đơn nhưng lại không hề nhỏ.
Đoạn Trác Hữu đang đứng trên ban công. Cửa sổ ban công mở toang đón cơn gió lạnh thổi vào, lướt qua người anh, làm như thế mùi khói thuốc trên người sẽ giảm bớt đi rất nhiều.
Màn sương bao phủ trong đêm càng làm cho dáng vẻ của anh cao lớn hơn.
Chu Y Hàn nhớ lại một tin tức mà cô đọc được vài ngày trước có liên quan đến Đoạn Trác Hữu. Tin tức cho biết, một chiếc xe hơi hạng sang do Đoạn Trác Hữu lái đã đâm vào một cái cây và bị phá hủy, sau khi vụ tai nạn xảy ra, có người đã chụp được cảnh anh ấy hút thuốc một cách dửng dưng rồi lên xe bỏ đi.
Chiếc xe đó được cho là trị giá hơn mười triệu nhân dân tệ và là một trong những mẫu xe sang trọng nhất của thương hiệu này. Nhưng Đoạn Trác Hữu không có vẻ gì là đau lòng cả.
Còn bây giờ, Chu Y Hàn hoàn toàn không có ý định quấy rầy Đoạn Trác Hữu, và thực sự cô rất buồn ngủ.
Đã gần mười hai giờ sáng, cô bận rộn cả một ngày nên mắt cũng không mở nổi nữa.
Chu Y Hàn liếc mắt nhìn điện thoại, pin chỉ còn 5% nhưng cô lại không mang theo sạc.
Lúc này đây, cô cảm thấy bản thân thật giống như một con chim nhạn què chân bị tụt lại phía sau, cô đã rất cố gắng theo kịp đoàn người đông đảo nhưng vẫn không tìm được chỗ nghỉ chân. Mà hiện tại, trên chiếc giường của phòng bệnh này - mềm mại hơn cả cái giường ở trong căn nhà cô thuê - dường như là bến đỗ để cô có thể tạm dừng chân.
Nghĩ như vậy, cô cũng yên tâm nằm xuống.
Lúc Đoạn Trác Hữu đứng trên ban công, anh đã nhận được một cuộc điện thoại từ Cung Tư Niên.
Phía đầu dây bên kia, Cung Tư Niên la lối ầm ĩ, hỏi Đoạn Trác Hữu: “Ở đâu?”
Đoạn Trác Hữu nói bệnh viện.
“Đang yên đang lành sao lại tới bệnh viện?” Cung Tư Niên thắc mắc.
Đoạn Trác Hữu nói: “Có con mèo nhỏ bị thương.”
Cung Tư Niên giả ngây giả ngốc: “Hả? Cậu đến bệnh viện thú cưng sao?”
Đoạn Trác Hữu cười nhẹ một tiếng: “Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm à?”
Cung Tư Niên nói chuyện cợt nhả: “Những gì cậu nói vào buổi tối, tôi đều sắp xếp ổn thỏa rồi đấy. Sao? Cậu có thích con mèo nhỏ này không?”
Đoạn Trác Hữu thờ ơ: “Đừng xen vào chuyện của tôi.”
“Ha ha.” Cung Tư Niên nhếch mép: “Dù sao cậu cũng sẽ không ăn no rửng mỡ đâu nhỉ.”
“Tạm biệt.”
Nói xong, Đoạn Trác Hữu đang chuẩn bị đơn phương cúp điện thoại thì lại nghe đầu dây bên kia nói: “Ông chủ à, cậu đang lên hot search đấy.”
Cung Tư Niên nói: “Ôm một người phụ nữ thôi mà cũng có thể lên hot search, tôi thực sự chịu thua rồi.”
“Tôi biết rồi.” Đoạn Trác Hữu cúp điện thoại.
Gió lớn bên ngoài đã làm tan biến gần hết mùi khói thuốc trên người anh.
*****
Lúc Đoạn Trác Hữu xoay người bước vào phòng bệnh từ trong bầu trời đêm, mí mắt Chu Y Hàn đã không còn mở nổi nữa.
Trông cô ấy có vẻ uể oải, rất giống với dáng vẻ ở trên giường của Đoạn Trác Hữu lần trước.
Ngày đó, khi Đoạn Trác Hữu vứt xe rồi trở lại phòng, anh nhìn thấy Chu Y Hàn đang nằm bên cạnh bồn tắm lớn phía trong phòng tắm, toàn thân đều ướt sũng, nhưng dù chiếc áo len ướt vẫn không thể đánh thức được cô. Tựa như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, một mình cô nằm trên mặt đất như chờ người khác đến giày vò.
Nhưng Đoạn Trác Hữu đã không làm như vậy. Anh có cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ một cái thôi, cơ thể cô sẽ tan vỡ ngay lập tức. Anh cởi chiếc áo len lạnh buốt ra và mặc một chiếc váy mới tinh cho cô.
Điểm khác biệt là Chu Y Hàn của ngày hôm nay đã được trang điểm tinh tế, mái tóc dài gợn sóng xõa ngang vai, trông già dặn hơn tuổi thật rất nhiều.
Đoạn Trác Hữu đột nhiên cảm thấy rằng lúc cô có đôi mắt gấu trúc vẫn là dễ nhìn hơn.
Chu Y Hàn nhìn thấy Đoạn Trác Hữu bước vào phòng, ánh mắt mơ màng dần lấy lại tầm nhìn, nhẹ giọng nói: “Anh Đoạn, cảm ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện tối nay.”
Đoạn Trác Hữu không trả lời, liếc nhìn đôi chân nhỏ đang được nâng lên của cô.
Chu Y Hàn biết ơn Đoạn Trác Hữu từ tận đáy lòng, ít nhất là nhờ anh mà đêm nay cô mới được mở mang tầm mắt về dịch vụ tuyệt vời của bệnh viện tư nhân. Nếu đổi lại là cô, có lẽ cô sẽ không bao giờ tới nơi này. Chu Y Hàn quyết định, từ nay về sau, nếu cô lại ốm đau một mình vào lúc nửa đêm thì cô sẽ lại đến đây, không còn phải sợ không có ai chăm sóc.
“Thời gian đã không còn sớm nữa, anh Đoạn, anh về trước đi.” Chu Y Hàn nói.
Lời này rất giả dối, giả đến mức Đoạn Trác Hữu muốn ngoảnh mặt làm ngơ cũng không làm được.
Đoạn Trác Hữu nhướng mày liếc cô một cái, cười trêu: “Tôi đi rồi, cô phải làm sao đây?”
Chu Y Hàn nũng nịu nói: “Một mình em không có vấn đề gì cả, nhân viên y tế ở đây đều rất tốt.”
Đây là nói thật.
Đoạn Trác Hữu bước từng bước về phía Chu Y Hàn, giọng nói trầm thấp: “Vậy nên, cô đang đuổi tôi đi sao?”
Chu Y Hàn nói: “Giờ là buổi tối rồi, thật sự sẽ khá phiền phức cho anh Đoạn.”
“Là rất phiền phức.” Đoạn Trác Hữu thẳng thắn nói.
Khi Đoạn Trác Hữu đến gần, dường như có một mùi hương dễ chịu từ trên người anh bay lơ lửng trong không khí, xen lẫn với mùi khói thuốc nhàn nhạt.
Không biết có phải ngũ quan quyết định tam quan hay không, nhưng Chu Y Hàn bỗng dưng cảm thấy được mùi khói khá dễ ngửi, hòa lẫn với hương tuyết tùng lại càng có vẻ bá đạo, cũng khá phù hợp với khí chất của Đoạn Trác Hữu.
Bầu không khí trở nên ám muội, dường như không giống bầu không khí mà nam nữ bình thường nên có.
Chu Y Hàn dựa lưng vào giường bệnh, không hề trốn tránh.
Vì thế cô vén chăn bông trên người lên, vỗ nhẹ vị trí bên giường, ngang nhiên nói với Đoạn Trác Hữu: “Anh Đoạn, nếu anh ngại trở về, anh cũng có thể ngủ ở đây.”
Khi nói lời này, Chu Y Hàn đã quyết liều mạng trước miệng cọp.
Cô thực sự không có gan, nhưng cô biết rằng ở đây nhân viên y tế sẽ vào phòng bệnh bất cứ lúc nào, Đoạn Trác Hữu sẽ không làm bất cứ điều gì đồi bại với cô về mặt đạo đức.
Nhưng không ngờ, Đoạn Trác Hữu nhướng mày nói: “Đề nghị này không tệ, vậy tôi sẽ không khách sáo.”
Chu Y Hàn: “?”
App TYT & Euphoria Team