Giường phòng bệnh không tính là nhỏ, khoảng một mét năm, Chu Y Hàn một mình nằm lên đó không có vấn đề gì.
Nhưng trước mắt có một người đàn ông trưởng thành cao một mét tám sáu không thẹn thùng nằm ở trên giường của cô, không gian lập tức bị chật hẹp đi rất nhiều.
Chu Y Hàn giữ nét tự nhiên và bình tĩnh trên mặt mình, dường như cô không để tâm đến tất cả mọi chuyện, lòng như sóng yên biển lặng.
Thực tế trong lòng đã điên cuồng gào thét: A a a a! Tự gây nghiệp không thể sống yên!
Lúc cô nói ra câu kia là thật sự không nghĩ tới Đoạn Trác Hữu lại có thể nằm trên giường của cô.
Đã rạng sáng, mọi âm thanh đều im lặng, trong bình hoa có một bó hoa cúc dại đang chậm rãi nở rộ đặt ở trên bàn.
Đoạn Trác Hữu nằm ở bên cạnh Chu Y Hàn, hơi thở dồn ép trên người anh liên tục thăm dò nơi ở của cô.
Trước mắt, Chu Y Hàn không biết làm sao để đối phó nên cô chỉ đơn giản nhắm mắt lại.
Cơn buồn ngủ dày đặc bây giờ lại bị đánh tan hơn một nửa, mà vào lúc này tim của cô đập cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cảm giác không đúng, có chút nhịp tim đã đập vượt khỏi vòng khống chế.
Cô nhanh chóng nghĩ đến cách đối phó để ổn định hoàn cảnh này.
Ánh đèn lờ mờ trong phòng bệnh buổi tối không quấy rầy người trong phòng.
Chu Y Hàn đợi một lát nhưng Đọa Trác Hữu nằm ở bên cạnh cũng không có bất cứ tiếng động nào. Vì thế cô mới chậm rãi mở to hai mắt ra, chuẩn bị chậm rãi lén nghiêng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu xem.
Nhưng khi cô vừa liếc mắt đúng lúc lại chạm đến đôi mắt đen sắc bén của Đoạn Trác Hữu.
Hai người đối diện trong một lát, Chu Y Hàn chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình bị loãng ra.
Chỉ cần cô không xấu hổ thì người khác cũng xấu hổ chứ!
Chu Y Hàn cong cong môi, nói: “Anh Đoạn, chúc ngủ ngon.”
“Chu Y Hàn.”
Trong không gian tối tăm, giọng của Đoạn Trác Hữu thật nhẹ, mang theo chút khàn đặc như trình diễn hợp âm từ đàn Cello.
Rất dễ nghe.
Khoảng cách của hai người gần trong gang tấc, Chu Y Hàn cảm thấy được lỗ tai mình bị hợp âm này khảy đế chút ngứa ngáy, cô nhẹ nhàng trả lời lại một tiếng “Ừ.”
“Chân còn đau không?” Đột nhiên Đoạn Trác Hữu hỏi.
Chu Y Hàn lắc đầu: “Cũng khá hơn nhiều rồi.”
Nếu nói đến vết thương ơ chân, Chu Y Hàn lại nhị không được cãi lại vài câu cho bản thân: “Anh Đoạn, buổi tối đó em thật sự không cố ý đâm vào trong lồng ngực của anh, anh có tin em không?”
“Tin.”
Chu Y Hàn: “?”
Không phải chứ, nhanh như thế đã tin rồi sao?
Tối xấu gì anh cũng nên nghi ngờ cô một chút cũng được, cô còn chuẩn bị rất nhiều lời để nói mà.
Chu Y Hàn lo giải thích cho mình, nói tiếp: “Lúc ấy ánh đèn trên phim trường quá mờ, em không có thấy ở dưới chân, có người cố ý muốn ngáng đường nên em mới không cẩn thận té.”
Đoạn Trác Hữu ôm cánh tay nằm ở trên giường, không nhẹ không nặng đáp một tiếng: “Ừm, tôi không mù.”
“Hả???”
Chu Y Hàn mở to mắt nhìn Đoạn Trác Hữu như chuông đồng.
Đoạn Trác Hữu không quan tâm Chu Y Hàn đang nhìn mình chằm chằm, anh chỉ lo nhắm mắt, hình như thật sự đang rất buồn ngủ.
Chu Y Hàn cũng không lại làm phiền anh nữa, nhưng trong lòng vẫn không thể tránh khỏi đầy dấu chấm hỏi.
Cho nên lúc ấy ở dưới ánh đèn mờ mịt của phim trường, Đoạn Trác Hữu không chỉ thấy được cô bị người ta cố ý ngáng cho ngã, mà còn thấy họ cố ý nói tại cô tự nhào vào lồng ngực anh sao?
Chắc vậy rồi.
Anh là ông trùm, anh nói cái gì cũng đúng hết.
Chu Y Hàn nhắm mắt lại, cô lười phải đi suy nghĩ lại chuyện này, cũng chuẩn bị ngủ.
Tuy cô đã cố gắng xem nhẹ sự hiện diện của Đoạn Trác Hữu bên cạnh mình, nhưng vẫn cảm giác có cái gì đó quái quái. Chu Y Hàn không phải chưa từng nằm chung chăn gối của những người khác, nhưng tất cả họ đều là nữ giới. Lúc ở trong đoàn phim, cô cũng hay nằm một giường với nữ diễn viên hay chơi thân trong tổ xem truyền hình hay chơi gì đó, trừ việc này ra thì lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm Chu Y Hàn luôn thích tìm bạn thân Chung Ngâm của mình, hai người nằm chung một giường có thể nói luyên thuyên truyện trên trời dưới đất cả đêm.
Đây cũng là lần đầu tiên, có một người khác giới nằm bên cạnh Chu Y Hàn.
Trong xương tủy, thật ra Chu Y Hàn là một người rất bảo thủ. Khi hẹn hò với TRịnh Cảnh Thước một thát, chuyện tình cảm họ tiến triển gần nhất cũng chỉ là nắm tay và ôm ấp. Lần đó hẹn hò, lúc Trịnh Cảnh Thước muốn tiến thêm một bước nữa đến hôn môi, nhưng Chu Y Hàn vẫn lùi bước.
Nụ hôn đầu đời của cô còn giữa, thật sự không có chuẩn bị tâm lý.
Nghĩ đến Trịnh Cảnh Thước, Chu Y Hàn lại mở mắt ra.
Cô nghiêng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, gọi khẽ tên anh: “Anh Đoạn, anh ngủ rồi sao?”
Đoạn Trác Hữu mở mắt, hơi nhíu mày nhìn vào mắt Chu Y hàn.
Chu Y Hàn nghiêng người tới, một bàn tay dán lên gò má, cong thân mình đến gần Đoạn Trác Hữu, giống như dáng vẻ một con chim nhỏ nép vào người, nói: “Anh Đoạn, anh còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau vào lúc nào không?
Đoạn Trác Hữu không trả lời, thậm chí trên mặt cũng không có bất kỳ cảm xúc gì.
Chu Y Hàn nhìn thế nghĩ rằng anh không có nhớ, nên nhắc nhở anh: “Khoảng hơn một tuần trước, lúc đó Trịnh Cảnh Thước đưa em tới gặp anh."
Lúc này Đoạn Trác Hữu mơi nhếch khóe môi cười không rõ suy nghĩ: "Cô muốn nói cái gì?"
Nghĩ đến lầ đó gặp mặt không thể tính là rất vui vẻ. Chu Y Hàn có thể cảm nhận rõ sự thiếu kiên nhẫn trên mặt của Đoạn Trác Hữu, có thể người bạn trai Trịnh Cảnh Thước kia của cô đã lôi kéo cô vào vòng nịnh bợ lúc trước.
Buổi tối ngày hôm nay, Trịnh Cảnh Thước cũng khiến Chu Y Hàn thấy rất khó chịu, hết lần này đến lần khác anh ta liên tục đẩy Chu Y Hàn ra trước mặt Đoạn Trác Hữu, còn nói với cô rằng: "Đây là ông trùm trong thế giới giải trí của bọn em, thân thiết với anh ta một chút cũng có thừa chỗ nào."
Chu Y Hàn không hiểu việc giao tiếp, đặc biệt là khi thấy biểu cảm lạnh như băng trên gương mặt của Đoạn Trác Hữu, cô càng không muốn tiến lên nịnh bợ.
Có thể vì Trịnh Cảnh Thước lại kéo Chu Y Hàn đẩy về trước mặt Đoạn Trác Hữu.
Lúc đó, trên tay Chu Y Hàn còn bưng một chén rượu, may mắn Đoạn Trác Hữu linh cảm nhạy bén lùi về phía sau nếu không ly rượu đỏ kia đã đổ hết trên người của anh rồi.
Chu Y Hàn liên tục xin lỗi Đoạn Trác Hữu, nhưng đối phương chẳng thèm để ý đến cô.
"Nhắc mới nhớ, lần đó gặp mặt cũng không vui vẻ mấy." Chu Y Hàn chột dạ nói.
Đoạn Trác Hữu nghe thế khẽ xì một tiếng, trong hơi thở lộ ra sự xem thường nồng đậm.
Anh vẫn như trước giữ tư thế người sống chớ lại gần nằm trên giường, ngay cả chăn cũng không đắp lên người.
Chu Y Hàn nói: "Em đã chia tay với Trịnh Cảnh Thước rồi."
"Ừm." Vẻ mặt của Đoạn Trác Hữu giống như tôi đã biết.
Chu Y Hàn giải thích: "Anh Đoạn, xin anh tin em, buổi tối ngày hôm ấy em bị người ta hãm hại thật."
"Cô nói mình bị bạn trai cũ hãm hại sao?
Chu Y Hàn dùng vẻ mặt vô tội, gật đầu như giã tỏi: "Thật đấy!"
"Tôi không thấy hứng thú với chuyện của hai người."
"... À."
"Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có."
"Ngậm miệng lại, ngủ."
"... A."
Chu Y Hàn lại nhắm mắt lại lần thứ hai.
Cô cảm giác như Đoạn Trác Hữu thật rất buồn ngủ, vì thế thái độ của anh mới thiếu kiên nhẫn như vậy.
Nếu như anh muốn ngủ đàng hoàng, cô cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt. Hai người cứ nước giếng không phạm nước sông, không thể nào tốt hơn.
Lúc Chu Y Hàn ngủ, cô rất thích tìm một vị trí thoải mái, dưới chân trái của mình đang lót một thứ gì đó nên nằm sao cũng không cảm thấy dễ chịu. Cô lăn qua lộn lại một hồi mới vất vả tìm được một vị trí dễ chịu. Vừa nhìn bản thân cách rất gần Đoạn Trác Hữu, nên cô lập tức dịch sang bên cạnh một chút, giữa hai người như có một đường ranh giới vô hình.
Có thể ngủ cùng với một người đàn ông xa lạ, Chu Y Hàn vẫn không cảm thấy quen thuộc. Cô dựa vào tia sáng nhỏ trong căn phòng tối tăm, rồi lặng lẽ quan sát Đoạn Trác Hữu một chút.
Đoạn Trác Hữu đang nhắm mắt mím môi ngủ, dáng vẻ lúc này của anh hòa ái hơn lúc anh thức, thật sự hùng hổ dọa người, cộng với đường viền thâm thúy trên mặt anh tuấn của anh và lông mi rất dài.- đọc truyện trên app TYT
Đẹp thật, đúng là quá đẹp.
Đêm nay trôi qua, Chu Y Hàn lại thay đổi một chút suy nghĩ với Đoạn Trác Hữu.
Chu Y Hàn cũng không ngờ thì ra chuyện đùa nghịch tính toán trước mặt Đoạn Trác Hữu lại đơn giản như thế. Chỉ cần cô làm nũng một chút, nói vài câu yếu đuối một chút, Đoạn Trác Hữu lại sẽ cho cô được những gì cô muốn, giống như cô là người rất đặc biệt với anh.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì có rất nhiều chuyện cảm thấy không logic và khó hiểu.
Chu Y Hàn cũng rất buồn ngủ, chẳng muốn nghĩ nữa nên chuẩn bị đi ngủ.
Không bao lâu sau, chiếc điện thoại di động chỉ còn lại 4% pin Chu Y Hàn liên tục rung động.
Chu Y Hàn quay lưng về phía Đoạn Trác Hữu, tò mò mở điện thoại di động lên.
Chu Ngâm: “Mẹ nó!”
Chu Ngâm: “Chu Y Hàn! Cậu lên hot search rồi!”
Chu Ngâm: “Cậu sắp hot rồi!”
Chu Ngâm: “Cậu thật sự sắp phát triển rồi!”
Chu Ngâm: “A a a a!”
Chu Ngâm vô cùng quan tâm đến mấy chuyện liên quan đến Chu Y Hàn. Cô ấy vừa thấy tin tức thì báo luôn cho bạn thân mình trước. ( truyện trên app T𝕪T )
Chu Y Hàn ngơ ngác nhìn các đường link Chu Ngâm gửi liên tiếp đến cho mình, thình lình cô lại nhìn một đề mục chói mắt: “Điểm nóng! Ông trùm Đoạn Trác Hữu trong thế giới giải trí bế một cô gái kiểu công chúa thật lãng mạn bên đường! Hình minh họa!”
Hình ảnh bị chụp rồi đăng lên tổng cộng có chính hình, thật sự là ảnh Đoạn Trác Hữu bế Chu Y Hàn vào bệnh viện. Chẳng qua trên ảnh chụp, lại không nhìn thấy được người phụ nữ Đoạn Trác Hữu bế kia là ai.
Chu Y Hàn còn muốn tiếp tục xem xuống, ai ngờ màn hình điện thoại tắt ngúm tối thui.
Hết pin.
Tính tò mò giết chết con mèo.
Chu Y Hàn do dự một chút quyết định đi mượn cục sạc của một y tá nào đó. Di động hết pin cảm giác khiến người ta không thể an toàn được.
Nhưng khi cô chuẩn bị đứng dậy thì trên eo lại có một cánh tay như rắn vòng qua giam cầm cô lại.
Hơi thở nóng hổi của Đoạn Trác Hữu phả ra phía sau cô, lạnh lùng nói: “Cô có còn muốn ngủ nữa hay không?”
Cả người Chu Y Hàn cứng đơ như chim sợ cành cong, không dám nhúc nhích, thành thật trả lời: “Di động của em hết pin rồi, cần đi mượn cục sạc.”
Đoạn Trác Hữu nghe thế, duỗi tay ra bấm nhẹ vào nút gọi.
Không lâu sau một hộ sĩ nhỏ gõ cửa đi vào, lễ phép hỏi: “Hai người có yêu cầu gì sao ạ?”
Vẻ mặt Chu Y Hàn ngượng ngùng nói: “Xin lỗi chị, không biết có cục sạc không? Điện thoại của em hết pin rồi.”
“Có chứ, chị đợi em chút.”
Chu Y Hàn vội vàng nói cảm ơn.
Lúc hộ sĩ nhỏ tiến vào lần nữa, điện thoại di động của Chu Y Hàn cuối cùng cũng có thể tiếp thêm pin như ý.
Chu Y Hàn mới ngoan ngoãn nằm trên giường, trong lòng vẫn nghĩ đến chuyện hot search kia, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh mình, muốn nhắc nhở anh: Ông trùm anh, anh lên hot search rồi!
Nhưng nghĩ lại thì cô vẫn từ bỏ, chắc là ông trùm không quan tâm đâu.
Màn hình di động sáng lên, pin cũng đã sạc được một chút.
Chu Y Hàn nóng vội đến mức đợi không được muốn lấy điện thoại tới, nhưng giây tiếp theo di động của cô đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng lấy đi.
Đoạn Trác Hữu nhìn cô với vẻ mặt vô tình nói: “Đừng có làm phiền tôi ngủ.”
Chu Y Hàn: “…”
Cô không có phát âm thanh sao có thể làm phiền đến anh được?
Còn Đoạn Trác Hữu nói xong câu vừa rồi, lại tiếp tục nhắm mắt.
Vẫn giống như cũ, không đắp chăn cũng như không sợ lạnh.
Chu Y Hàn làm người tốt làm đến cùng, nên cẩn thận đắp chăn cho anh. Không người chăn vừa đắp lên người thì Đoạn Trác Hữu lại nắm chặt cổ tay của cô, trên mặt lộ ra tính cảnh giác theo thói quen.
Đột nhiên Chu Y Hàn cảm thấy bộ dáng của anh rất thú vị, vì thế chớp chớp mắt nhìn anh, nói với vẻ mặt vô tội: “Anh Đoạn, anh nắm tay em làm gì thế?”
Đoạn Trác Hữu chậm rãi nhướng mày, giọng đè nặng: “Cô đoán xem?”
Chu Y Hàn chắp miệng, nói: “Em sợ anh lạnh nên đắp chăn cho anh mà.”
“Phải không? Tôi phải cảm ơn cô rồi.”
Chu Y Hàn nói: “Mối quan hệ của chúng ta, nói cảm ơn làm gì chứ.”
“Chúng ta có quan hệ gì?”
Chu Y Hàn tỏ vẻ ngây thơ nói: “Em không biết, thế anh Đoạn nói xem?”
Cổ tay cô vẫn bị Đoạn Trác Hữu giữ chặt vì thế cô cố ý giãy giụa một chút, e lệ nói: “Anh siết tay người ta mạnh quá, mau buông ra đi.”
Hình như cô càng diễn một nhân vật như đóa sen nhỏ màu trắng càng cảm thấy nghiện, chỉ cần Đoạn Trác Hữu chiều chuộng cô một chút thì Chu Y Hàn càng không kiêng dè anh nữa.
Đoạn Trác Hữu buông tay ra theo lời Chu Y Hàn, lại nghe cô hỏi: “Anh Đoạn, anh có cơ bụng không?”
Anh nghe thế lập tức xoay người đè ở trên cơ thể Chu Y Hàn, đôi tay chống ở bên tai cô.
Chu Y Hàn nằm trên giường, mái tóc dài màu hạt dẻ rối tung trên gối đầu màu trắng, lông mi của cô hơi rung, yếu ớt giống như một con vóc nhỏ dưới cơ thể Đoạn Trác Hữu, nhìn sao cũng chọc người ta yêu thương.
Bốn mắt của hai người đối diện nhau, Chu Y Hàn cũng không cam lòng yếu thế nhìn anh.
Bầu không khí ái muội lập tức nhiễm toàn bộ trong phòng bệnh chỉ trong một vài phút.
Đoạn Trác Hữu dán môi bên tai Chu Y Hàn, giọng trầm ấm và đè nén, âm cuối hơi đẩy cao nói: “Sao thế? Cô muốn sờ cơ bụng của tôi à?”
App TYT & Euphoria Team