Editor: Chạng Vạng

Từ đó về sau, Mạnh Tư Duy thích Bùi Thầm, còn truyền tin chuyện cô với nam sinh khác đánh nhau.

Chung Ý cho rằng trải qua chuyện lần này, tình cảm của Mạnh Tư Duy sẽ phai nhạt đi, nhưng lại không ngờ lần đầu tiên Mạnh Tư Duy thích một người còn có tình cảm sâu hơn cả cô ấy.

Cô ấy nghĩ sao vẫn không ra Bùi Thầm đã cho Mạnh Tư Duy uống cái gì mà cô không thể mặc kệ anh được.

Cô ấy thừa nhận Bùi Thầm trông đẹp thật, cũng thừa nhận thành tích của anh rất tốt, nữ sinh trong trường yêu thầm anh cũng chẳng đếm xuể, nhưng Mạnh Tư Duy làm sao không thể bỏ qua Bùi Thầm được đây?

Mạnh Tư Duy nghiêm túc suy nghĩ: “Tớ cũng không nói rõ được. Đợi khi cậu thích một người rồi sẽ biết.”

Chung Ý chẳng đề để ý hỏi: “Tớ có người yêu rồi, nhưng sao không giống?”

Mạnh Tư Duy nhìn poster nhóm nhạc nam trên màn ảnh di động của Chung Ý: “…”

Mạnh Tư Duy lại nghĩ đến bản thân, cảm thấy quyết định viết thư tình của mình chắc là một sai lầm. Thế kỷ bây giờ đã là hai mươi mốt rồi, làm gì còn có người dùng thư đi tỏ tình nữa, họ đều nói thích thì nhích, huống hồ gì tục ngữ có câu nữ giới theo đuổi nam giới cách tầng sa, độ dày của một tầng sa như thế nào sớm muộn gì cô cũng chọt rách.

Cơ hội của cô rõ ràng lớn hơn rất nhiều so với Chung Ý yêu thích nhóm nhạc nam Hàn trên điện thoại di động, ít nhất Bùi Thầm là một người sống sờ sờ.

Có điều giữa nữ giới theo đuổi nam giới cần phải cố gắng chọc thủng cái màng sa mỏng này, Mạnh Tư Duy phát hiện bản thân bây giờ giống như không thể đứng trước mặt nói rõ một câu với Bùi Thầm, cô tình cờ nhìn thấy có người khóa dưới đi tìm Bùi Thầm hỏi chuyện thì chỉ có lúc này tính cách Bùi Thầm kiểu người sống chớ lại gần mới mở miệng giải đáp, ngay lập tức Mạnh Tư Duy lật tung sách toán học lên, tìm một ít câu hỏi so sánh xem có phải khó như người khóa dưới kia nói hay không, nhưng nhìn sơ qua cô lại thấy bản thân mình không tới mức não tàn mà đi hỏi Bùi Thầm mấy câu như thế.

Sau khi tan học, Mạnh Tư Duy cầm sách toán học của mình đến trước mặt Bùi Thầm, hỏi bạn học Bùi có thể giảng giải chút đề nào cho tớ hay không.

Trong trường học này, có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ Bùi Thầm, nhưng giống Mạnh Tư Duy chỉ có một mình cô.

Bùi Thầm là một người dù đặt ở hạng bét của trường trung học Trường Nghi, dù là tính cách hay gương mặt vẫn có chút tính cách “khuyên người ta chế tới gần”, thậm chí anh không cần nói lời nào mà chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ thì một một tấc không khí xung quanh người anh đều mang ý nghĩa khuyên bảo người có ý đồ biết khó tự lui.

Đáng tiếc, cái tính khuyên người ta chớ đến gần kia lại không ép Mạnh Tư Duy lui được.

Mạnh Tư Duy cảm nhân được ánh mắt của người khác đều dồn về phía mình, còn nghe được vài tiếng xì xào trong không khí.

Trong đó tiếng lớn nhất chính là Từ Đạt Long, lần trước đánh nhau với cô.

Mạnh Tư Duy mặc kệ những người đó, đứng trước mặt Bùi Thầm đợi anh giải đáp câu hỏi của mình.

Bùi Thầm nhìn quyển sách toán bị đặt xuống bàn một cách hung hăng trước mặt mình.

Bài toán về dãy số học được đánh dấu mà bất kỳ học sinh trung học cơ sở nào không có IQ cao cũng có thể giải được.

Người trước mặt đã là lớp mười một rồi.

"Bùi Thầm, tớ tên Mạnh Tư Duy, có thể giải hộ tớ một bài này không?" Mạnh Tư Duy thầy Bùi Thầm không lên tiếng, vừa cười vừa hỏi đồng thời còn không quên chèn vào một câu tự giới thiệu về mình.

Cô đã nhìn thấy Bùi Thầm giảng đề cho người khác mấy lần, tuy dáng vẻ của anh không xem là quá nhiệt tình nhưng bình thường Bùi Thầm sẽ không từ chối.

Sau đó, Mạnh Tư Duy không ngờ bản thân lại là người đầu tiên đi hỏi đề bị Bùi Thầm từ chối.

Ánh mắt thiếu niên đảo qua đề bài, đảo qua những mờ ám công khai đưa đến, như ánh mắt ấy đang xem trò vui.

Người khác đi tìm Bùi Thầm giảng đề có thể là vì học tập, mặc dù có chút ý đồ nhỏ cũng sẽ cẩn thận từng chút một che giấu rất giỏi, còn chọn lọc một đề bài khó khăn và tỉ mỉ, khi nghe thiếu niên dùng giọng lạnh nhạt giải dòng suy nghĩ của mình đỏ bừng tay, cuối cùng mặc kệ nghe có hiểu hay không đợi thiếu niên giảng sau một phút đó, thì lập tức ôm sách vở nói cảm ơn rồi chạy đi.

Mà Mạch Tư Duy là người thuộc hàng vị trí thi toán mà cũng tìm đến Bùi Thầm để giảng đề, ý đồ lại rất rõ ràng.

Gần như trên mặt đã viết rõ dòng chữ, tớ thích cậu, giảng đề là giả còn tiếp cận cậu mới là thật.

Mạnh Tư Duy đứng trước mặt Bùi Thầm cười và chờ đợi.

Cô đợi đến lúc thiếu niên trước mắt không còn kiên nhẫn mà nhắm mắt lại, sau đó nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cút."

Nụ cười trên mặt của Mạnh Tư Duy cứng lại, vài tiếng cười "phụt haha" vang lên từ phía sau.

Giọng nói của Từ Đạt Long vô cùng bén nhọn thốt ra: "Ôi mẹ ơi, tức cười chết tôi rồi."

Mạnh Tư Duy đứng tại chỗ, cô không biết bây giờ cô nên đi hay ở, cô nghĩ lại không phục hỏi anh dựa vào đâu giảng bài cho người khác mà không giảng cho mình, nhưng sau khi đối đầu với ánh mắt hờ hững của thiếu niên kia, cô chỉ ủ rũ ngậm miệng không hỏi.

Mãi đến khi nam sinh ngồi đằng trước của Bùi Thầm di chuyển tới, cậu nhìn đề bài cấp thấp của Mạch Tư Duy mở cho cô một con đường.

"Tớ chỉ cho cậu." Nam sinh kia cười xắn tay áo lên, cầm bút: "Bài này thật khó, nhưng tớ biết cách giải."

...

Mạnh Tư Duy cũng không nói rõ một câu với Bùi Thầm. Cô biết Bùi Thầm xem thường phản ứng của mình dường như anh chỉ cần nhìn cô một giây sẽ lãng phí thời gian.

Nhưng một lòng ái mộ của Mạnh Tư Duy lại không bị xuyên thủng gì hết. Cô nghe lén được có nữ sinh bàn với nhau rằng da mặt của cô quá dày, chỉ như thế còn đòi theo đuổi Bùi Thầm, Mạnh Tư Duy còn nghe những lời nói của nữ sinh đó chứ không có phản đối hay cãi lại, nhưng cô dũng cảm hơn họ là được rồi.

Đồng thời gần đây, tuy mọi chuyện không thể không có đáng giá vui mừng, tuy tiến độ Mạnh Tư Duy công lược Bùi Thầm là không nhưng tại cô lại rõ ràng tiến vào sân huấn luyện lại không phụ hi vọng của Lão Hàn, cô vững vàng tiến thẳng lên vị trí chủ tấn công trong đội bóng sàn.

Trải qua mấy ngày rèn luyện và huấn luyện, đội hình giáo viên bóng sàn đứng đầu toàn trường trung học Trường Nghi sắp sửa chào đón trận thi đấu quan trọng đầu tiên...

Hội liên ban các đội bóng sàn của trường trung học ở thành phố C.

Vận động bóng sàn ở thành phố C phát triển rất tốt, đa số các trường học đều tham gia vào cuộc thi này, đội trường trung học Trường Nghi cũng đoạt giải tư cao nhất, thiếu chút nữa họ có thể đứng lên bục nhận giải, mà năm nay Lão Hàn cũng rất tin tưởng và đội bóng sẽ đạt được thành tích, mỗi ngày ông đều khua chiêng múa trống tại nơi tổ chức huấn luyện, vừa nhìn chăm chú người tập vừa khuyến khích: "Đừng có nghĩ đối thủ mình mạnh thì không thể thắng được, những nỗ lực của các bạn học mấy ngày nay thầy nhìn rõ trong mắt, thầy tin rằng mọi người chỉ cần cố gắng hết sức mình, dám xông và dáo liều trên sàn thi đấu thì trường trung học Trường Nghi chúng ta năm này nhất định có thể tạo ra kỳ tích."

"Mọi người có lòng tin hay không?" Lão Hàn cất cao giọng hỏi.

Trong miệng Lão Hàn luôn treo câu "Mạnh mẽ không thể chiến thắng", đối thủ chỉ là trường học Sùng Đức với Minh Anh, hai ngôi trường này chính là ngôi trường trung học tốt và quan trọng nhất ở thành phố C, từ khi có hội liên ban các đội bóng sàn của trường trung học ở thành phố C tới nay thì hình như đều ôm hết nhất và nhì về, mỗi một lần Trường Nghi gặp hai trường này cường như chưa từng thắng nổi lấy một lần, mấy cô gái đối mặt với vấn đề của Lão Hàn, cũng cố gắng dùng lực hét lớn: "Có."

Hiển nhiên, Lão Hàn không hài lòng câu trả lời này, lại hỏi lần nữa: "Có lòng tin hay không?"

"Có!" Lần này, âm thanh đồng đều vang dội hơn rất nhiều với lần trước.

Bởi vì chuẩn bị cho thi đấu nên thời gian huấn luyện cũng tăng cường, Mạnh Tư Duy cũng không phụ sự mong đợi cả mọi người mà đứng hạng thứ ba từ dưới đếm lên trong cả lớp trong kỳ thi lại hằng tháng.

Chung Ý cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu với cô, cô ấy đứng vị thứ sáu tính từ dưới lên.

Còn Bùi Thầm vẫn đứng hàng thứ nhất thì không nói, chênh lệch đột xuất với người thứ hai, tổng điểm hơn bảy trăm hoàn toàn không phù hợp đứng hạng cuối ở trường trung học Trường Nghi.

Đương nhiên Trần Xuân Hồng đã bỏ hy vọng với hai nữ sinh thuộc đội thi đấu trong lớp mình, ngay cả sức lực mắng người cũng mất hết, bây giờ toàn bộ tâm tình của bà ta đều đổ dồn lên người của Bùi Thầm, lúc đọc điểm thứ tự cũng cười không khép miệng, còn ở trong buổi họp lớp còn tuyên bố tuần này Bùi Thầm sẽ làm đại biểu toàn trường Trường Nghi đến tham gia cuộc thi giao lưu toán lý hóa trong trường Sùng Đức.

Sùng Đức là trường trung học dê đầu đàn* quan trọng nhất của thành phố C, vì muốn đẩy tiến độ cho học sinh xuất sắc trong mỗi trường họ sẽ tổ chức ra cuộc thi giao lưu tranh tài, hàng năm họ sẽ tổ chức cuộc thi toán lý hóa cho các trường, mời những học sinh trong trường học khác cùng tham gia thi thố và tranh luận. Trường trung học Trường Nghi đứng hạng cuối, hàng năm học sinh thi thẳng vào trường đại học trước một năm đều rất khó khăn, trước kia Trường Nghi vẫn không có trong danh sách mời của trường Sùng Đức, chỉ năm nay bỗng nhiên có một học sinh thi số điểm hơn bảy trăm, nên lần đầu tiên Sùng Đức mới đi mời Trường Nghi.

(*) Chăm sóc kỹ nhất, cái gì cũng giỏi nhất, cần gì thì thành phố C sẽ rút học sinh trong trường ra đi thi, xẻ thịt. Dê đại loại như câu dê thế mạng. Đây là trường chuyên, toàn học sinh giỏi.

Rõ ràng, Trần Xuân Hồng quan tâm đến cuộc thi toán lý hóa trong phạm vi nhỏ này hơn là Hội liên ban các đội bóng sàn của trường trung học ở thành phố C, còn nói với mọi người rằng ngoại trừ hình thức thi trên sách còn có một cuộc thi mở, giống như gameshow trên truyền hình có tính chất là giải toán và đáp nhanh, vô cùng có tính cạnh tranh đầy thú vị, vì năm nay Bùi Thầm đại diện trường Trường Nghi của họ đi dự thi cho nên mấy trường học có danh tiếng cũng sẽ tới xem Bùi Thầm thi đấu trực tiếp nên mong anh cố lên, cuối cùng là bạn học trong lớp nào muốn đi xem thì đến báo danh với lớp trưởng.

Vỗn dĩ Lão Hàn sẽ tổ chức cuộc tập huấn vào cuối tuần để chuẩn bị thi đấu, nhưng Mạnh Tư Duy vừa nghe mình có thể đi đến nơi trực tiếp cổ vũ cho Bùi Thầm thì đôi mắt sáng lên, lôi kéo Chung Ý như việc nghĩa không sợ khó đến báo danh với lớp trưởng.

Cuối tuần đa số mọi người đều muốn đi chơi, hơn nữa họ vừa nghe đến cuộc thi toán lý hóa cũng không liên quan gì đến người bình thường, vì thế không có nhiều người đến ghi tên, tổng cổng cũng chỉ có bốn người được đi mà trong lớp có sáu người ghi tên đi xem.

Mạnh Tư Duy cảm giác mình được lựa chọn có xác suất rất lớn, thậm chí cô còn muốn đi xin Lão Hàn nghỉ vào cuối tuần không đến huấn luyện, mãi đến khi có danh sách xuất hiện, Trần Xuân Hồng đã gạch hai tên của Chung Ý với cô.

Chung Ý không nghĩ gì nhiều, chỉ ôm vai Mạnh Tư Duy nói: "Bé ngoan đi huấn luyện thôi."

Mạnh Tư Duy cũng mất mát chép miệng nhìn bóng lưng của Bùi Thầm trước phòng học mới.

Cô nhìn thấy nhiều nhất chỉ là bóng lưng của anh.

...

Cuối tuần đội thi đấu Trường Nghi phải huấn luyện cả ngày vì sắp đến hội liên ban các đội trường trung học bóng sàn rồi.

Mạnh Tư Duy không thể đến làm khản giá của cuộc thi toán lý hóa được, nhưng lòng cô cũng không có chút lo lắng mà vẫn nhớ rõ cuộc thi đấu đó, vừa kết thúc huấn luyện, cô vội vã thay quần áo, đoán chuyến xe công cộng ở ngã hai đường đến thẳng cổng trường học Sùng Đức.- đọc truyện trên app TYT

Cô có linh cảm Bùi Thầm nhất định có thể xếp vào top, thậm chí sẽ là người đứng thứ nhất, cô phải đợi ở đây để có thể chúc mừng Bùi Thầm ngay lập tức.

Mạnh Tư Duy đợi sắp tới một tiếng đồng hồ ở cổng trường học Sùng Đức, cuối cùng cũng thấy người lục tục đi ra ngoài.

Cô nhìn thấy dáng vẻ có học sinh, có thầy giáo cũng có các phụ huynh.

Cuộc thi bên trong đã kết thúc.

Mạnh Tư Duy nhón chân lên để quan sát tình hình, đợi Bùi Thầm đi ra từ bên trong.

Có điều, cô nhìn thấy đầu tiên không phải Bùi Thầm mà là mấy bóng người mình quen biết.

Bốn bạn cùng lớp được Trần Xuân Hồng chọn đến xem trận đấu bước ra.

Trong bốn người đó cũng có cả Từ Đạt Long, anh ấy vừa nhìn một chút đã phát hiện Mạnh Tư Duy đang mong mỏi đứng ở ngoài cổng trường.

"Trời, kia không phải là Mạnh Tư Duy sao, đang đợi Bùi Thầm à?" Ngay từ lúc Từ Đạt Long đánh nhau với Mạnh Tư Duy không thắng nổi trước mắt cả lớp, anh ấy vẫn nhớ tới mối thù này sâu sắc.

Mạnh Tư Duy không để ý Từ Đạt Long, quay đầu hỏi lớp trưởng: "Lớp trưởng, kết thúc cuộc thi rồi sao, ngày hôm nay Bùi Thầm đứng vị trí thứ mấy?"

Lớp trưởng đáp lời cô: "Đứng thứ nhất."

Mạnh Tư Duy nghe Bùi Thầm đứng ở vị trí quán quân, một đóa hoa nhỏ trong lòng nổ tung một tiếng "tách".

Người cô thích đã đạt hạng nhất rồi.

"Có thật không?" Mạnh Tư Duy nhăn mày hỏi.

Lớp trưởng: "Thật."- đọc truyện trên app TYT

Giờ phút này trong lòng của Mạnh Tư Duy đều đầy vui mừng và kiêu ngạo, cô tiếp tục đi cà nhắc nhìn quanh, phải nhanh chóng đợi Bùi Thầm đến chúc mừng anh mới được.

Từ Đạt Long nhìn vẻ mong đợi của Mạnh Tư Duy, đột nhiên quay đầu nói chuyện với tay sai của mình, giọng cũng rất lớn.

"Ngày hôm nay trận cuối thật rất kích thích đúng không lớp trưởng."

"Nữ sinh trường Sùng Đức bất ngờ một giây, rồi sau đó mới cùng so thắng bại với Bùi Thầm."

Lớp trưởng liếc nhìn Mạnh Tư Duy, nói: "Đúng vậy."

Từ Đạt Long vừa nói, vừa dùng ánh mắt nhìn chăm chú Mạnh Tư Duy: "Đúng là nữ thần mà, đầu óc thông minh còn có hào quang tỏa ra sáng chói, cuối cùng cô ấy đứng chung một chỗ với Bùi Thầm giải đề mà đẹp mắt muốn chết luôn, đám nữ sinh sau lưng của tớ đều kêu ngào nức nở đấy."

"Lúc hai người thảo luận đề bài kia. Đấy là lần đầu tiên tớ thấy Bùi Thầm kiên nhẫn với một nữ sinh như thế đấy."

Từng chữ trong cuộc đối thoại của họ rơi vào trong tai của Mạnh Tư Duy, cô không thể làm gì khác hơn đưa mắt nhìn Từ Đạt Long đang đắc ý kiêu ngạo kia.

Cô không tức giận, những câu này chắc chắn là Từ Đạt Long cố ý trêu tức cô mà thôi.

Nói không chừng trừ việc có người tranh vị trí thứ nhất của Bùi Thầm là thật, còn tất cả đều do Từ Đạt Long tự biên tự diễn. Thậm chí ngay cả "nữ sinh kia" là một nam sinh.

Huống hồ gì nếu là nữ sinh thì thế nào, chẳng qua chỉ thảo luận đề bài với nhau mà thôi, Bùi Thầm lại không nói gì khác với nữ sinh.

Mạnh Tư Duy tin mình đoán đúng.

Từ Đạt Long nói lưu loát một đống, kết quả Mạnh Tư Duy không phản ứng gì với anh ta cả, anh ta cũng chẳng thể làm gì khác đành hạ giọng nguyền rủa vài câu, sau đó kéo cả người mất mặt rời đi.

Mạnh Tư Duy lại chìm đắm trong sự vui mừng khi Bùi Thầm đứng thứ nhất.

Cô cong khóe môi lên tâm tình lấp lánh, sau đó cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng người mình ngày đêm mong nhớ.

Ở rất xa, Bùi Thầm ôm mấy quyển vở với giấy chứng nhận chắc là phần thưởng từ trường Sùng Đức cho cuộc thi này và bên cạnh anh... Còn một nữ sinh khác.

App TYT & Euphoria Team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play