Một Giấc Mộng Xưa

Đã Chẳng Còn Ý Nghĩa


2 năm


Một vệt máu bắn lên tà váy đỏ thẫm, Yêu Vương ôm ngực chật vật lùi lại. A Linh giữ nguyên con dao dính đầy máu trên tay, cười lạnh nhìn hắn. Ác hận trong đôi mắt nàng cũng không che lắp được đau thương trong trái tim. 
Giết hắn thì sao, giết đi người đàn ông này, cả gia tộc nàng cũng không thể sống lại. 
“Tiểu Linh, nàng lại dám ngậm cả độc dược trong miệng mình...” Yêu Vương chật vật ôm ngực, vết đâm chảy máu không ngừng. “Hình như trên đoản đao cũng có độc đi? Rất khá, nàng không để ta thất vọng.” 
A Linh cũng từ trong miệng phun ra một ngụm máu. Độc nàng dùng là loại thẩm thấu mạnh nhất, hạ độc được Yêu Vương, đương nhiên nàng cũng không thoát khỏi. 
Nàng đã đứng không vững, khụy xuống mặt đất, trong miệng không ngừng trào ra máu đen. “Hàn Kỳ, ta chẳng còn lại gì cả, chi bằng ngươi đi với ta đi, chúng ta cùng xuống địa ngục, thấy thế nào?” 
Hàn Kỳ cũng không để tâm đến cơ thể càng lúc càng tê liệt của mình, ôn nhu nhìn người con gái trước mắt. 
Hắn biết nàng đến từ sớm, cũng không hề ngăn cản. Biết nàng bày mỹ nhân kế dẫn dụ, hắn cũng tình nguyện đi vào lưới. 
“Haha, nàng tình ta nguyện...” Hàn Kỳ chưa kịp dứt lời, thân ảnh tưởng chừng như đã sắp ngã xuống của A Linh lại chợt chuyển động, chỉ nghe một tiếp “Phập!”, đoản đao trên tay nàng lại một lần nữa cắm vào da thịt, lần này, trực tiếp đâm xuyên tim hắn. 
“Còn chưa hết mà... Hàn Kỳ, ta biết ngươi không dễ chết như vậy. Lần này thì thế nào?” A Linh ngẩng gương mặt dính đầy vết máu của mình lên nhìn Hàn Kỳ, cười nói. 
Hàn Kỳ nở một nụ cười, hắn dùng hết sức nắm chặt lấy tay nàng, không cho nàng rút đao, giữ lại một hơi thở sau cùng cho mình. Hắn lại cúi xuống hôn lên đôi môi nàng, sau đó gục lên vai nàng, thì thầm nói: “Tiểu Linh... Khi ra tay với kẻ thù, ánh mắt nàng đều thương tâm như vậy sao...” Bàn tay của Hàn Kỳ nhẹ nhàng đưa lên, vuốt ve gương mặt đẫm lệ của A Linh. “Nói cho nàng biết một bí mật... Những năm qua... không có nàng... cuộc sống của ta thật vô nghĩa...” 
Bàn tay nam nhân rốt cuộc cũng không động đậy nữa, trượt xuống từ trên gò má nàng. 
“Hàn Kỳ, cuộc sống của ta cũng rất vô nghĩa.... Từ khi cả gia tộc ta đều chết dưới tay ngươi...” 
A Linh mang ánh mắt trống rỗng đứng dậy, dùng chút linh lực cuối cùng của mình thiêu cháy toàn bộ căn phòng này. Nàng quay người nhìn Hàn Kỳ đang nằm trên mặt đất, rơi một giọt lệ cuối cùng, sau đó từng bước rời khỏi. 
*** 
Ngoài trời lạnh giá, mặt đất đã phủ tuyết dày. A Linh đi chưa được bao lâu thì gục ngã. Đến khi nàng tỉnh dậy, thì bản thân đang nằm trong lồng ngực một người. 
“A Linh, cô tỉnh rồi!” Ân Duyệt mừng rỡ. “Đừng lo, sắp đến chỗ sư phụ ta rồi, ta sẽ nhờ người cứu cô.” 
Ân Duyệt vừa nói vừa ôm nàng tiếp tục chạy. Giữa trời tuyết lạnh giá, thiếu niên lại đổ ra một tầng mồ hôi ướt đẫm. 
“Ân Ân...” 
“Ta đây, có ta đây!” 
“Ta muốn ăn dưa hấu... Vườn dưa mấy hôm trước, đoán chừng đã chín rồi... Ta có thể sẽ lại đến trộm vài quả...” 
“Được, được. Cô muốn trộm bao nhiêu cũng được. Ta sẽ không cản nữa. Nhưng trước tiên, ta sẽ mang cô đến sư phụ ta, nhờ ông ấy giải độc cho cô! Ông ấy là người dễ nói chuyện, nhất định sẽ cứu cô!” 
A Linh cảm thấy mí mắt nặng trĩu, đối với những lời Ân Duyệt nói, đã trở nên mơ màng. Nàng dần nhắm mắt lại, nhớ đến những ngày xa xôi... 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play