Hai người ở cùng nhau không được bao lâu thì Đoạn Trác Hữu đã yêu cầu tài xế đưa Chu Y Hàn về vì anh bận công việc.
Trên đường trở về, Chu Y Hàn nhận được một cuộc gọi từ Tưởng Thỏa.
Ở đầu bên kia Tưởng Thỏa lo lắng không yên giải thích: "Tiểu Y Y, tớ rất xin lỗi cậu. Tớ thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy. Ngày mai tớ sẽ đích thân đến gặp cậu để tạ tội, cậu có thể đánh tớ mắng tớ! Nhưng cậu tuyệt đối đừng không để ý tới tớ! Hu hu hu, nếu như tớ đã làm tổn thương trái tim cậu thì tớ nguyện cả đời này không nổi tiếng được!"
Đây là đang nói về việc Chu Y Hàn bị nhà sản xuất phim kia lừa.
Tưởng Thỏa giải thích đi giải thích lại, ở đầu bên kia điện thoại còn sắp khóc luôn rồi.
Chu Y Hàn hoàn toàn không có ý trách tội Tưởng Thỏa. Cô biết tính cách của Tưởng Thỏa, biết cô ấy không phải loại người sẽ làm ra chuyện như vậy.
Tuy nhiên, Chu Y Hàn đã không đề cập đến chuyện này với bất cứ ai khác ngoài Chung Ngâm, nhưng ngoài ý muốn là nó vậy mà đã truyền đến tai Tưởng Thỏa.
"À đúng rồi, làm sao cậu lại biết chuyện này?'" Chu Y Hàn hỏi.
Tưởng Thỏa lặng lẽ nói với Chu Y Hàn: "Chuyện này đã lan truyền khắp nơi rồi, nói rằng Đoạn Trác Hữu đã ra tay, về say mấy người đạo diễn và nhà sản xuất đó sẽ không thể lăn lộn trong cái giới này được nữa."
Mặc dù Chu Y Hàn đã đoán trước được kết quả này, nhưng khi nghe được thì trong lòng cô vẫn không khỏi vô cùng xúc động.
Nhưng Đoạn Trác Hữu càng làm như vậy thì cô càng không thể hiểu nổi, chẳng lẽ cô thật sự có sức hấp dẫn lớn như vậy sao?
Tưởng Thỏa hỏi Chu Y Hàn: "Cậu và Đoạn Trác Hữu đang yêu nhau à?"
"Chắc cũng không được tính là thế đâu." Chu Y Hàn nói.
Nhớ tới sự mập mờ lúc ở chung với Đoạn Trác Hữu thì tim cô không khỏi đập nhanh hơn, nhưng cô cũng không xác định rõ được hai người họ rốt cuộc là loại quan hệ gì.
Tưởng Thỏa nói: "Có tin tức gì về cái người bạn trai cũ Trịnh Cảnh Thước kia của cậu không?"
"Không có." Chu Y Hàn cũng rất bất lực: "Cậu nói xem, tại sao một người có thể biến mất không còn tăm tích, không hề có chút tin tức nào như vậy được?"
"Ôi" Tưởng Thỏa khẽ thở dài một cái: "Chỉ có điều nếu nghĩ theo những mặt tốt thì cũng may Đoạn Trác Hữu không phải là người xấu."
Chu Y Hàn cười hỏi: "Làm sao mà cậu biết được anh ấy không phải là người xấu?"
Tưởng Thỏa phân tích rõ ràng mạch lạc đâu ra đấy: "Chỉ vì đêm đó anh ấy đã không làm gì cậu cả, điều này có thể chắc xác định rằng anh không phải loại người ai đến cũng không từ chối."
Điều làm Chu Y Hàn không ngờ tới là quan điểm này của Tưởng Thỏa giống hệt quan điểm của Chung Ngâm.
Tuy nhiên, Chu Y Hàn không quá cứng nhắc về mối quan hệ hiện tại giữa mình và Đoạn Trác Hữu là gì, cô càng quan tâm hơn đến sự nghiệp tương lai của bản thân mình.
Nếu bây giờ cô đã có cơ hội, cô càng nên nắm chặt cơ hội này.
Việc đầu tiên Long Cảnh Minh làm sau khi ký hợp đồng với cô đó là tìm một giáo viên dạy diễn xuất rất nổi danh trong giới cho Chu Y Hàn.
Ngành Chu Y Hàn học ở trường đại học là múa, cô cũng không được học bất kỳ môn diễn xuất chính thống nào.
Cô giáo dạy diễn xuất tên là Lăng Hương Vi, năm nay 55 tuổi. Theo như Chu Y Hàn biết thì hầu hết các ngôi sao nổi tiếng hiện nay đều là học trò của vị giáo viên này.
Tiếp một khoảng thời gian sau đó, ngày nào Chu Y Hàn cũng đến nhà giáo viên dạy diễn xuất nhờ bà ấy tiến hành dạy kèm một một.
Khóa học diễn xuất cấp tốc như thế này đối với Chu Y Hàn có thể nói là vô cùng quý giá, vì vậy cô rất trân trọng từng phút từng giây của buổi học. Nhất là sau khi biết được học phí của một buổi học thì Chu Y Hàn thậm chí cảm thấy ngay cả hô hấp đối với mình cũng là đang lãng phí thời gian.
Trong khoảng thời gian này, Long Cảnh Minh với tư cách là người đại diện của cô cũng thường đến xem Chu Y Hàn học.
Mỗi lần Long Cảnh Minh tới đều nhìn thấy dáng vẻ Chu Y Hàn nghiêm túc học tập. Anh ấy đã ở trong showbiz nhiều năm nên biết rất rõ khát vọng ham học hỏi trên mặt Chu Y Hàn là vô cùng đáng quý.
Sau giờ học, Long Cảnh Minh cũng giống như bậc trưởng bối hỏi tình hình học tập của Chu Y Hàn như thế nào rồi.
Chu Y Hàn nói hết mọi chuyện mình biết trước mặt Long Cảnh Minh.
Cũng không biết tại sao nhưng mỗi khi Chu Y Hàn nhìn thấy Long Cảnh Minh thì cảm thấy vừa kính trọng vừa ân cần, cô vô cùng sợ Long Cảnh Minh sẽ coi thường loại diễn viên tuyến 108 hơn nữa còn vì quan hệ mà bò lên như cô. Cô nhiều lần cam đoan: "Anh Long, em nhất định sẽ chăm chỉ học tập."
Cũng giống như mọi lần trên phim trường, Chu Y Hàn sẽ luôn gật đầu cúi chào đạo diễn: "Đạo diễn, tôi nhất định sẽ diễn thật tốt, xin hãy cho tôi cơ hội này."
Nhưng thực ra Long Cảnh Minh khá là bất ngờ trước thái độ này của Chu Y Hàn.
Thẳng thắn mà nói thì khi mới nhận công việc phía trên sắp xếp, anh ấy đã vô cùng bài xích. Long Cảnh Minh đã làm việc trong giới này nhiều năm, đã có mối quan hệ và khả năng của riêng mình, anh ấy cũng sẽ không thay đổi dự định ban đầu của mình chỉ vì một câu nói của người khác. Nghệ sĩ mà anh ấy dẫn dắt đều là những người bản thân anh ấy cho rằng có tiềm lực, là người anh ấy có thể nhìn trúng.
Nhưng khi hàng chồng thông tin và từng mẫu lý lịch về Chu Y Hàn được đặt trước mặt anh ấy, Long Cảnh Minh biết rằng cho dù thế nào đi nữa thì anh ấy cũng không thể từ chối công việc này.
Sau khi thực sự hiểu rõ Chu Y Hàn, Long Cảnh Minh cũng không quá bài xích sự sắp xếp công việc này nữa. Anh ấy coi đây là nghệ sĩ cuối cùng mình dẫn dắt trước khi nghỉ hưu, coi như tìm lại cảm giác hồi còn dẫn dắt người mới.
Trong khoảng thời gian gần đây, do Chung Ngâm bận công việc nên không ở nhà nên Chu Y Hàn đã nghĩ đến việc mời Long Cảnh Minh dùng bữa. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tự cảm thấy ăn đồ ăn ở nhà hàng bên ngoài còn không bằng tự tay mình làm, vì vậy nên cô đã mạnh miệng mà không biết ngại nói với Long Cảnh Minh: "Anh Long, em xin hân hạnh mời anh hôm nay anh đến nếm thử tay nghề nấu ăn của em được không?"
Long Cảnh Minh nghe vậy thì mỉm cười: "Sao, em biết nấu ăn à?"
Chu Y Hàn nói: "Mặc dù không thể so sánh với đầu bếp ba sao Michelin gì đó, nhưng khỏi phải nói tài nấu nướng của em ai đã ăn rồi đều sẽ khen ngon."
"Nếu đã nói như vậy, anh lại muốn nếm thử xem sao." Long Cảnh Minh cũng không làm mất đi sự tự tin này của Chu Y Hàn: "Nhưng gần đây anh có chút bận rộn. Đợi sau khi đoạn thời gian này kết thúc, anh lại nếm thử tay nghề của em sau cũng không muộn."
"Được rồi, em chỉ đợi câu này của anh Long thôi."
Nhìn dáng vẻ hoạt bát và tinh thần phấn chấn của Chu Y Hàn, Long Cảnh Minh bật cười: "Gần đây anh đang xem xét một vài kịch bản, anh đã chọn thử nhưng không thấy bộ nào đặc biệt phù hợp."
Chu Y Hàn nghe vậy thì đôi mắt sáng bừng.
Long Cảnh Minh nói: "Nếu em có thể chấp nhận thì chúng ta có thể bắt đầu thử sức với những vai nữ hai trước và cố gắng tiếp xúc với một số bộ phim truyền hình chế tác lớn."
Chu Y Hàn cố kìm nén nội tâm đang vui mừng khôn xiết, nói: "Anh Long, mọi chuyện nghe theo sự sắp xếp của anh là được rồi."
Không khoa trương chút nào khi nói hiện giờ Long Cảnh Minh gần như là một trong những người Chu Y Hàn tín nhiệm nhất. Chu Y Hàn cảm thấy bôn ba nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tìm được một đôi cánh che chở cho mình.
Mỗi khi Long Cảnh Minh đến xem lớp học diễn xuất của Chu Y Hàn, cô luôn có thể nhớ tới khi còn học tiểu học, lúc đó chiều nào bố cô sẽ đến đón cô từ trường về nhà.
Công ty giải trí Tinh Nhất không thiếu tài nguyên dưới tay, muốn nâng đỡ một Chu Y Hàn không hề khó. Nhưng với tư cách là một công ty, ít nhiều gì cũng phải cân nhắc lợi ích. Nếu như Chu Y Hàn có thể trở thành một nữ nghệ sĩ nổi tiếng thì kết quả sẽ là vẹn toàn đôi bên.
Vì thế mà Long Cảnh Minh cũng đã nghĩ đến việc đưa Chu Y Hàn đi tham gia một chương trình tạp kỹ.
Chương trình tạp kỹ đó chính là loại chương trình mà trước đó Cung Tư Niên đã nói với Chu Y Hàn và Chu Y Hàn tỏ ra rất hứng thú.
Biết Chu Y Hàn đang nghĩ gì, Long Cảnh Minh gật đầu: "Nếu đã muốn tham gia thì đi chơi một chút cũng được. Mấy vị đạo diễn tham gia chương trình đó anh đều quen biết, đến lúc đó anh có thể dẫn em đi xem xem cách họ chỉ đạo quay phim ngay tại chỗ."
Có thể nói trong khoảng thời gian này, sinh hoạt của Chu Y Hàn mỗi ngày rất phong phú. Tuy rằng chưa bắt đầu công việc, nhưng mỗi ngày học khóa diễn xuất đã khiến cô cảm khái rằng diễn xuất trước đây của mình thật khó coi.
Sau nửa tháng học, cô giáo Lăng Hương Vi cũng hết lời khen ngợi Chu Y Hàn.
Lăng Hương Vi thậm chí còn vỗ ngực nói với Chu Y Hàn: "Chỉ cần em làm việc chăm chỉ, sau này nhất định sẽ có chỗ đứng trong giới này, kể cả ảnh hậu cũng không phải là vấn đề."
Những lời này quả thật làm Chu Y Hàn thấy được sủng ái mà lo sợ.
Mọi thứ dường như đang diễn ra theo chiều hướng tốt nhất. Trong khoảng thời gian này, cùng với sự nổi tiếng của bộ phim “Như thiêu như đốt” thì độ nổi tiếng của Chu Y Hàn dường như càng ngày càng tăng. Long Cảnh Minh còn nói với Chu Y Hàn rằng có một tạp chí hạng hai muốn tìm cô để chụp ảnh bìa, thời gian ấn định vào cuối tháng sau.
Vào buổi tối, Chu Y Hàn đang vùi đầu trong ổ nhưng cô vẫn không quên mở sổ ghi chép của chính mình ra để ôn lại bài cũ. Cô vô cùng trân trọng tất cả những gì mình đang có hiện tại, nhưng giờ nào khắc nào cũng không tránh khỏi lo được lo mất.- đọc truyện trên app TYT
Có đến vài lần, mỗi khi sự nghiệp của cô có chút khởi sắc thì lại có một trở ngại nào khác khiến cô không thể tiếp tục nghiêm túc làm việc.
Chu Y Hàn rất sợ, loại chuyện này sẽ lặp lại những sai lầm tương tự.
Giác quan thứ sáu của con người là cái gì đó rất thần kỳ.
Chuông điện thoại của Chu Y Hàn vang lên, cô đang nằm trên giường nhìn di động trên tủ đầu giường, trong lòng có linh cảm rất xấu.
Chuông liên tục reo, cô dừng lại và đứng dậy cầm điện thoại.
Nhìn thấy tên của người gọi, sắc mặt của Chu Y Hàn lập tức trầm xuống.
Quả nhiên.
Cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia là một giọng nữ sắc bén: "Chu Y Hàn, tìm được cô thật vất vả."
"Bà tìm tôi có chuyện gì không?"
"Cô nói xem?" Đầu bên kia nói: "Cô thân là người nhà họ Chu, lần này đã đi nhiều năm như vậy, cô thật sự cho rằng người nhà đều chết hết rồi sao?"
Chu Y Hàn tay nắm chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiết Văn Thiến, rốt cuộc bà muốn làm gì?"
"Cũng không có chuyện gì. Vừa hay tôi cũng vừa mới xem bộ phim cô đóng. Con gái lão Chu nhà ta của cuối cùng cũng có tiền đồ rồi, trở thành một ngôi sao lớn rồi." Tiết Văn Thiến khẽ hừ cười một tiếng: "Có phải bây giờ cô đã kiếm được rất nhiều tiền? Vậy thì cô có phải cũng nên lấy một ít tiền để hiếu kính bố mẹ mình chứ nhỉ?"
"Bà nằm mơ đi!"
Chu Y Hàn nói xong nói xong thì cúp điện thoại đồng thời chặn luôn số điện thoại này.
Cô vừa tức vừa giận, cuối cùng chỉ ngồi khoanh chân xếp bằng và để bản thân vào tâm thái thoải mái.
Người khác đều nói gia đình là bến đỗ cuối cùng nhưng đối với Chu Y Hàn mà nói, gia đình trước giờ luôn là cơn ác mộng của cô.
Cô đã sớm quen rồi, nhưng trái tim cô vẫn sẽ không tránh khỏi đau nhói.
Chu Y Hàn muốn tìm Chung Ngâm, muốn vùi mình trong vòng tay của Chung Ngâm, muốn trút nỗi đau trong lòng với cô ấy.
Nhưng hôm nay Chung Ngâm không có ở nhà.
"Bao giờ cậu mới trở lại?" Chu Y Hàn hỏi Chung Ngâm ở đầu bên kia của điện thoại một cách cô đơn.
Chung Ngâm nói: "Tiểu Y Y, hôm nay tớ vẫn đang bận hoạt động ở tuần lễ thời trang quốc tế Bắc Kinh, phải ít nhất là tuần sau tớ mới quay lại được."
"Tớ nhớ cậu rồi." Chu Y Hàn hít một hơi thật sâu.
Chung Ngâm gần như đoán được chuyện gì đang xảy ra, cô ấy hỏi: "Mẹ kế của cậu lại tới quấy rối cậu?"
Chu Y Hàn im lặng.
Chung Ngâm chửi một tiếng: "Mẹ kiếp, tớ thực sự muốn chạy đến nhà họ Chu và tát mẹ kế của cậu mấy cái thật mạnh."
Ngay khi bọn cô đang nói chuyện thì có người gọi Chung Ngâm ở đầu bên kia điện thoại.
Chu Y Hàn biết công việc của Chung Ngâm, lúc cô ấy bận rộn thì bận tới mức chân không chạm đất nên cô không muốn tiếp tục quấy rầy cô ấy nữa. Vì vậy ngữ điệu cô thoải mái nói: "Đúng vậy, lần sau chúng ta bắt cặp tới cho bà ta một trận!"
"Ha ha ha, được!" Chung Ngâm vẫn có chút lo lắng: "Vậy cậu ở nhà một mình được không vậy?"
Chu Y Hàn nói: "Cậu coi tớ là đứa bé 3 tuổi à, đương nhiên là tớ không có vấn đề gì. Cậu bận gì thì bận đi."
"Ừ ừ, vậy cậu có chuyện gì thì gọi điện cho tớ nha."
"Ừ."
Cúp điện thoại, trong ngôi nhà rộng lớn như vậy chỉ còn lại một mình Chu Y Hàn.
Lúc mới thuê căn nhà này, Chung Ngâm vừa ý căn nhà này rất lớn, sau này có bạn bè đến chơi cũng thuận tiện. Nhưng cô ấy chưa bao giờ nghĩ tới có những lúc cô ấy để Chu Y Hàn ở nhà một mình thì cô sẽ cô đơn đến nhường nào.
Chu Y Hàn cảm thấy hơi khát nên đứng dậy rót một cốc nước để uống, nhưng không may là nước mới chỉ dính vào kẽ răng, cô đi chân trần đã vô tình vấp đầu ngón chân vào cánh cửa, cô đau đến mức co ro trong góc một lúc không nhúc nhích.
Chu Y Hàn như một nhúm nhỏ trong bóng tối, cô không khóc vì đau mà ôm đầu gối của mình, vùi đầu thật sâu vào giữa hai đầu gối.
Cô biết rằng thời gian là liều thuốc giải độc tốt nhất. Con người dù có nhiều lúc vui hay buồn thế nào cũng chỉ cần bình tĩnh và ở một mình một lúc, mọi chuyện rồi sẽ qua. ( truyện trên app T𝕪T )
Một lúc sau, Chu Y Hàn xoa xoa bàn chân nhỏ của mình rồi lại đứng dậy.
Tụt huyết áp khiến đầu cô choáng váng trong giây lát, cô lơ đễnh nằm xuống giường, hít một hơi thật sâu.
Chu Y Hàn cầm điện thoại lên, theo thói quen mở ra, lật xem những bức ảnh đẹp, sau đó tiện tay tìm Presumptuous.
Cách đây hai ngày, Presumptuous đã đăng một bộ ảnh, là những ảnh về sân bay thủ đô.
Lúc này, Chu Y Hàn mới thực sự chắc chắn anh thực sự đã đến Trung Quốc.
Thế giới này rộng lớn như vậy, sợi dây liên kết giữa người với người thật mong manh. Dù quen nhau tròn hai năm nhưng bọn họ lại không biết có cơ hội gặp mặt một lần hay không hoặc có thể là cả đời đều không có khả năng gặp mặt. Nhưng giữ liên lạc với nhau như này cũng không hẳn là điều xấu.
Chu Y Hàn gửi tin nhắn cho Presumptuous: 【Tôi muốn biết bờ vai của anh có rộng không, có thể để cho tôi dựa vào một chút được không?】
Sau khi gửi đi, Chu Y Hàn đột nhiên cảm thấy câu nói này quá mập mờ.
Mặc dù cô rất tò mò về anh, nhưng cô biết rất rõ rằng sự tò mò này không hề trộn lẫn với tình yêu nam nữ gì cả, chỉ đơn thuần coi anh là bạn bè.
Vì vậy Chu Y Hàn thu hồi tin nhắn vừa gửi đi, coi như không có chuyện gì xảy ra.
Không lâu sau, trong nhà vang lên tiếng chuông cửa.
Chu Y Hàn vẫn không nhớ bài học vấp phải cánh cửa, cô đi ra mở cửa bằng đôi chân trần.
Thời gian cũng không tính là muộn, mới tám giờ mười lăm.
Chu Y Hàn khó khăn mở cửa, đột nhiên cô nhìn thấy Đoạn Trác Hữu đang đứng ở cửa.
Trông dáng vẻ Đoạn Trác Hữu gió bụi mệt mỏi, giữa hai lông mày là dịu dàng chưa từng thấy.
"Anh, sao anh lại ở đây?" Chu Y Hàn thật sự cảm thấy kỳ quái.
"Sao vậy, anh không thể đến đây sao?"
Nếu cô không mời thì Đoạn Trác Hữu cũng không bất chấp để vào nhà.
Anh liếc nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng ánh mắt trên ngực cô, khẽ cau mày.
Chu Y Hàn nhìn theo tầm mắt của Đoạn Trác Hữu, vì vậy cô vội vàng che ngực: "Lưu manh! Nhìn cái gì mà nhìn!"
Đoạn Trác Hữu bất lực, vươn tay ôm lấy gáy Chu Y Hàn, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, giọng điệu có chút cưng chiều: "Em có ngốc hay không?"
App TYT & Euphoria Team