Nói chung, cảm giác thực sự của buổi lễ là ngồi trên một chiếc Rolls-Royce với màu sắc sang trọng và nhìn lên bầu trời đầy sao rực rỡ.
Với sự lấp lánh của ánh đèn, giống như đang ở trong dải ngân hà rộng lớn, ngắm nhìn những vì sao nhấp nháy trên bầu trời vào ban đêm, bức tranh đẹp nhất cùng lắm cũng chỉ như thế.
Hơi lạnh được ngăn hoàn toàn bên ngoài, bên trong xe vẫn ấm áp dễ chịu. Ngay cả khi người đàn ông bên cạnh không phải nói bất cứ lời yêu thương nào, người phụ nữ cũng có thể động lòng.
Nhưng thực ra Chu Y Hàn rất tỉnh táo, tỉnh táo để nhận ra tất cả những thứ này đều không thuộc về mình.
Không khí trong xe không thể nói là tốt hay xấu, từ khi lên xe được năm phút, Đoạn Trác Hữu đã lười biếng dựa vào lưng ghế nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Chu Y Hàn đang ngồi bên cạnh anh.
Nếu Đoạn Trác Hữu coi cô như không khí, Chu Y Hàn cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Chu Y Hàn cũng không nghĩ tới suy nghĩ của Đoạn Trác Hữu lúc này, cô cảm thấy mệt mỏi và bất lực. Chu Y Hàn ít nhiều vẫn để ý khi nghe những lời nhận xét của đồng nghiệp về mình. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng hóa ra mình lại là loại phụ nữ như vậy trong mắt người khác.
... Da mặt dày, có thủ đoạn và đầy mưu mô.
Đây có phải là cái mác mà ai đó đã cho cô không?
Muốn bản thân thực sự là loại người này, sự thất vọng buồn bã trong lòng Chu Y Hàn cũng cân bằng. Nhưng cô lại là người không có năng lực gì chứ đừng nói là mưu mô, lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm như vậy vẫn chỉ là một tiểu bối vô danh tuyến 108.
Chu Y Hàn vẫn còn nhớ khi mới vào nghề, cô đã cùng người được gọi là phó đạo diễn đi ăn. Khi đó cô mới mười tám tuổi, còn chưa biết gì về mọi chuyện, khi có người nói đưa cô đi ăn, cô vui tươi hớn hở mà tung ta tung tăng đi theo. Nhưng không nghĩ tới cô đã suýt bị cưỡng bức trong bữa tối đó.
Cũng may Chu Y Hàn tự nhận mình cũng không ngốc bạch ngọt như vậy, thấy tình thế không ổn liền cầm bình rượu bên cạnh đập vào đầu người ta rồi phóng đi như bay.
Về sau nhớ lại, Chu Y Hàn cũng không nhịn được mà bật cười. Khi cô đồng ý đi ăn cơm vào ngày hôm đó, ở trong lòng đối phương đã sớm cam chịu việc cô biết những quy tắc bất thành văn.
Nhiều người nói rằng giới giải trí bẩn thỉu, nhưng Chu Y Hàn thực sự thích nó khi được đóng phim. Cô thích trải nghiệm những cuộc sống khác nhau trong vở kịch, thích biểu diễn vui buồn ta hợp, càng thích tách mình ra khỏi nhân vật.
Bây giờ đến tuổi của Chu Y Hàn, cô càng hiểu rõ cái gọi là quy tắc bất thành văn trong vòng này.
Đó là lý do tại sao khi thức dậy trong căn phòng của Đoạn Trác Hữu vào ngày hôm đó, cô đã nghĩ đâm lao thì phải theo lao. Nếu đã không thể giải thích rõ vậy thì cũng không cần giải thích nữa.
Chu Y Hàn nghiêng mắt nhìn về phía Đoạn Trác Hữu đang ngồi bên cạnh, đột nhiên tự hỏi, nếu cô thật sự thừa nhận mình là loại người mà người khác nói thì sẽ có hậu quả gì?
“Anh Đoạn.” Chu Y Hàn chủ động lên tiếng, trên mặt nở nụ cười ngây thơ vô tội một cách thỏa đáng, thoạt nhìn đặc biệt vô hại.
Khi Chu Y Hàn nói, cuối cùng Đoạn Trác Hữu cũng hướng ánh mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ về phía cô.
Chu Y Hàn mỉm cười nói với anh: "Cảm ơn anh.”
Đoạn Trác Hữu khẽ nhướng mày: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Vẻ mặt của Chu Y Hàn ngoan ngoãn: “Cảm ơn vì đã không làm em xấu hổ trước mặt nhiều người như vậy.”
Sắc mặt Đoạn Trác Hữu dường như ẩn chứa một tia sắc bén, anh nhẹ giọng nói: “Đừng khách sáo.”
Chu Y Hàn - người đã chuẩn bị rất nhiều lời nói: “?”
Chỉ như vậy?
Không đúng, Đoạn Trác Hữu này có phải dễ nói chuyện quá rồi hay không?
Dù sao cũng nên mắng cô một câu không biết xấu hổ chứ?
Đã như vậy thì không thể trách Chu Y Hàn cô được một tấc lại một tiếng thêm một thước.
Chu Y Hàn cố ý đưa tay sờ mắt cá chân, sau đó cố ý làm ra vẻ quyến rũ mà thở hổn hển nói: “Ui... Đau quá.” ( truyện trên app T𝕪T )
Đoạn Trác Hữu lười biếng dựa vào chỗ ngồi của mình, vô cùng hứng thú nhìn Chu Y Hàn: "Đau ở chỗ nào?”
Chu Y Hàn nói: “Chân em rất đau, chắc là vừa rồi không cẩn thận bị trẹo chân rồi.”
Cô ngẩng đầu, yếu ớt nhìn Đoạn Trác Hữu “Anh Đoạn, anh có thể giúp em xem một chút được không?”
Ánh mắt Đoạn Trác Hữu rơi vào trên mặt Chu Y Hàn, giọng nói khàn khàn: "Cô muốn cho tôi xem cái gì?”
Chu Y Hàn cắn môi, bất chấp tất cả nhấc chân trái của mình đặt lên trên đùi Đoạn Trác Hữu.
Theo động tác của cô, chiếc váy vốn dĩ không dài đã vén lên đến đùi. Cô biết mình đang mặc quần legging phía dưới, không sợ sẽ bị lộ ra ngoài, cho nên không kiêng nể gì.
Đoạn Trác Hữu nhướng mày nhìn hành động táo bạo của Chu Y Hàn, nhưng cũng không ngăn cản.
Anh nhìn xuống đùi cô đang đặt trên bàn chân của mình, móng tay của cô được cắt tỉa tròn trịa và tinh xảo, chúng được phủ một lớp sơn móng tay màu hồng dịu dàng với những lớp bóng mịn.
Da dẻ Chu Y Hàn trắng nõn, chân thẳng tắp thon dài, lòng bàn chân tuy có lấm tấm một chút tro bụi, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng đến mỹ quan.
Bàn chân của cô rất nhỏ, rõ ràng cô cao một mét sáu lăm nhưng chân cô chỉ có ba mươi sáu phân. Bàn chân nhỏ bé cong nhẹ các ngón chân khiến chúng trông càng nhỏ hơn.
Lúc này, trong lòng Chu Y Hàn thấp thỏm không thể nào tả xiết.
Cô không chắc Đoạn Trác Hữu sẽ phản ứng như thế nào, cô thậm chí đã sẵn sàng bị ném ra khỏi xe.
Chết thì chết đi, dù sao cũng làm cô được nổi bật, không lỗ.
Nhưng không ngờ Chu Y Hàn nhìn thấy Đoạn Trác Hữu lấy ra một chiếc khăn lông màu trắng tinh từ trong ngăn tối trên tay vịn. Sau đó, anh dùng một tay siết chặt mắt cá chân của cô, tay kia dùng khăn lau vết bẩn trên lòng bàn chân của cô.
Chu Y Hàn: ?
Thế mà còn có loại dịch vụ như thế này?
Nhưng vì ông chủ không ngại giúp cô lau chân nên cô chỉ cần nhấc chân còn lại lên đặt trên đùi của Đoạn Trác Hữu.
Ánh mắt Đoạn Trác Hữu lạnh lùng: "Cô làm gì vậy?”
Chu Y Hàn nháy mắt với anh: “Cái chân này cũng bẩn.”
Đoạn Trác Hữu cười lạnh một tiếng: "Thật sự muốn tôi đây lau chân sao?”
Chu Y Hàn phồng má vươn tay về phía anh: “Vậy đưa khăn cho em, em sẽ tự lau.”
Đoạn Trác Hữu ngược lại không cho.
Khớp xương rõ ràng của anh cầm khăn lông và lau bàn chân còn lại của cô.
Theo góc độ của Chu Y Hàn, độ công sườn mặt của Đoạn Trác Hữu rất sắc nét và hoàn hảo. Trên mặt anh không hề lộ ra vẻ sốt ruột, hốc mắt sâu và khóe mắt dài hẹp, đáng lẽ phải là khuôn mặt sắc bén, nhưng ngược lại dưới ánh đèn cam ấm áp lại có chút dịu dàng.
Nhất thời, trong lòng Chu Y Hàn hơi hơi xúc động.
Cũng không biết có phải ở trong cái vòng này đã lâu rồi, sự dịu dàng đối với người khác sẽ luôn tăng lên gấp bội lần, cảm thấy vô cùng ấm áp.- đọc truyện trên app TYT
Đoạn Trác Hữu làm điều này hoàn toàn vì thói quen sạch sẽ của anh. Nhìn bàn chân nhỏ đã được lau sạch sẽ của Chu Y Hàn, anh nhướng mày hài lòng.
Trong ánh sáng mờ ảo, anh nhận ra một hình xăm trên mắt cá chân của cô.
Màu sắc của hình xăm này không phải là màu đen truyền thống mà là màu trắng, nếu không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn không nhận ra. Sở dĩ Đoạn Trác Hữu lại chú ý tới là vì có một nét tô điểm màu đỏ ở trung tâm của hình xăm này.
Là một bông hoa.
Thấy Đoạn Trác Hữu nhìn hình xăm trên mắt cá chân phải của mình, Chu Y Hàn giải thích: “Lúc nhỏ em bị thương, bị ngã và phải khâu mười mũi. Vì có vết sẹo nên em đi xăm một cái hình.”
Khi Đoạn Trác Hữu nghe những lời này, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chu Y Hàn hỏi anh: “Hình xăm này có đẹp không?”
“Xấu.”
"Ồ.” Khóe mắt cô hơi rũ xuống, hơi cụp mắt xuống liền vô cùng nhuần nhuyễn mà bày ra dáng vẻ vô cùng đáng thương, cô đã học được chiêu này khi quay bộ phim “Như thiêu như đốt.”
Kỳ thật thì xấu hay không xấu, Chu Y Hàn cũng hoàn toàn không để tâm đến cái nhìn của Đoạn Trác Hữu, nhưng vẫn cần phải giả bộ. Hình xăm ở mắt cá chân có hình một bông hoa, vết sẹo dài là cuống, ở giữa bông hoa có một chút màu đỏ.
Ký ức về vết sẹo ở mắt cá chân này đối với Chu Y Hàn vô cùng không tốt đẹp, cô còn nhớ rõ năm đó bị em kế của mình đẩy cắm đầu xuống bồn hoa. Khi đó, đầu của cô không bị dập, nhưng mắt cá chân của cô bị xây xước bởi một hòn đá sắc cạnh bồn hoa.
Điều trớ trêu hơn cả là việc Chu Y Hàn bị thương lại trở thành mục tiêu chỉ trích của dư luận, mẹ kế và cha ruột cũng theo đó mà đến, đứa em kế còn làm bộ làm tịch mà ngồi dưới đất khóc lớn chỉ vào Chu Y Hàn cũng đang ngã trên mặt đất vừa ăn cướp vừa la làng.
Vết thương ở chân và vết máu đỏ tươi không làm Chu Y Hàn khóc, nhưng việc bố cô lại chỉ trích cô mà không nghe lời giải thích đã khiến cô rơi nước mắt vì ấm ức.
Khi cô đến bệnh viện, bác sĩ hoàn toàn không tiêm thuốc tê cho Chu Y Hàn, kim và chỉ trực tiếp xuyên qua mắt cá chân của cô từng chút từng chút một.
Nghĩ đến đây, trên mặt Chu Y Hàn thực sự lộ ra một chút đau lòng.
Nhìn thấy vẻ mặt của cô Đoạn Trác Hữu khẽ cau mày.
Chu Y Hàn lập tức thu lại cảm xúc, lại là vẻ mặt ngoan ngoãn đầy ý cười nhìn Đoạn Trác Hữu: “Anh Đoạn, bây giờ chúng ta đi đâu?”
Nghe vậy, Đoạn Trác Hữu nhéo nhéo mắt cá chân bị thương của Chu Y Hàn.
"Đau!” Chu Y Hàn cố ý khẽ sẵng giọng.
Trong khi nói chuyện, chiếc xe đã dừng lại trước cửa một bệnh viện tư nhân ở thành phố Phong.
Chu Y Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Cô biết bệnh viện tư nhân này, mặc dù không phải bệnh viện công, nhưng cũng có chứng nhận top ba. Không chỉ như vậy, có rất nhiều người bệnh đến đây để khám bệnh từ các thành phố khác.
Bệnh viện tư nhân có dịch vụ tốt, trang thiết bị đầy đủ nhưng tương ứng thì giá khám chữa bệnh sẽ cao hơn. Nghe nói ở đây thường có những người nổi tiếng đến sinh con, chỉ riêng chi phí cho những ca sinh thường tự nhiên đã lên đến hàng trăm nghìn.
Có tiền hay không lại là chuyện khác, muốn lấy số ở đây thường phải xếp hàng trước vài ngày hoặc là vài tuần.
Chu Y Hàn rất ngạc nhiên khi Đoạn Trác Hữu đã đưa cô đến bệnh viện mà không nói một lời.
Tình hình này là như thế nào?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng trách cô suy nghĩ lung tung.
Xe dừng lại, Đoạn Trác Hữu vỗ vỗ hai chân của Chu Y Hàn vẫn để trên đùi mình, nói: “Xuống xe.”
Chu Y Hàn phồng má nháy mắt: “Nhưng mà, chân của em đau.”
“Vì vậy?”
“Anh Đoạn, anh bế em được không?”
Sắc mặt của Đoạn Trác Hữu đột nhiên biến sắc như gió lạnh mùa đông.
Chu Y Hàn thu chân lại, yếu ớt nói: “Không sao, kỳ thực em có thể tự mình đi bộ.”
Chân cô lại bước lên tấm thảm mềm, lề mà lề mề mở cửa xe nhưng không tìm được chỗ để mở.
Xin lỗi, thật sự đây là lần đầu tiên cô đi loại xe hạng sang này, thật sự rất xấu hổ.
Chu Y Hàn đang quay lưng về phía Đoạn Trác Hữu suy nghĩ, Đoạn Trác Hữu đã xuống xe đi vòng về phía đầu của cô.
Cửa xe chậm rãi bị người mở ra, Chu Y Hàn ngẩng đầu, vẻ mặt ấm ức nhìn Đoạn Trác Hữu. Cô đang định xuống xe thì thấy Đoạn Trác Hữu cúi người.
Chu Y Hàn dừng lại một chút.
Đoạn Trác Hữu không nói lời nào, trực tiếp bế cô lên.
Khoảnh khắc khi Đoạn Trác Hữu bế cô, trái tim của Chu Y Hàn lệch vài nhịp.
Sau mấy năm đóng phim, Chu Y Hàn không bao giờ được bế kiểu công chúa khi ở trên phim trường, thậm chí từ nhỏ đến lớn ngoài bố thì Đoạn Trác Hữu là người đàn ông đầu tiên bế cô. Nhất thời Chu Y Hàn quên mất việc giả vờ nũng nịu trước mặt Đoạn Trác Hữu, ngược lại còn lộ ra một chút ngượng ngùng.
Ở một mức độ nào đó, chính Đoạn Trác Hữu là người đã cho Chu Y Hàn dũng khí leo lên.
Sau khi anh hết lần này đến lần khác cho phép cô hành động táo bạo, cô càng thêm được một tấc lại muốn tiến một thước, cậy sủng mà kiêu.
Đoạn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn đi vào bệnh viện, còn ân cần nhắc nhở: “Có truyền thông.”
Chu Y Hàn sửng sốt: “Ở chỗ nào?”
“Thế nào? Cô còn muốn cho người khác chụp ảnh?” Giọng điệu Đoạn Trác Hữu lạnh lùng.
Chu Y Hàn: Thật không dám giấu giếm! Đúng vậy! Quá muốn cho người ta chụp!
Đoạn Trác Hữu vẫn tiếp tục bước đi: “Vùi mặt vào trong ngực tôi.”
Chu Y Hàn chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo, cô cẩn thận vùi mặt vào trong ngực của Đoạn Trác Hữu, không thể nhìn thấy ánh sáng.
Mùi trên người anh vẫn như đêm đó, thoang thoảng hương tuyết tùng, hương vị không nồng nhưng tạo cho người ta cảm giác yên tâm.
App TYT & Euphoria Team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT