Chu Y Hàn đẩy Đoạn Trác Hữu, tiến vào trong một căn phòng.

Cô thật sự có chút lúng túng, lúc cô ở nhà ăn mặt khá là thoải mái và dễ chịu. Cho nên cô không có mặc nội y, chỉ mặc một bộ áo ngủ màu hồng phấn thật mỏng, khiến bộ ngực của cô hầu như lộ ra hết không bỏ sót một thứ nào.

Khi nghe được tiếng chuông cửa cũng không để ý lắm, cứ như vậy mà cà hất cà ngất chạy ra mở cửa lại bị anh vừa liếc mắt đã nhìn thấy rõ mồn một từng chút trên cơ thể.

Cô về phòng, chuyện đầu tiên chính mặc đồ vào.

Đợi đến khi Chu Y Hàn trở ra mới phát hiện Đoạn Trác Hữu còn đứng ở trước cửa giống như ông thần giữ cửa.

"Sao anh không đi vào?" Chu Y Hàn có chút không tự nhiên hỏi.

Hai tay Đoạn Trác Hữu thẳng tắp khoang ở sau lưng, nghiêng đầu nói: "Em không mời anh vào nhà mà."

Nhìn dáng vẻ ngỗ ngược của anh, chuyện này rất đương nhiên.

Chu Y Hàn có chút bất ngờ khi anh lại phép tắc đến như vậy, lập tức mời anh vào nhà: "Thế thì, anh vào nhà đi."

Đoạn Trác Hữu nghe vậy mới bước cặp chân dài cao quý của anh vào trong phòng.

Người ta thì thân cao cưỡi ngựa lớn, chiều cao tới đầu cũng một mét tám sáu nên khi người nào đó vừa bước vào phòng khách, trong phòng khách lại có chút chật chội đi rất nhiều.

Trong khoảng thời gian ngắn, bầu không khí trở nên hơi kỳ quặc.

Hôm nay, Chu Y Hàn cũng không có lòng diễn kịch ra vẻ xinh đẹp trước mặt Đoạn Trác Hữu, tâm trạng của cô đều hỏng hết, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng rũ xuống.

Sau khi Đoạn Trác Hữu nhìn thấy Chu Y Hàn cách đó không xa thì ngồi vào ghế salông. Lần đầu tiên tới đây, nhưng anh lại không quan tâm hay hiếu kỳ cấu trúc căn nhà này ra làm sao mà chỉ nhìn cô chăm chú.

Chu Y Hàn thay một bộ quần áo, nghiêm túc bao quanh toàn bộ cơ thể thật chặt.

Đoạn Trác Hữu nhàn nhạt cong khóe môi, vẻ mặt cũng xuất hiện chút ý xấu.

Người tới là khách, Chu Y Hàn đành mở miệng: "Anh Đoạn..."

Lời vừa mới đến bên miệng đã thấy ánh mắt sắc bén của Đoạn Trác Hữu giống như anh đang muốn sửa lại cách xưng hô của cô.

Chu Y Hàn hằng giọng, cố trấn an mình nói: "Anh khát không? Em đi rót chút nước cho anh."

"Không làm phiền em à."

"Không có phiền."

Hai người cũng không thể ở chung như đất khô vậy được, dù sao cũng phải tìm một chút chủ đề gì đó để nói chứ.

Chu Y Hàn đang phiền chán lại rót xong một ly nước, đặt trên khay trà bưng ra trước mặt Đoạn Trác Hữu, trong đầu vẫn còn nghĩ nên tìm một chút chuyện gì đó để nói, đợi dữ liệu tới đầu, cô mới thả ly nước xuống, nhưng cổ tay của cô lại bị bàn tay của Đoạn Trác Hữu cầm chặt.

Tiện đà lúc Chu Y Hàn vẫn chưa kịp phản ứng, kéo cả người cô rơi vào trong lồng ngực của Đoạn Trác Hữu.

Giọng nói của anh truyền đến mang theo âm mờ ám nhàn nhạt: "Em đừng cựa quậy, để anh ôm một chút."

Chu Y Hàn bị tiếng nói của anh đầu độc, cảm thấy tiếng nói của người này quá cấm dục không đi làm diễn viên lồng tiếng đúng là tổn thất lớn của ngành lồng tiếng.

Đoạn Trác Hữu quay người Chu Y Hàn lại, để mặt cô đối mặt với lồng ngực của mình.

Nhung trong lòng của Chu Y Hàn lại cảm thấy vô cùng quái lạ.

Làm ơn đi, người này đêm hôm khuya khoắt chỉ tới đây vì muốn ôm cô thôi sao?

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, Chu Y Hàn không ngốc đến mức một chút kiêng kỵ ấy mà cũng không biết.

Cơ thể cứng ngắc của cô núp ở trong ngực anh, không dám lộn xộn.

Ngực của anh rất ấm áp, trên người còn mang theo hương thơm dễ chịu. Có lẽ đây không phải là lần đầu tiên hai người họ thân mật với nhau, vì thế Chu Y Hàn cũng thích ứng nhanh chóng.

Hai người không nói gì một lúc lâu, trong không khí lại tràn ngập sự nhu mì.

Đoàn Trác Hữu ôm Chu Y Hàn trong ngực như đang ôm đứa bé, anh vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Tâm trạng của em không tốt sao?"

Chu Y Hàn ngẩng đầu lên, không ngờ Đoạn Trác Hữu có thể đoán được tâm trạng của cô không tốt. Cô ngẩng đầu nhìn đường viền lưu loát dưới cằm, hầu kết khiêu gợi của anh, đột nhiên trong lòng cô lại có một cảm giác ấm áp không tên. Ngoại hình của người này bá đạo như Trương Dương, nhưng cách làm và giải quyết công việc lại rất tôn trọng người khác, lúc anh dùng giọng mềm mại để nói chuyện thật giống như muốn đem mọi thứ tốt đẹp nhất trong thế giới dâng lên trước mặt cô.

"Ừm, tâm trạng của em không vui." Cô ngoan ngoãn nói.

Đoạn Trác Hữu "ừ" khẽ một tiếng, hỏi cô: "Có chuyện gì thế?"

"Em không muốn nói."

"Không muốn nói thì không nói." Anh không muốn ép buộc cô.

Tuy Chu Y Hàn bị hành động của Đoạn Trác Hữu mê hoặc nhưng cô biết rõ là giọng điệu ấm áp này của anh không chỉ nói cho duy nhất một mình cô.

Cô cũng không hy vọng cao xa khi có người nào đó có thể cảm nhận được cảm giác của mình, cô cũng không muốn tìm ai để tâm sự, vì cô biết trong thế giới này không có ai là thật sự chia sẻ với cô cả.

Nhưng dù cho như thế, Chu Y Hàn vẫn muốn có thể dựa vào vai một ai đó. Lập tức lá gan của cô phình to, đưa tay vòng qua cổ Đoạn Trác Hữu, chôn mặt của mình trên bả vai của anh.

Cô không khó chịu sự tồn tại của anh.

Đoạn Trác Hữu vẫn không ngăn cản hành động to gan của Chu Y Hàn, ngược lại vô cùng phối hợp đổi tư thế ôm để cô càng thoải mái hơn

Bờ vai của anh rất rộng, cơ thể cũng rất ấm giống như một con gấu to lớn khiến người ta có đầy cảm giác an toàn.

Cũng chính là nơi Chu Y Hàn cần bây giờ.

Chu Y Hàn nhớ tới trước kia, mấy lần trước cô ở chung với Đoạn Trác Hữu thật sự cũng rất thoải mái và hài hòa.

Lần đầu tiên cô tỉnh lại ở trong phòng của anh, anh vẫn không có làm chuyện bậy bạ gì với cô.

Lần thứ hai là khi bộ phim điện ảnh chính thức được chiến ở trên rạ, cô bất ngờ ngã vào trong ngực của anh, anh đưa cô vào bệnh viện. Chu Y Hàn còn mờ mịt nhớ lúc Đoạn Trác Hữu ở bệnh viện còn hút thuốc nhưng anh biết cô không thích mùi thuốc lá nên tự lên sân thượng hút một lúc lâu, đợi gió thổi tan khói thuốc trên người mình rồi mới đi vào.

Lần thứ ba là ở câu lạc bộ Kim Tôn, anh rơi từ trên trời xuống như giẫm chân lên áng mây bảy sắc cầu vồng.

Nói thẳng ra thì Đoạn Trác Hữu khiến Chu Y Hàn có một loại cảm giác chờ mong giả tạo, nhưng cô lại luôn cố gắng cố quên cảm giác này đi.

"Đoạn Trác Hữu." Chu Y Hàn chôn mặt ở trên bả vai anh, hơ thở buồn rầu gọi tên anh.

"Hửm?"

Chu Y Hàn không dám nhìn vào hai mắt của anh, chỉ nói: "Sao anh lại tới đây? Tìm em có chuyện gì sao?"

Đoạn Trác Hữu cúi đầu nhìn Chu Y Hàn, cười hỏi: "Nhất định có việc thì anh mới có thể tới tìm em sao?"

Chu Y Hàn mở quai hàm mấy lần mới nói: "Tóm lại anh không phải là người rảnh rỗi không có chuyện gì làm."

"Ừm, em cũng biết à." Anh lười biếng, đáy mắt hiện lên ý cười lấp lánh.

Chu Y Hàn cắn môi, có mấy lời cô rất muốn nói rồi lại biết rõ là quá cố chấp với một kết quả cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

Đơn giản cô cũng không hỏi tại sao, xem như một loại giả tạo mà anh dựng lên trong thời gian ngắn ngủn này. Ít nhất, cô cũng không có cảm giác xấu xa gì.

Tính thời gian thì hai người họ đã không liên lạc với nhau hơn nửa tháng rồi, đừng nói là gặp mặt.

Chu Y Hàn cũng không biết làm sao Đoạn Trác Hữu biết chỗ ở của cô, có điều nếu dựa vào thân phận của anh muốn biết một chút thông tin này cũng chẳng phải là việc quá khó khăn gì.

Lúc Chu Y Hàn đang do dự có nên tiếp tục nói nữa không, Đoạn Trác Hữu mở miệng hỏi người trước: "Thế nào, em không hỏi nữa à?"

"Em không muốn hỏi." Chu Y Hàn bĩu môi.

Một tay của Đoạn Trác Hữu đặt sau lưng Chu Y Hàn để bảo vệ, hai người không thể mắt đối mắt với nhau được.- đọc truyện trên app TYT

Anh dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa nhẹ môi mềm mại của cô, thu nhỏ khoảng cách giữa hai người lại chỉ còn hai phẩy mấy milimet.

Nhịp tim của Chu Y Hàn đột ngột tăng nhanh, thấy Đoạn Trác Hữu càng ngày càng gần, cô biết mình lại bị anh thu hút lập tức bất chấp tất cả bắt lại bàn tay đang làm càn của anh, lại chôn mặt mình vào trong lồng ngực hô hấp vững vàng của anh.

"Chu Y Hàn, sao em lại trốn?" Trong giọng của Đoạn Trác Hữu mang theo ý cười tám phần bất lực mười phần chiều chuộng.

Chu Y Hàn cắn răng, có một cảm giác bị đánh bại.

Rõ ràng cô có thể cởi mở hơn, có thể vì cô có kinh nghiệm ít quá, chỉ có kiến thức viết trên giấy chứ không đủ đi xa hơn, nhưng thực tiễn hành động cũng không phải là khó khăn gì*.

(*ý nguyên câu: nữ chính có thể thuận lý thành chương, thuận nước đẩy thuyền để tiến thêm bước tình cảm với nam chính, nhưng do bả sợ bả không có đủ kinh nghiệm, nên bả không dám. Đoạn cuối: giống câu “hành còn hơn lý”-thực hành dễ hơn học lý thuyết, nếu nữ chính chấp nhận theo hành động của nam chính thì happing ending, hết truyện.) ( truyện trên app T𝕪T )

Tay của anh bị cô cầm lấy, nhưng anh lại nắm lấy tay cô, nhét đầu ngón tay nho nhỏ của cô vào trong khe tay của mình, mười đầu ngón tay của hai người đan vào nhau.

Lúc này hô hấp của Chu Y Hàn hơi ngừng lại, cô không thể hiểu được hành động này có gọi là thân mật hay không.

Không thể không nói vì Đoạn Trác Hữu đến đây nên tâm tình của Chu Y Hàn đã tản đi hơn phần lớn.

Chu Y Hàn không còn rảnh đi đau lòng dằn vặt về những chuyện vặt trong nhà, ngược lại không tự chủ được mà đi phân tích trạng thái và suy nghĩ của Đoạn Trác Hữu.

Đương nhiên cô cũng không tự kỷ nghĩ rằng loại người có thân phận như Đoạn Trác Hữu có cảm tình gì với mình, vì đây là một chuyện thật sự rất khó.

"Đoạn Trác Hữu, anh đừng trêu đùa em nữa." Giọng nói của cô chuyển sang mềm mại, mang theo vài phần yểu điệu.

Đoạn Trác Hữu dùng một tay không nhẹ nhàng vỗ lên gãy của Chu Y Hàn, giọng nói nhàn nhạt khàn khàn: "Em nói anh nghe thử, sao anh phải trêu đùa em?"

Chu Y Hàn giơ bàn tay đang nắm chặt của hai người lên, vẻ mặt vô tội nhìn Đoạn Trác Hữu.

Trong lúc nhất thời cô cũng không biết nói cái gì, chớp mắt to trong veo như nước, sau đó lại bắt đầu giãy giụa.

Đúng thật sự khiến cô không thể tránh khỏi, lòng bàn tay còn mang theo nhiệt độ trong tay của anh, thật thiêu cháy người. Đây không phải lần đầu Chu Y Hàn nắm tay người khác, dù sao một diễn viên như cô cũng hay nắm tay với các diễn viên nam kết hợp diễn cùng trong bộ phim đó cũng là chuyện bình thường không thể bình thường hơn. Nhưng cũng không có tay của người đàn ông nào giống như của Đoạn Trác Hữu, mang theo sức mạnh nóng bỏng.

Đoạn Trác Hữu rất kiên trình, hai con ngươi sắc bén không chớp nhìn thẳng vào mắt cô, đuôi lông mày hơi giương lên, cười như không người nhìn cô.

Nhưng sau cùng Chu Y Hàn lại yếu ớt nói: "Đoạn Trác Hữu, em không phải loại con gái tùy tiện."

"Vậy em cảm thấy anh là người rất tùy tiện sao?"

Chu Y Hàn nghĩ thầm, anh đúng là người như thế!

Nhưng ngoài miệng lại nói: "Vậy anh định làm gì em?"

"Em muốn anh làm gì em?"

Năng lực đánh Thái Cực Quyền* của người này thật sự rất giỏi, cô nói hỏi ra một câu anh lại trả lại một câu hỏi như thế không đổi ý cho cô, từng câu chặt chẽ không có chút lỗ hổng nào.

(*một bộ quyền xuất xứ từ đời nhà Trần ở bên Trung, động tác rất chậm, dùng câu này ẩn dụ là nhàn rỗi, chậm rãi, mà người Việt hay gọi là nhây.)

Chu Y Hàn ngẩng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu, trong não liên tiếp xuất hiện những hình ảnh đầy khả nghi giữa hai người.

Trong giới từng truyền ra một tin tức như thế, họ nói là có một nữ diễn viên đang theo đuổi một ông trùm bí ẩn, quan hệ của hai người vẫn chưa công khai ra trước mặt người bên ngoài, nhưng ông trùm vẫn cung cấp đủ loại nguồn vốn cho nữ diễn viên này. Có thể cuối cùng vì nữ diễn viên to gan yêu cầu ông trùm một danh phận rõ ràng, khiến cho mặt rồng của ông trùm kia nổi giận, đạp nữ diễn viên kia một cước và từ đó về sau cũng không cho bất cứ nguồn vốn nào nữa cả.

Thật ra ví dụ như thế cũng đếm không xuể.

Làm người quan trọng nhất chính là tự mình biết mình, vị trí của bạn ở nơi nào thì đứng im ở vị trí đó, đừng mưu tính đụng vào những thứ không thuộc về mình.

Chu Y Hàn cũng tự biết mình, nên cô sống lâu ở trong nhóm người ngành nghề này, dù cơ thể trong sạch thì trong lòng cũng sớm bị đục ngầu.

Thứ như tên, danh lợi và các nguồn vốn trước mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể chạm tới tay.

Nhưng cô rất tỉnh táo, những thứ đó cũng có thể biến mất trước mắt mình bất cứ lúc nào. Cũng bởi vì những thứ đó, ngay từ ban đầu đã không thuộc về cô.

"Em muốn một quan hệ bình đẳng." Chu Y Hàn nói, trên vẻ mặt của cô có chút cẩn thận, thật ra thì cô đang thăm dò anh.

Đoạn Trác Hữu rất hứng thú: "Em muốn quan hệ bình đẳng như thế nào?"

Chu Y Hàn oan ức kể khổ: "Hình như em đã từng nói với anh về chuyện tình cảm của mình rằng em mới quen được bạn trai chỉ đầy một tháng, anh ta đã đưa em lên giường của anh, sau đó bốc hơi không liên lạc với em đến bây giờ. Nhưng em cũng biết, chắc chắn trong lòng anh chán ghét em, có phải không?"

Không biết là từ nào khiến cho Đoạn Trác Hữu bực bội mà sắc mặt anh đã trầm xuống.

Lúc trên mặt người này mang theo ý cười vừa nhìn vẫn tính là dễ tiếp xúc, nhưng khi trở mặt thật giống hệt với ông trùm vô tình trong truyền thuyết, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đạp cho cô một cước bay thật xa.

Đột nhiên Chu Y Hàn muốn chạy trốn, chiến đấu với ông trùm này thật sự phí nửa tế bào não của cô.

Đoạn Trác Hữu đè eo của Chu Y Hàn lại, hạ giọng hỏi: "Sao em cứ đối xử với mình như thế?"

"Nếu không thì làm sao đâu? Em phải đối xử với mình ra sao?" Chu Y Hàn đẩy câu hỏi lại cho anh: "Không phải anh luôn cho rằng em hợp tác với bạn trai cũ để dụ dỗ anh à?"

"Em muốn dụ dỗ anh sao?" Đoạn Trác Hữu đề nặng dây thanh quảng.

Lời nói Chu Y Hàn đã chuẩn bị đầy bụng để thốt ra, đột nhiên bị câu hỏi của anh làm á khẩu không trả lời được.

Đoạn Trác Hữu vừa nói vừa tới gần Chu Y Hàn một chút, đến khi trán hai người chống lên nhau, chóp mũi cũng chạm vào nhau: "Người quyến rũ, dụ dỗ, cưa cẩm anh là em."

Chu Y Hàn chậm rãi hít một hơi, đột nhiên nhịp tim cũng tăng nhanh rất nhiều.

Hay là ở một phút nào đó, cô thật sự bị dáng vẻ này của Đoạn Trác Hữu làm rung động.

Thoạt nhìn anh rất chân thành, không có xen lẫn bất cứ sự ô uế nào, vừa chính trực lại rõ ràng.

Dù là giả nhưng Chu Y Hàn vẫn cảm thấy không tệ lắm.


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play