Editor: Julie
Tiết tự học buổi tối, Chung Ý quay đầu lại nhìn Mạnh Tư Duy ngồi phía sau vẫn luôn chống cằm ôm má thất thần suốt cả buổi.
Từ góc độ của cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ phát hiện giáo viên chủ nhiệm Trần Xuân Hồng đang đi về phía lớp học, Chung Ý lập tức đẩy nhẹ bàn của Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy đột nhiên hoàn hồn, thấy Chung Ý nhanh chóng quay người lên.
Mạnh Tư Duy biết Trần Xuân Hồng sắp vào lớp rồi, bèn cầm bút lên, cúi đầu ra vẻ viết vẽ nguệch ngoạc lên giấy nháp.
Trần Xuân Hồng từ trước đến nay luôn luôn xuất quỷ nhập thần, ở trong lớp tuần tra hơn mười phút mới đi ra. Ngay sau đó sau lưng Chung Ý đột nhiên hơi nhột, Mạnh Tư Duy ném cho cô một mảnh giấy.
Chung Ý mở mảnh giấy ra, Mạnh Tư Duy dùng kiểu chữ thanh tú lộ ra chút phóng khoáng và hoang dã viết một câu: Gương mặt tớ có phải quá quần chúng không?
Chung Ý bị vấn đề này làm cho ngơ ngác không rõ đầu cua tai nheo, bỗng hoài nghi liệu có phải Mạnh Tư Duy đang khoe ngầm với cô không.
(*) Khoe ngầm: bản thân giỏi, đẹp, luôn đứng đầu nhưng lại tự nhận bản thân thấp kém để có ý khoe khoang kiêu ngạo.
Mạnh Tư Duy nhanh chóng nhận được mảnh giấy Chung Ý ném trở lại, bên trên viết: Quần chúng đều có khuôn mặt nhìn giống cao 1 mét 5 à?
Mạnh Tư Duy: “……”
Mạnh Tư Duy không biết cách trưng diện, nếu không mặc đồng phục học sinh thì quanh năm suốt tháng đều mặc quần đùi áo thun của đội huấn luyện, tóc tai túm vội thành cái đuôi ngựa thấp, ở sân huấn luyện tập chạy. Nhưng những điều này cũng không ảnh hưởng đến vẻ ngoài xinh xắn của cô. Nếu không phải vóc dáng quá cao, vả lại có vài khóa huấn luyện phải bắt đầu luyện tập từ khi còn nhỏ, nói không chừng cô còn có thể thử sức với bộ môn thể dục nhịp điệu ở bên cạnh kia ấy chứ.
Chẳng qua xinh đẹp cũng phân ra rất nhiều loại, có loại đẹp chói lóa minh diễm cũng có loại thanh tú. Mạnh Tư Duy có gương mặt nhỏ ngắn, mắt tròn, đôi môi hình trái tim hơi căng mọng càng làm tăng thêm vài phần ngọt ngào ngây thơ cho vẻ ngoài của cô. Xinh đẹp thì xinh đẹp thật đấy, nhưng chỉ nhìn mỗi khuôn mặt cô, người khác sẽ có cảm giác: em gái đáng yêu như này chắc chắn chỉ cao 1 mét 5 thôi.
Mạnh Tư Duy vo tròn mảnh giấy Chung Ý vừa ném trở lại, nghiêng đầu nhìn sang chỗ trống bên cạnh mình, sau đó chống cằm lên mặt bàn một cách chán nản. Học kỳ trước, Bùi Thầm ngồi ở chỗ đó hai tuần.
Cô đã từng nghĩ đến khả năng bản thân bị từ chối, thậm chí ngay cả việc sau khi bị từ chối phải nói lời thoại như nào để cứu vãn tình hình cũng nghĩ kỹ rồi, dẫu sao cũng là tình cảm đơn phương của cô. Ai mà biết sự thật còn phũ phàng tàn khốc hơn cả bị từ chối….
Bùi Thầm quên cô rồi.
Hoặc là nói anh vốn dĩ chẳng nhớ từng có một người như cô, Mạnh Tư Duy nhất thời hoài nghi trong hai tuần ngồi cùng bàn của học kỳ trước, rốt cuộc Bùi Thầm đã từng mở mắt nhìn qua cô chưa.
Mạnh Tư Duy cẩn thận nhớ lại từng tình tiết nhỏ nhặt, cuối cùng phát hiện một sự thật tàn nhẫn: Hình như Bùi Thầm thật sự chưa từng liếc mắt nhìn cô, phần lớn thời điểm đều là cô ngắm anh.
Mạnh Tư Duy phồng má lên, bộ dáng giống một con chuột lang nhỏ.
Cho nên những gì cô nhận được là một chữ: “Cút”.
Mạnh Tư Duy không phản ứng quá lớn với câu “cút” kia, bởi vì Bùi Thầm vốn dĩ không nhớ cô, thậm chí cô còn cảm thấy điều này nói lên Bùi Thầm không phải một cái điều hòa công cộng - đối với cô gái nào cũng ấm áp quan tâm, tính cách của anh cũng giống như vẻ bề ngoài của anh vậy, đều rất lạnh nhạt xa cách.- đọc truyện trên app TYT
Mạnh Tư Duy nằm ghé lên bàn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng móc ra một xấp giấy viết thư lần trước làm bài kiểm tra còn dư lại, mặt giấy trắng sạch mới tinh, cô đặt tờ giấy ngay ngắn gọn gàng trên bàn, sau đó bắt đầu hạ bút viết một bức thư tình.
Bức thư này Mạnh Tư Duy viết mất mấy ngày liền mới xong.
Chẳng phải vì nội dung trong đó quá nhiều, mà là do khả năng học thức thực sự có hạn, cô cũng không thể cứ cầm bút lên liền viết loạn viết xạ giống ngày trước làm kiểm tra ngữ văn được. Đời này Mạnh Tư Duy chưa bao giờ nghiêm túc viết thứ gì như bức thư tình này, mỗi khi muốn viết xuống một câu, cô đều phải cắn đầu bút cân nhắc rất lâu, từng từ khi sử dụng đều phải được hạn chế mang ý nghĩa hận thù tiêu cực hết mức có thể, rồi còn ngẫm đi nghĩ lại nhiều lần xem những câu này có phù hợp không, Bùi Thầm đọc có thể hiểu rõ tấm lòng của cô không.
Đến phần cuối thư tình, Mạnh Tư Duy còn lục tung hết vốn liếng để có cái kết ổn nhất, cuối cùng ở trên mạng, cô tìm được một bài thơ tình viết thêm vào. Bởi vì đọc giải nghĩa cảm thấy bài thơ này rất khớp tâm trạng của cô. Bài thơ nói về nỗi niềm tương tư của một cô gái đối với người trong lòng mà cô nhớ mãi không quên, ngày đêm thương ngóng, được trích từ “Kinh Thi - Trịnh Phong”, cô chính là thích Bùi Thầm như nội dung bài thơ đó.
“Chàng kia cổ áo xanh xanh,
Để ta vương mối tơ mành bấy nay.
Đành ta cách trở gió mây,
Sao chàng cũng nỡ bặt ngay tin hồng?
Chàng đeo dây ngọc xanh xanh,
Lòng ta cứ nghĩ loanh quanh bồi hồi.
Nếu ta không đến chàng chơi,
Chàng sao lại chẳng đến nơi ta ngồi?
Nhẹ nhàng chân bước qua bờ,
Leo lên lầu vắng ngóng chờ bóng ai.
Một ngày chẳng gặp thực dài,
Ngỡ đà ba tháng miệt mài nhớ nhung.”
(Tham khảo bản dịch Tử Khâm 1 - 2 - 3 - Trịnh Phong - Kinh Thi trên thivien.net)
Có thêm bài thơ này, Mạnh Tư Duy cảm thấy thư tình mình viết thật sự quá hoàn hảo.
Cô bỏ thư tình vào phong bì màu hồng phấn có xức nước hoa, nhét vào ngăn bàn của Bùi Thầm trước buổi huấn luyện buổi sáng, háo hức chờ mong anh phát hiện.
Trong thời gian huấn luyện buổi sáng, Mạnh Tư Duy cứ luôn cười, huấn luyện khả năng thể chất 1500 mét cũng không thở dốc chút nào. Cô đã viết số điện thoại và số QQ của bản thân ở trong thư tình, nói không chừng tối nay trở về sẽ nhận được một tin nhắn hoặc là một yêu cầu kết bạn QQ mới cũng nên.
Lão Hàn để ý thấy huấn luyện buổi sáng hôm nay Mạnh Tư Duy cứ luôn cười, ông vừa dùng bút ghi lại thành tích chạy đường dài đáng khen của cô, vừa trêu ghẹo: “Mạnh Tư Duy, hôm nay có chuyện gì mà cười vui vẻ thế, nhặt được tiền à?”
Mọi người xung quanh rất phối hợp mà vang lên vài tiếng cười.
Lúc này Mạnh Tư Duy mới hoàn hồn, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, có chút xấu hổ thu lại nụ cười, cũng may lão Hàn không hỏi nhiều, bắt đầu tổ chức huấn luyện đội bóng.
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, Mạnh Tư Duy và Chung Ý cùng nhau quay về lớp học.
Chung Ý biết sáng nay Mạnh Tư Duy đã nhét bức thư tình mà cô vắt hết óc viết ra vào ngăn bàn Bùi Thầm, cô không hiểu lắm hành vi thay đổi cách thức tỏ tình này của Mạnh Tư Duy, liền hỏi: “Mạnh Tư Duy, cậu muốn yêu sớm như vậy cơ à?”
Có quỷ mới biết Trần Xuân Hồng bắt mấy vụ yêu sớm này nghiêm khắc nhường nào, người có thành tích tốt bị bắt được khả năng còn dễ nói chuyện, người giống Mạnh Tư Duy như này để bị bắt được, chắc chắn là tự tìm đường chết.
Sau khi Mạnh Tư Duy bị hỏi, nghiêm túc ngẫm nghĩ.
Nhìn chung, con gái trong đội huấn luyện thể chất không nhiệt tình ham học như các học sinh nữ khác, có người điều kiện gia đình rất khá, bạn trai bên người đổi hết người này đến người khác. Thỉnh thoảng Mạnh Tư Duy nhìn thấy bọn họ ngọt ngào thân mật, đi đi lại lại có đôi có cặp, song trong lòng không quá hâm mộ ước ao, dù sao học sinh nam bên cạnh mấy người đấy muốn đổi ai cũng chẳng sao, chỉ cần là một người bạn trai để yêu đương là được.
Mạnh Tư Duy cảm thấy mình không phải người như vậy.
Cô không phải bởi vì muốn yêu sớm nên ngồi viết bức thư tình kia, cô là bởi vì thích Bùi Thầm nên mới viết.
Không phải yêu sớm, chỉ là người kia vừa khéo xuất hiện vào độ tuổi hiện tại này của cô mà thôi.
Chung Ý lắc đầu bất lực trước bộ dạng xuất thần của Mạnh Tư Duy, cô thừa nhận ngoại hình Bùi Thầm rất đẹp trai, đáng tiếc tính tình người này cũng cao không thể với như thành tích của cậu ta vậy, chẳng biết trong thời gian hai tuần kia bị bỏ bùa mê thuốc lú gì mà khiến một Mạnh Tư Duy trước giờ chỉ biết ăn cơm, huấn luyện và luyện bóng, bây giờ trong lòng đã có thêm một bạn học nam rồi.
Hai người quay lại lớp học, Mạnh Tư Duy luôn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, cô phát hiện lúc này, có một nhóm học sinh nam đang vây quanh chỗ thùng rác, dường như bọn họ tụ tập lại xem cái gì đó, thỉnh thoảng phát ra vài tiếng cười kỳ lạ.
Mạnh Tư Duy nghe được tiếng ai đó lẩm bẩm giữa tràng tiếng cười quái dị: “Chào cậu Bùi Thầm, tớ là Mạnh Tư Duy, không biết cậu có nhớ không, học kỳ trước chúng ta là bạn cùng bàn trong hai tuần. Nếu cậu không nhớ cũng không sao, mục đích tớ viết lá thư này là để nói cho cậu biết, tớ thích cậu…… Ha ha ha ha ha ha ha ha!”
Trong lớp học, tiếng cười và tiếng la hét của đám học sinh nam nghe cực kỳ chói tai , cũng rất rõ ràng.
Mạnh Tư Duy dừng bước chân lại.
Từ Đạt Long cầm trong tay trang giấy viết thư đã bị nhàu nát dúm dó, anh ta đè cổ họng đọc nội dung trên giấy theo kiểu móc mỉa châm chọc, sau khi đọc được hai câu lại bắt đầu ôm bụng cười lớn rất lố cùng một đám người khác.
Những người khác trong lớp nhìn thì giống như đang nói chuyện phiếm, nhưng thật ra sự chú ý đều dồn cả về phía cuối lớp, đợi Từ Đạt Long đọc nội dung kế tiếp.
Giống như một nhóm tụ tập lại nghe một câu chuyện cười thú vị.
Không ai phát hiện ra Mạnh Tư Duy đã đứng ở cửa sau lớp học.
Chung Ý là người đầu tiên phản ứng lại, xông lên đoạt lấy lá thư kia: “Từ Đạt Long cậu có biết xấu hổ không hả!”
Mạnh Tư Duy đứng im không nhúc nhích, Chung Ý tức giận tới mức cả người giống như con sư tử bị giẫm phải đuôi: “Đám người các cậu có thấy ghê tởm không!”- đọc truyện trên app TYT
Người Từ Đạt Long gầy, vóc dáng lùn, Chung Ý dễ như trở bàn tay đoạt về được thư tình của Mạnh Tư Duy, chỉ là tay hai người đều dùng lực, trong khi tranh đoạt, bức thư tình được xức nước hoa kia bị xé thành hai nửa.
Từ Đạt Long bị Chung Ý mắng từng câu từng câu “không biết xấu hổ”, “hèn hạ” trước mặt mọi người, vẻ mặt không nén được giận, vung phắt tay Chung Ý ra chửi lại: “Miệng cậu nói sạch sẽ chút đi! Ai con mẹ nó thèm đọc trộm thư của người khác, cái này ở trong thùng rác, ông đây nhặt được ở trong thùng rác!”
Anh ta lại nhìn về phía Mạnh Tư Duy, ở trong lớp học yên tĩnh, giọng điệu của anh ta có vẻ cực kỳ chua ngoa: “Là thứ đồ người ta liếc qua tên liền ném vào thùng rác! Có vài người thành tích không tốt nhưng tâm tư không ít tí nào đâu, dám làm còn xấu hổ không dám để người khác biết à?”
Ở trong lớp, xếp hạng thành tích của Từ Đạt Long rất khá, luôn thuộc về loại có chút thông minh.
Mạnh Tư Duy căng chặt môi.
Từ Đạt Long thậm chí còn đè cổ họng, đọc lên bài thơ Mạnh Tư Duy viết trong thư một cách châm chọc: “Ai yoo còn khá có học thức đấy chứ, thi ngữ văn được bao nhiêu điểm vậy? Chàng kia cổ áo xanh xanh, để ta vương mối tơ mành bấy nay. Đành ta cách trở gió mây, sao chàng cũng nỡ bặt ngay tin hồng?…… Aizz cái chữ phía sau này đọc thế nào ý nhỉ?”
“Ha ha ha ha ha ha.” Xung quanh đều là tiếng cười trêu chọc.
Bởi vì Trần Xuân Hồng là người đầu tiên không thích Mạnh Tư Duy, ở trong mắt bà ta, Mạnh Tư Duy là kiểu học sinh nữ trơ tráo tứ chi phát triển, không để tâm vào việc học, đến chết cũng không tiến bộ. Cộng thêm bình thường Mạnh Tư Duy ngoại trừ đi học cũng là huấn luyện, ít thời gian ngồi rảnh rồi trong lớp, nên ngoài Chung Ý ra, người chơi được với cô ở trong lớp không nhiều, nên giờ phút này, người ở đây phần nhiều là ngồi xem kịch vui.
Bức thư tình của Mạnh Tư Duy bị công khai lớn tiếng đọc diễn cảm, nếu đổi lại là học sinh nữ khác, đoán chừng lúc này đã sớm khóc lóc chạy ra ngoài rồi.
Nhưng cô không giống họ, cô là Mạnh Tư Duy.
Trái tim của phần nhiều các thiếu nữ độ tuổi mơ mộng chuyện tình yêu đều được làm bằng thủy tinh, chỉ chạm nhẹ thôi cũng vỡ, không chịu nổi một chút va chạm tàn phá dù là nhỏ nhất. Còn trái tim của cô lại được làm bằng sắt thép, cứng như kim cương, không gì phá được.
Trong tiếng cười đùa, Mạnh Tư Duy bước lên, đón nhận những ánh mắt khác nhau của những người xung quanh, bình tĩnh lấy lại bức thư tình đã rách thành hai mảnh và phong bì màu hồng phấn đã bẩn của mình từ trong tay Chung Ý, rồi khẽ ngước lên phía trước, nhìn đến vị trí Bùi Thầm đang không có người ngồi.
Anh bị giáo viên gọi đến văn phòng.
Mạnh Tư Duy siết chặt nắm tay, bắt đầu thấy vui mừng vì lúc này Bùi Thầm không ở đây.
Sau đó một giây tiếp theo, Từ Đạt Long vừa rồi còn móc mỉa châm chọc bỗng kêu thảm một tiếng: “Aaaa!”
Học sinh nữ trong lớp học bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ tới mức thét chói tai.
Mạnh Tư Duy vậy mà lại đánh nhau với Từ Đạt Long!
Từ Đạt Long là học sinh nam, ở mấy chuyện đánh nhau này hẳn là chiếm ưu thế thể lực bẩm sinh. Nhưng Mạnh Tư Duy là học sinh thể thao, quanh năm rèn luyện, chiều cao bây giờ đã hơn Từ Đạt Long gần nửa cái đầu. Lúc này hai người đang sáp vào nhau, Mạnh Tư Duy bất ngờ dần dần dành được ưu thế.
Bọn họ đánh nhau rất dữ dội, Mạnh Tư Duy đè Từ Đạt Long xuống đất, Từ Đạt Long cũng chết không chịu nhận thua mà véo mạnh cổ Mạnh Tư Duy, hai người đều mặt đỏ tía tai, không ai chịu buông tay trước, những người đứng bên cạnh thậm chí không thể tìm thấy chỗ có thể nhúng tay can ngăn, mãi đến khi có người bỗng nhiên hô một tiếng: “Bùi Thầm đến rồi!”
Vì thế ngay trong nháy mắt, không khí cãi cọ ồn ào đột ngột im bặt.
Bởi vì một nhân vật chính khác của chuyện này cuối cùng cũng xuất hiện.
Lúc này Mạnh Tư Duy và Từ Đạt Long mới ngừng lại.
Hai người dừng tay, toàn thân dính đầy bụi đất chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào cậu thiếu niên trước mặt.
Cậu thiếu niên ấy dùng ánh mắt lạnh nhạt lướt qua khung cảnh ngổn ngang bừa bộn phía cuối lớp học.
Hai người vừa đánh nhau, bức thư tình đã bị xé rách nơi đầy đất.
“Bùi Thầm.” Có học sinh nam rất có hứng thú mà gọi Bùi Thầm lại, dường như đang hỏi anh có cô gái đang đánh nhau vì cậu, cậu định làm thế nào bây giờ.
Hồi nãy đánh nhau, cổ Mạnh Tư Duy bị Từ Đạt Long cào vài vết chảy máu, lúc này vẫn còn hơi âm ỷ đau, lòng bàn tay cố sức nắm chặt một mảnh nhỏ thư tình bị xé.
Cô cắn môi, không thể rời mắt khỏi người Bùi Thầm.
Mạnh Tư Duy thấy tầm mắt của Bùi Thầm cứ thế lướt qua cô, hoặc là nói trong mắt anh từ trước đến nay chưa bao giờ có cô, anh chỉ xoay người kéo ghế ra, ngồi xuống.
Giống như tất cả mọi thứ chẳng liên quan gì đến anh.
App TYT & Euphoria Team