Editor: Thị Oanh

Bởi vì một câu nói của Đoạn Trác Hữu “dùng bữa với anh” nên giờ Chu Y Hàn ngồi trong nhà hàng cao nhất của khách sạn Phong Châu.

Bằng mắt thường có thể thấy ở Phong Châu có cảnh đêm đẹp nhất ba trăm sáu mươi lăm độ không góc chết, dù là góc rộng mở rộng cũng không cần lo lắng góc nào sẽ phá nát cảnh đẹp này.

Quả thực Chu Y Hàn có chút hiếm thấy, đây là lần đầu tiên cô tới đây. Trong mắt hiện lên một tia hưng phấn nhưng cố nén lại nhìn cảnh đẹp cách đó không xa.

Những mất mát và nỗi buồn chôn sâu trong tim cũng tan biến đi rất nhiều theo tầm nhìn được mở rộng.

Chu Y Hàn cố ý ôm lấy má mình và nhìn chằm chằm không chớp mắt vào Đoạn Trác Hữu đang ăn. Nhưng anh vẫn bình tĩnh như không có cảm giác gì, anh tự tay cắt miếng bít tết và cho vào miệng một cách có trật tự.

Người đàn ông này thực sự tuyệt vời, anh nói những lời yêu thương sâu sắc nhất bằng giọng điệu hời hợt nhất, điều cốt yếu là anh không nghĩ đó là những lời yêu thương. Điều này đặc biệt mê hoặc lòng người.

Chu Y Hàn sẽ không hỏi Đoạn Trác Hữu rằng anh thích cô ở điều gì, loại câu hỏi này rõ ràng là làm người khác rất khó xử.

Cách đó không xa, một bóng người nấp vào một góc, bất mãn nhìn một nam một nữ trước mắt.

“Mắt của anh Trác Hữu có lẽ bị ghèn dán lại rồi, thế mà lại thích người phụ nữ đó!” Bối An Kỳ cau mày, tỏ vẻ không vui.

Mà đồng chí Vương Hình đứng bên cạnh thản nhiên hút một điếu thuốc: “Thật ra, em nên cảm thấy vui mừng vì lão Đoạn không phải gay.”

Khi Bối An Kỳ nghe thấy những lời đó, cô ấy liếc nhìn Vương Hình một cái: “Anh trai em sao lại là người đồng tính được? Anh bị điên à.”

Vương Hình: "Có bệnh hay không có bệnh, mỗi lần đi chơi lão Đoạn đều không cần phụ nữ đi theo, em nói anh ta có phải rất kỳ lạ không?”

Bối An Kỳ yếu ớt hỏi: “Chẳng lẽ anh ấy gọi một người đàn ông đi theo sao?”

“Xì!” Vương Hình thiếu chút nữa không cười nổi: “Cũng không đúng.”

Bối An Kỳ: “Vậy thì không phải là đúng rồi sao, anh trai em giữ mình trong sạch! Ai giống như anh! Bên cạnh toàn oanh oanh yến yến!”

Vương Hình: “Em có biết nhu cầu bình thường là gì không?”

Bối An Kỳ: “Em chỉ biết rằng lý do tại sao con người là động vật bậc cao là vì họ có thể kiểm soát thể xác và tinh thần của mình.”

Vương Hình: “... Em mắng ai đấy?”

Thực ra đó chỉ là một chuyện ngoài ý muốn, buổi tối Bối An Kỳ và Vương Hình ăn cơm ở đây, không ngờ lại đụng phải Đoạn Trác Hữu và Chu Y Hàn.

Bối An Kỳ liền kéo Vương Hình sang bên cạnh âm thầm quan sát, ý đồ tìm ra dấu vết hồ ly tinh của Chu Y Hàn. Sau khi quan sát một lúc, Bối An Kỳ càng nhìn Chu Y Hàn càng cảm thấy khó chịu.

Chân cũng đã mỏi cũng không nhìn ra trên khuôn mặt lạnh lùng của Chu Y Hàn có gì không ổn, ngược lại càng nhìn càng cảm thấy người phụ nữ này rất có hương vị.

Khuôn mặt của Chu Y Hàn không thể nói là đẹp xuất sắc, đẹp tự nhiên cũng là đẹp, dù sao cũng là ngôi sao nữ, lôi ra đứng trước mọi người vẫn hoàn toàn khác nhau. Nhưng khuôn mặt của cô làm người ta càng nhìn càng cảm thấy đẹp

“Thật là phiền phức!” Bối An Kỳ giậm chân.

Vương Hình nhướng mày: “Em thì phiền cái gì?”

“Em phiền em càng nhìn càng cảm thấy có hứng thú với người phụ nữ kia!”

Vương Hình kinh ngạc mà trợn to mắt: “Chẳng lẽ em mới là người đồng tính?”

“Anh cút đi! Em không phải!”

Vương Hình nhìn theo tầm mắt của Bối An Kỳ, tặc lưỡi: “Em cũng không biết thủ đoạn của anh trai em sâu cỡ nào chỉ vì một người phụ nữ đâu.”

Vẻ mặt Bối An Kỳ khó hiểu: “Việc gì vậy?”

Vẻ mặt của Vương Hình cà lơ phất phơ: “Không có gì.”

“Chắc chắn có chuyện gì đó! Anh mau nói cho em biết đi!”

“Không nói.” Vương Hình nhún vai: “Anh sợ nói xong rồi đầu khó giữ được.”

Sau khi ăn xong Chu Y Hàn theo Đoạn Trác Hữu lên lầu, vẫn ở trong căn phòng kia của anh.

Lần này Chu Y Hàn rất quen thuộc, ngay cả nhân viên an ninh của khách sạn cũng không ngăn cản khi nhìn thấy cô, thậm chí còn lễ phép cúi đầu chào cô.

Bởi vì Đoạn Trác Hữu có chuyện cần xử lý nên Chu Y Hàn bị gạt sang một bên.

Cứ như vậy cũng tốt, Chu Y Hàn có thể tham khảo ý kiến của chị em tốt một chút.

Sau khi Chu Y Hàn nói với Chung Ngâm về vấn đề này, Chung Ngâm liền xúi giục Chu Y Hàn.

Chung Ngâm: “Lên đi!”

Chung Ngâm: “Sợ cái gì?”

Chung Ngâm: “Đều là người trưởng thành rồi, không chơi nổi sao!”

Chung Ngâm: “Nghe chị đây, người đàn ông tốt như vậy cho dù đốt đèn lồng cũng khó tìm được lắm.”

Chung Ngâm: “Dù sao người bị thiệt cũng không phải là cậu!”

Chu Y Hàn: “...”

Cô thậm chí còn không nghĩ về nó theo hướng đó!

Chung Ngâm: “Hy vọng tuần sau khi tớ nhìn thấy cậu, cậu và Đoạn Trác Hữu đã gạo nấu thành cơm rồi!”

Chung Ngâm: “Xin cậu đừng làm tớ thất vọng!”

Chu Y Hàn: “Chóng mặt.”

Chu Y Hàn: “Có ai xúi giục chị em mình như cậu không?”

Chu Y Hàn: “Cậu không lo lắng sẽ bất lợi với tớ sao?”

Chung Ngâm: “Nói đạo lý một chút đi, cậu có thể mất cái gì?”

Chung Ngâm: “Một người đàn ông có tiền có quyền, hơn nữa còn có một khuôn mặt không hề thua kém bất kỳ một ngôi sao hiện nay nào!”

Chung Ngâm: “Tớ hỏi cậu! Bất lợi với cậu ở chỗ nào??”

Chu Y Hàn: “...”

Chu Y Hàn: “Hình như không có.”

Chung Ngâm: "Nếu cậu muốn tớ nói, bất lợi thì cũng là bất lợi với Đoạn Trác Hữu.”

Chung Ngâm: “Anh ấy mất tiền mất tài lại mất sắc đẹp, còn cậu thì sao?”

Chu Y Hàn: "Mỉm cười.”

Chu Y Hàn: "Tạm biệt chị em.”

Cách đó không xa, có hai người đàn ông khác đang ngồi bên cạnh Đoạn Trác Hữu.

Hai người đàn ông kia có khuôn mặt châu u, thân hình cao lớn, phong thái hiên ngang. Nhưng khuôn mặt và dáng người của Đoạn Trác Hữu hoàn toàn không kém hơn khi đứng cạnh hai người đàn ông châu u.

Đặc biệt, Đoạn Trác Hữu đang ngồi trên một chiếc ghế đơn, hai chân thon dài bắt chéo, khí chất rất giống tổng giám đốc cực kỳ bá đạo trong tiểu thuyết tổng giám đốc bá đạo.

Tuy rằng khoảng cách không xa, nhưng Chu Y Hàn không biết bọn họ đang thảo luận cái gì.

Nhưng mà xem ra hôm nay Đoạn Trác Hữu có vẻ hơi bận rộn.

Chu Y Hàn một mình ngồi ở trên sô pha tự chơi một mình, nghịch ngón tay cùng điện thoại di động, cuối cùng đi vòng qua bồn nước xem một chút

Thật thất vọng, con cá sấu nhỏ đã biến mất. Trước đây cứ nghĩ con quỷ nhỏ đó thật đáng sợ, nhưng sau khi nhìn vài lần, thật ra lại cảm thấy không có xấu như trong tưởng tượng.

Không lâu sau, có người đẩy cửa đi vào, còn có một xe chở thức ăn cũng được đẩy vào.

Xe ăn dừng ở trước mặt Chu Y Hàn, người phục vụ cười nói với Chu Y Hàn: “Cô Chu, đây đều là hoa quả và đồ tráng miệng được vận chuyển bằng máy bay từ nước ngoài về, mời ăn thử.”

“Cảm ơn.” Chu Y Hàn nói xong liền nhìn về phía Đoạn Trác Hữu theo bản năng, vừa vặn bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh.

Ánh mắt họ chạm nhau, anh khẽ nhướng mày với cô.- đọc truyện trên app TYT

Chu Y Hàn cúi đầu, cầm lấy một quả anh đào đã rửa sạch bỏ vào miệng, hàm răng nhẹ nhàng cắn một cái, hương vị ngọt ngào lập tức tràn ngập vị giác.

Bữa tối cô không ăn nhiều, bởi vì phải chú ý đến dáng người của mình, hiện tại cô thật sự rất đói.

Kỳ thật trái cây gì đó cũng không thể ăn nhiều, nhưng nhìn thức ăn tràn đầy màu sắc trước mặt, vị giác của cô không tự chủ được mà bị khiêu khích.

Chu Y Hàn đầu tiên ăn anh đào, sau đó là dâu tây, lại cắn thêm một miếng bánh kem tươi, nhìn thấy một ly sữa thơm bên cạnh, cô không nhịn được cầm lên uống một ngụm.

Thực sự là ăn uống no đủ.

Đồ ăn ở khách sạn Phong Châu luôn rất nổi tiếng, không có gì vô lý khi nghĩ về điều đó.

Chu Y Hàn vừa uống xong sữa, chuông cửa lại vang lên, người phục vụ lại đẩy xe ăn đi vào.

Đó là hải sản cay ít calo và một số món chua, nóng.

Vừa mới ăn đồ ăn béo ngọt, lại gặp phải đồ ăn thơm phức này, Chu Y Hàn mím mím môi, thậm chí có chút hưng phấn.

Người phục vụ nói: “Cô Chu, đây là những món siêu ít calo, cô có thể thưởng thức mà không lo tăng cân.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì.”

Chu Y Hàn lúc đầu còn do dự không muốn ăn, nhưng sờ sờ cái bụng bằng phẳng, nghĩ ăn một bữa cơm sẽ không có vấn đề gì, cùng lắm thì ngày mai ăn ít đi. Vì vậy, cô gắp một miếng thịt tôm hùm bằng nĩa và từ từ đưa vào miệng. Món tôm hùm thơm ngon ngay lập tức thỏa mãn vị giác của Chu Y Hàn, cô hạnh phúc đến mức đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

Thức ăn ngon thực sự sẽ làm cho tâm trạng của người ta thoải mái!

Không có biểu hiện cố tình làm ra vẻ, hạnh phúc của một người xuất phát từ bên trong.

Thừa dịp Đoạn Trác Hữu không chú ý, Chu Y Hàn cũng đã chụp ảnh món ăn ngon và gửi cho người cô thích, kèm theo dòng chữ: "Đây là mỹ vị nhân gian gì đây! Ngay cả một đầu bếp năm sao như tôi cũng thấy xấu hổ!”

Khi Đoạn Trác Hữu nhìn Chu Y Hàn, cô đang quay lưng lại với anh, ngay cả bóng lưng cũng nhìn rất nhẹ nhàng.

Không lâu sau, lại có người ấn chuông cửa.

Bụng của Chu Y Hàn lúc này hơi phồng lên, cô nghĩ nếu mang thêm đồ ăn thì có ăn hay không? Khó xử quá đi.

Nhưng Chu Y Hàn rất nhanh đã không phải lo lắng về vấn đề này, bởi vì người đi vào lần này chính là Bối An Kỳ.

Thời gian trôi nhanh, đã hơn nửa tháng kể từ lần cuối cùng Chu Y Hàn nhìn thấy Bối An Kỳ.

Chu Y Hàn còn muốn hỏi xem vết thương ở chân của Bối An Kỳ đã lành chưa, nhưng Bối An Kỳ vẫn tỏ vẻ hung hăng hỏi Chu Y Hàn: “Sao cô lại ở đây?”

Chu Y Hàn thành thật nói: “Anh của chị đưa tôi tới đây.”

“Sao có thể! Anh trai tôi sẽ không bao giờ cho phép một người phụ nữ lạ vào phòng của anh ấy!”

Chu Y Hàn suy nghĩ một chút rồi nói: “Hẳn là tôi không được xem là một người phụ nữ xa lạ nữa.”

Rốt cuộc đã nắm tay nhau, ôm nhau, ngủ chung một chiếc giường, cùng nhau ăn cơm, nên nếu vẫn là người lạ thì có chút không thể nói nổi.

Nhưng cô cũng không tự luyến mà nói mình và Đoạn Trác Hữu thực sự có quan hệ gì đó.

"Vậy cô là cái gì?” Bối An Kỳ hùng hổ dọa người: "Không phải cô muốn trở thành chị dâu của tôi chứ?”

Chu Y Hàn thật sự không nghĩ tới chuyện này, vừa định mở miệng, không ngờ sau lưng truyền tới giọng nói của Đoạn Trác Hữu: "Làm sao, không được à?”

Bối An Kỳ: “?”

Chu Y Hàn: “?”

Chu Y Hàn quay đầu lại, nhìn thấy Đoạn Trác Hữu hai tay đút vào túi quần đang lười biếng nhìn cô.

Gần một tiếng đồng hồ làm việc khiến anh có vẻ hơi mệt mỏi, nhưng vẫn trông rất kiêu ngạo như cũ.

Hai người đàn ông bên cạnh Đoạn Trác Hữu vô cùng biết điều mà rời đi và nói một thứ ngôn ngữ mà Chu Y Hàn không thể hiểu được.

Bối An Kỳ đứng bên cạnh ghế sô pha nhíu mày tỏ vẻ hoảng sợ, không thể tin được những gì mình vừa nghe thấy.

Chu Y Hàn cũng không biết có phải do mình ăn nhiều nên cảm thấy có chút không khỏe, cầm túi trên sô pha lên muốn rời đi.

“Thời gian không còn sớm nữa, em đi về trước.”

Đoạn Trác Hữu đi hai bước tới bên cạnh Chu Y Hàn, dùng lòng bàn tay đặt sau gáy cô, kéo cô lại như xách một con gà nhỏ: “Vừa ăn no đã muốn đi? Cũng không nói cảm ơn sao?”

Chu Y Hàn đuối lý, chủ động cảm ơn.

Đoạn Trác Hữu dường như không vội đáp lại cô, một tay móc lấy cổ Chu Y Hàn, nói với Bối An Kỳ: “Em đến đây làm gì?”

Bối An Kỳ nghe vậy, vẻ mặt vô cùng ấm ức, đó thật sự là rất ấm ức, cô ấy đã bao giờ bị người ta hung dữ như vậy.

“Anh... Người phụ nữ này.”

Giọng điệu và vẻ mặt của Đoạn Trác Hữu đều là không được xía vào: “Gọi chị dâu.”

Chu Y Hàn chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Cô không muốn trở thành chị dâu của Bối An Kỳ a a a a!

App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play