Trong quán cà phê yên tĩnh, Chu Y Hàn và Bối An Kỳ ngồi mặt đối mặt.

Bối An Kỳ thấy Chu Y Hàn vẫn mặc bộ đồ lúc sáng, hoàn toàn khác với trước đó chính là, giày cao gót đã đổi thành một đôi dép lê.

Bác sĩ riêng đang kiểm tra chân cho Bối An Kỳ.

Vấn đề không lớn lắm, nhưng Bối An Kỳ vẫn làm ầm ĩ: "Cái gì mà không thành vấn đề! Tôi đau chết rồi! Chắc chắn chân tôi gãy xương rồi! Tôi muốn đến bệnh viện! Rốt cuộc anh có biết khám bệnh hay không đấy!"

Bác sĩ riêng nói với Bối An Kỳ: "Đến bệnh viện xem cũng được, đi làm kiểm tra chi tiết."

Bối An Kỳ vừa định nói cũng được, nhưng ngẩng đầu thấy Chu Y Hàn ở phía đối diện mình, vì thế hai tay ôm ngực, vẻ mặt cao ngạo nói: "Không sao, chân của tôi có thể chịu được."

Bác sĩ tư nhân nhíu nhíu mày: "Cô Bối, cô chắc chắn không có việc gì sao?"

"Không có việc gì!"

Bối An Kỳ rất xứng với cái danh cô chủ, cô ấy là em họ của Đoạn Trác Hữu, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng.

Cô ấy tiến vào giới diễn viên chỉ vì ưa thích cá nhân, hơn nữa trong nhà có tài nguyên, bản thân cũng có thiên phú, có thể làm chị đại trong giới căn bản không phải vấn đề lớn gì.

Chu Y Hàn ngồi ở trên ghế sofa, một tay chống cằm nhìn Bối An Kỳ.

Cô phát hiện càng nhìn Bối An Kỳ, càng bái phục chị đại này, càng cảm thấy không thể tin được.

Riêng về Bối An Kỳ trước màn ảnh và Bối An Kỳ sau màn ảnh quả thực là hai người cách một trời một vực.

Chính bởi vì như vậy, cũng thể hiện Bối An Kỳ không hề tầm thường.

Mấy năm nay Bối An Kỳ nhận được vô số giải thưởng điện ảnh và truyền hình, rất nhiều người đều nói sau lưng cô ấy có kim chủ, hiện tại xem ra, kim chủ lớn nhất chính là cô ấy rồi.

Thẳng thắn mà nói, khi Chu Y Hàn biết Bối An Kỳ là em họ của Đoạn Trác Hữu, trong lòng cũng thoải mái không ít, hình như cũng sung sướng không ít.

Cô không biết vì sao mình lại cảm thấy sung sướng, thậm chí nhìn Đoạn Trác Hữu cũng thuận mắt hơn rất nhiều.

"Làm quen lại một lần nữa, chị Bối Bối, tôi là Chu Y Hàn." Vẻ mặt Chu Y Hàn thân thiết nở nụ cười.

Bối An Kỳ mở mắt, vẻ mặt khinh thường: "Đừng lôi kéo làm quen với tôi, nói cho cô biết, lôi kéo làm quen cũng không có tác dụng. Cô đừng tưởng rằng chút kỹ xảo ấy có thể lừa được anh Trác Hữu, nhưng cô không lừa được tôi đâu."

Chu Y Hàn lại một lòng muốn học kỹ năng diễn xuất của Bối An Kỳ, hỏi: "Chị Bối Bối, tôi đã xem rất nhiều lần bộ cung đấu chị đóng, cả kết cục khi chị hắc hóa đêm hôm trước nữa, tôi xem hoài không chán, tôi rất thích xem chị diễn."

Bối An Kỳ không ăn nổi bộ dạng này của Chu Y Hàn: "Người thích tôi nhiều lắm, tôi không thiếu một người như cô!"

Lúc đang nói, lại nghe có người chào hỏi Bối An Kỳ: "Tiểu Bối, cô tới rồi!"

Là Long Cảnh Minh.

Long Cảnh Minh mặc bộ đồ thể thao, giày thể thao, trong tay cầm cái điện thoại, thoạt nhiên nhìn liền thấy giống doanh nhân thành đạt.

Anh ấy cao 1m7, dáng người tầm trung, chăm sóc không hề tồi, xem ra cũng rất hòa nhã dễ gần.

Chu Y Hàn hơi khẩn trương đứng dậy, lễ phép chào hỏi Long Cảnh Minh: "Xin chào anh Long, tôi là Chu Y Hàn."

Long Cảnh Minh cười gật đầu với Chu Y Hàn: "Y Hàn, cô tới bao lâu rồi?"

Anh ấy nói xong dơ tay nhìn đồng hồ: "Thời gian chúng ta hẹn là hai giờ, giờ mới một rưỡi."

Chu Y Hàn cười nói: "Sợ muộn, cho nên đến sớm một chút."

Long Cảnh Minh luôn có hảo cảm với người đúng giờ.- đọc truyện trên app TYT

Nhưng Bối An Kỳ ở bên cạnh lại híp mắt, vẻ mặt khó chịu.

"Chú Long, chú muốn ký hợp đồng với người này sao?" Hai tay Bối An Kỳ ôm ngực, vẻ mặt kiêu ngạo hỏi.

Long Cảnh Minh gật gật đầu: "Chuyện này cũng không cần che giấu gì, nếu không có gì bất ngờ xảy ra sau này tôi sẽ dẫn dắt Y Hàn."

"Tôi không đồng ý!" Bối An Kỳ nhíu mày: "Trong tay chú đã dẫn dắt hai người rồi!"

Long Cảnh Minh nói: "Đúng là như vậy, cô và Ký Khâu đều đã là nghệ sĩ rất chuyên nghiệp rồi, sau này trợ lý sẽ đại diện tôi đi theo hai người."

Bối An Kỳ vừa nghe, mắt càng mở to: "Cái gì! Ý của chú là, sau này chú tự dẫn dắt cô gái này!"

Chu Y Hàn cũng bởi vì Bối An Kỳ nói mới phản ứng kịp, cô khéo léo mở mắt nhìn, quả thực là vừa mừng vừa lo.

Long Cảnh Minh nói: "Đúng, không sai."

***

Thậm chí Chu Y Hàn đã ký xong hoàn tất, vẻ mặt Bối An Kỳ vẫn không dám tin.

Ký hợp đồng đơn giản hơn so với trong tưởng tượng của Chu Y Hàn, trước kia cô chỉ biết qua hợp đồng công ty đại diện khác, cảm thấy công ty giải trí Tinh Nhất đưa ra điều kiện rất ưu đãi.

"Chắc chắn anh Trác Hữu bị con hồ ly tinh này mê hoặc! Sao anh ấy có thể làm ra quyết định hoang đường như vậy! Để chú Long là tiền bối trong ngành dẫn dắt cô? Chu Y Hàn cô là cái thứ gì!"

Nào ngờ, Bối An Kỳ vừa mới dứt lời, phía sau liền vang lên giọng nói lạnh lùng của Đoạn Trác Hữu: "Bối An Kỳ."

Bối An Kỳ ngẩn ra, như bị điểm huyệt đứng im tại chỗ.

Cô ấy biết tính của Đoạn Trác Hữu, biết đây đã điểm cuối liền dừng lại. Nếu cô ấy nói năng lỗ mãng, chắc sẽ không chịu nổi nữa.

Tầm mắt Chu Y Hàn xẹt qua Bối An Kỳ, nhìn về phía Đoạn Trác Hữu đứng sau lưng cô ấy.

Hình như Đoạn Trác Hữu vừa đi bàn công việc về xong, bên cạnh còn có trợ lý, và hai người đàn ông phương Tây.

Anh nghiêng người, đường nét cơ thể thẳng tắp lại cường tráng.

Chỉ thấy Đoạn Trác Hữu cúi đầu nói gì đó với trợ lý ở bên cạnh, tiện đà gọi Chu Y Hàn đi tới.

“Ký chưa?” Đoạn Trác Hữu hỏi.

Chu Y Hàn biết là hỏi mình, gật đầu khéo léo nói: “Ký rồi.”

Đoạn Trác Hữu hơi hơi nhướng mày: "Vui rồi hả?"

Chu Y Hàn không nhịn được cười gật đầu: "Vui."

Đoạn Trác Hữu ừ một tiếng, đi qua bên cạnh Bối An Kỳ, nói với Chu Y Hàn: "Lên trên lầu, thay thuốc giúp tôi."

"Hả..."

Lúc Chu Y Hàn đứng dậy, hơi hơi vuốt cằm nói với Bối An Kỳ: "Chị Bối Bối, hôm nào tôi lại hỏi chị mấy câu về kỹ năng diễn xuất được không?"

Bối An Kỳ hừ một tiếng, quay đầu sang một bên: "Tôi không đấy!"

Lúc này, Chu Y Hàn cũng biết chút chút rồi. Sắp xếp cho cô ký hợp đồng với công ty giải trí Tinh Nhất, khả năng cao là vì Đoạn Trác Hữu. Cả công ty giải trí Tinh Nhất đều là sản nghiệp nhà họ Đoàn nhà anh, để người đại diện tốt nhất dẫn dắt Chu Y Hàn không có danh tiếng gì, cũng chỉ là chuyện của anh.

Chu Y Hàn biết rất rõ, sắp xếp như vậy là đi cửa sau.

Cũng giống như gian lận.

Nhưng không thể không nói, cảm giác đi đường tắt thật sự quá sung sướng!

So với việc cô lẻ loi một mình, không nơi nương tựa, không có bối cảnh, không có chỗ dựa ròng rã năm năm trong giới diễn viên, lại thua việc có tình cảm với ông trùm.

Thế cho nên, lúc này Chu Y Hàn đứng ở bên cạnh Đoạn Trác Hữu rất là quy củ, ngoan ngoãn.

***

Nhìn Chu Y Hàn đi theo bên cạnh Đoạn Trác Hữu vào thang máy, Bối An Kỳ càng nghĩ càng giận.

Cô ấy cầm ra điện thoại, bắt đầu kêu ca trong nhóm:

“Cái gì vậy, rõ ràng em làm vì muốn tốt cho anh Trác Hữu! Anh ấy lại không cảm kích!”

“Chân em bị thương anh ấy cũng không quan tâm!” ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Anh ấy không còn là anh Hữu Trác trước kia yêu thương em nữa!”

“Em tức chết rồi!”

“A a a a a!”

Không bao lâu sau, Vương Hình trả lời Bối An Kỳ: “Em Tiểu Bối, quen là được. Lần trước anh còn bị đuổi khỏi xe cơ!”

Bên này, ở trong phòng, Chu Y Hàn lấy hòm đựng thuốc theo thói quen.

Đợi đến khi Đoạn Trác Hữu đưa tay tới trước mặt mình, Chu Y Hàn mới phát hiện miệng vết thương trên tay anh đã có mủ rồi.

“Anh cho tay dính nước rồi hả?” Chu Y Hàn hỏi.

Đoạn Trác Hữu không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Chu Y Hàn nhíu mày, vừa tháo băng gạc, vừa nói: “Bảo anh đừng động vào nước, anh làm gì mà không nghe hả.”

“Tôi phải tắm rửa.”

Chu Y Hàn: “Vậy anh không có nilon bọc thức ăn phải không?”

“Quá phiền.”

Chu Y Hàn cúi đầu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đó là vì anh xứng đáng.”

“Cái gì?” Đoạn Trác Hữu dừng bàn tay còn lại nâng cằm Chu Y Hàn lên, buộc cô phải nhìn mình.

Chu Y Hàn vô tội nhìn Đoạn Trác Hữu, chớp chớp mắt: “Em chưa nói gì cả!”

“Tưởng tôi bị điếc thật sao?”

“Vậy anh còn hỏi?”

Đoạn Trác Hữu híp mắt: “Chu Y Hàn, hình như cô bắt đầu làm càn trước mặt tôi rồi đấy.”

Chu Y Hàn bất giác, hỏi lại Đoạn Trác Hữu: “Thật vậy sao?”

“Cô nói xem?”

Chu Y Hàn đẩy bàn tay giữ cằm của mình ra, cúi đầu nghiêm túc xử lý vết thương cho anh.

Cô lại không biết rốt cuộc mình có tâm tình gì nữa.

Ban đầu giả vờ giả vịt trước mặt Đoạn Trác Hữu, đến bây giờ thuận theo anh mà bò lên trên rồi.

Thật ra toàn bộ đều do Đoạn Trác Hữu dung túng.

Vừa rồi lúc ở dưới lầu, đến ngay cả Long Cảnh Minh nhìn thấy Đoạn Trác Hữu cũng rất khúm núm, nhưng Chu Y Hàn lại giống như không hề sợ Đoạn Trác Hữu.

Rất kì lạ là, lúc Chu Y Hàn nhìn thấy Long Cảnh Minh lại thận trọng giống như nhìn thấy trưởng bối và giáo viên vậy, nhưng cảm giác này lại không hề có ở trước mặt Đoạn Trác Hữu.

Có lẽ, cô thật sự không biết trời cao đất rộng rồi.

Lúc Chu Y Hàn xử lý vết thương cho Đoạn Trác Hữu, Đoạn Trác Hữu nhận được một cuộc điện thoại. Anh không hề kiêng dè, cứ thế nghe máy ở ngay trước mặt Chu Y Hàn.

Chu Y Hàn nghe loáng thoáng được mấy lời ở bên trong, rất là kinh ngạc.

Bên trong nhắc nhở, mấy chuyện này nói ở trước mặt cô thì không tốt lắm?

Dù thế nào, cô cũng chỉ là một cô gái mới quen không lâu, ông chủ lại dám nói nhiều bí mật giới giải trí ở ngay trước mặt cô như vậy sao?

Thật không có ý thức phòng bị quá rồi.

Vì thế Chu Y Hàn rất thức thời, sau khi băng bó cho Đoạn Trác Hữu xong, liền chạy sang một bên chơi một mình.

Căn phòng tổng thống này của Đoạn Trác Hữu rất lớn, không chỉ có mấy căn phòng ngủ, còn có cả phòng sách lẫn phòng bếp đầy đủ tiện nghi.

Chu Y Hàn cũng không đi dạo lung tung, chỉ đến trước vại nước chỗ phòng khách nhìn một hồi.

Giống như lần trước, bên trong vại nước vẫn là con vật kia – cá sấu nhỏ.

Do là trước nhìn thấy đã quá kinh ngạc, cho nên lần này nhìn lại cũng không có cảm giác hiếm lạ nữa.

Chu Y Hàn ghé vào trước vại trước thấp hơn mình một chút, nhìn cá sấu nhỏ há miệng nghỉ ngơi.

Nó đột nhiên phát ra tiêng kêu, không thể không nói, có hơi đáng yêu.

Chu Y Hàn muốn thu hút sự chú ý của cá sấu nhỏ, vỗ vỗ tay. Nhưng bất đắc dĩ, nó không hề để ý đến cô.

Thật ra lúc này, trông cá sấu nhỏ cũng không đáng sợ mấy. Chắc do tâm trạng đã khác, tối hôm đó Chu Y Hàn run sợ, càng không thể nhìn thấy loài động vât vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống hàng ngày của người bình thường được.

“Đáng yêu không?”

Không biết Đoạn Trác Hữu đã xuất hiện ở sau lưng Chu Y Hàn từ lúc nào, làm cô sợ tới mức run lên.

Đoạn Trác Hữu thuận thế giữ eo nhỏ của Chu Y Hàn, hỏi cô: “Tôi doạ người như thế sao?”

Chu Y Hàn lắc đầu, muốn đẩy Đoạn Trác Hữu ra, anh lại giữ cô nhìn về phía cá sấu nhỏ. Hơi thở trên người anh bao vây lấy cô, lại giống như thuốc mê, làm Chu Y Hàn cảm thấy hai chân mình hơi nhũn ra.

Ngực Đoạn Trác Hữu dán lên trên lưng Chu Y hàn, một tay giữ eo của cô, giữa hai người không có bất cứ khoảng cách nào.

Nhân tiện, Chu Y Hàn ở ngay trước mặt, Đoạn Trác Hữu đưa tay bấm một cái nút, liền thấy một con chuột bạch nhỏ từ trong lồng xông ra. Cuối cùng, con cá sấu nhỏ nãy giờ không động đậy gì bắt đầu nhanh chóng hành động bắt được con chuột bạch kia.

Toàn bộ chỉ xảy ra trong nháy mắt, chuột bạch nhỏ đã bị cá sấu nhỏ cắn một cái.

Lần trước Chu Y Hàn đã nhìn thấy cá sấu nhỏ ăn con chuột bạch như thế nào, nên không muốn nhìn nữa.

Cô xoay người lại, đối mặt với Đoạn Trác Hữu ở trong ngực.

Vẻ mặt Đoạn Trác Hữu buồn cười cúi đầu nhìn Chu Y Hàn một cái, khoé môi mỏng nhạt cũng cong lên: “Vậy mà cũng không dám xem?”

“Không phải không dám.” Chu Y Hàn rầu rĩ nói: “Chỉ là không nhẫn tâm xem thôi.”

Đoạn Trác Hữu ghé mặt tới, đưa tay xoa xoa đầu Chu Y Hàn: “Thế nào, không đành lòng hả?”

“Cũng rất tàn nhẫn.” Chu Y hàn nói: “Nhưng mà, cá lớn nuốt cá bé là quy luật tự nhiên.”

“Có thế mà cũng không đành lòng hả?”

“Ừm.”

“Vậy tôi thả nó đi vậy.”

Chu Y Hàn nghe vậy, vẻ mặt khó hiểu ngẩng đầu nhìn Đoạn Trác Hữu: “Vì sao lại thả đi?”

“Không phải cô không đành lòng sao?”

Chu Y Hàn hít nhẹ một hơi, lông mi dài cong cong nhẹ nhàng rung lên.

Cô phát hiện tim mình đập nhanh hơn khi nghe Đoạn Trác Hữu nói lời này. Không chỉ như vậy, có cảm giác tê dại sâu không thấy đáy, hình như có cái gì đó mềm mại đang ở trong lòng bàn tay.

Trong một khoảng thời gian ngắn cô không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết nên chống lại đôi mắt dịu dàng trước mặt thế nào.

Quá xa lạ, cũng không quen thuộc. Nhưng lại đánh thẳng vào trái tim cô, làm cho cô rung động.

Chu Y Hàn đột nhiên hơi do dự, nếu cô lại bị Đoạn Trác Hữu mê hoặc, chỉ sợ rất khó quay đầu lại. Nhưng hiện tại cô giống như diễn viên đi trên dây thừng, trước sau đều không có con đường để lựa chọn, chỉ có thể tiếp tục kiên trì đi tiếp.

Đúng lúc này, Đoạn Trác Hữu lại ôm cô lên, để cô ngồi lên trên viền vại nước.

Chu Y Hàn hoảng sợ, bất giác bắt lấy cánh tay Đoạn Trác Hữu, giọng nói run rẩy: “Anh làm gì vậy, bỏ em xuống đi.”

Trong giọng nói có chút ra vẻ yếu đuối, nhưng thật sự có hơi sợ hãi. Cô thật sự nghi ngờ người này sẽ ném cô vào trong vại nước cho cá sấu nhỏ ăn.

Đoạn Trác Hữu nhíu nhìu mày, vẻ mặt càng thêm sắc bén hơn, nhìn cô nói: “Có thể đặt lực chú ý lên trên người tôi không?”

Chu Y Hàn ngây ngô nhìn anh, hỏi: “Anh Đoạn, trong mắt em chỉ có một mình anh thôi.”

Nói xong, đến cô cũng không nhịn được mà thấy không tự nhiên.

Nghĩ thầm đây là đoạn Mary Sue, tổng giám đốc bá đạo bảo cô nhìn anh, thật sự là càng Mary Sue hơn Mary Sue.

Cô thật sự thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Đoạn Trác Hữu muốn làm gì.

“Biết tôi là ai không?” Đoạn Trác Hữu hỏi.

Chu Y Hàn nhíu mày lại, cảm thấy câu hỏi này thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.

Sao cô có thể không biết anh là ai chứ?

“Anh Đoạn…”

“Anh Đoạn…”

“Anh Đoạn…”

Chu Y Hàn líu ríu, tìm cảm giác tồn tại.

Thuận tiện nhẹ giọng để xin anh cho cô xuống: “Em không muốn ngồi trên vại nước, anh để em xuống dưới nha…”

Sau mấy lần gọi anh Đoạn, vẻ mặt Đoạn Trác Hữu buồn rầu nhìn Chu Y Hàn: “Tôi không có tên hả?”

Chu Y Hàn vô tội đầy đáng thương: “Hả?”

“Có biết tôi là ai không?”

Chu Y Hàn gật đầu.

Người tiếng tăm lừng lẫy, ai mà không biết?

Đoạn Trác Hữu hơi hơi nhíu mày: “Không được gọi tôi là anh Đoạn nữa.”

Chu Y Hàn đã hiểu, liền mở miệng thở dốc: “… Đoạn Trác Hữu.”

Không thể không nói, lần đầu tiên gọi họ tên anh ở trước mặt anh, cảm giác rất kì lạ.

Đoạn Trác Hữu hài lòng gật gật đầu nói: “Còn nữa.”

Chu Ý Hàn: “Hả?”

Đoạn Trác Hữu nói: “Bỏ họ đi.”

Chu Y Hàn há há miệng: “Trác Hữu?”

“Thân thiết hơn một chút.”

Da đầu Chu Y Hàn run lên, ấm ức nói: “Còn có thể thân thiết hơn thế nào nữa…”

Đoạn Trác Hữu ôm sát lấy cô, để hai tay Chu Y Hàn ôm lấy cổ mình, dụ dỗ cô: “Cô tự nghĩ đi.”

Chu Y Hàn cắn cắn môi, cố ý nói: “Tiểu Trác? Tiểu Hữu? Anh Trác? Anh Hữu?”

Nói xong đến chính cô cũng không nhịn được mà bật cười.

Cô bất giác nhìn Đoạn Trác Hữu một cái, thấy anh không nổi giận, liền nhẹ nhàng nói: “Anh muốn em gọi anh thế nào?”

Đoạn Trác Hữu như đang tự hỏi, nói: “Cái cuối cùng không tệ lắm.”

“Anh Hữu?”

“Ừm.”

Chu Y Hàn: “... À.”


App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play