Một Giấc Mộng Xưa

Một Giấc Mộng Xưa


2 năm


Trong rừng, một tiểu yêu mình đầy thương tích đang chạy thụt mạng, cố gắng thoát khỏi sự truy đuổi. Vì quá sức, không may vấp ngã. Chợt bên bụi cây gần đó có tiếng động, một cô bé ra hiệu cho tiểu yêu qua đấy trốn. 
Tiểu yêu cảnh giác, nhưng vì bản thân đã không còn hơi sức, đành làm liều chạy qua chỗ đấy. Mà cô bé kia đã nhanh nhẹn kéo tiểu yêu vào lùm cây, còn cẩn thận đắp thêm lá lên người tiểu yêu. Nấp một mạch đến gần tối, cả hai oan toàn thoát nạn. 
Đó là lần đầu tiên A Linh gặp Vân Nhã yên. 
*** 
“Cái này tặng muội!” 
A Linh khó hiểu nhìn bó hoa được đưa lên trước mặt mình, rồi lại nhìn Vân Hiên. Vân Nhã Yên đứng sau lưng nàng cũng ngại ngùng lấy tay che mặt. 
“Xin lỗi, ta không thích hoa.” A Linh lạnh lùng đáp. 
“Vậy... Vậy muội thích gì? Ta đều có thể tặng muội.” Vân Hiên tiếp tục ôm hy vọng. 
“Hmm...” A Linh nghiêm túc suy nghĩ. “Vậy trồng cho ta một trăm ruộng dưa hấu đi.” 
Vân Nhã Yên liền bật cười. Còn Vân Hiên gãi đầu khó xử. “Chuyện này...” 
A Linh nhún vai, không nói thêm gì, kéo tay Vân Nhã Yên đi mất. 
*** 
“Chủ thượng, các trưởng lão đều phản đối chuyện ngài và Linh Tước công chúa của Linh Hồ tộc. Mà đối phương cũng không mấy thỏa hiệp. Hiện vị trí Yêu Vương đang còn trống, tranh đấu giữa các tộc đều rất căng thẳng. Mà Linh Hồ tộc lại đang ngầm ủng hộ Dực Điểu tộc, ngài xem tình hình này...” 
Tên thuộc hạ đang định tiếp tục lên tiếng, Hàn Kỳ đã ra dấu cho hắn ngừng lại. Từ ngoài cửa, một thân ảnh nhanh nhẹn chạy vụt vào, chẳng mấy chốc đã an vị trong ngực Hàn Kỳ. 
“Thế nào? Có nhớ ta không?” A Linh nằm trong ngực Hàn Kỳ, tay vuốt ve bờ môi hắn, nổi lên nhã hứng trêu ghẹo. 
“Nhớ. Nhưng ta không trồng đủ một trăm ruộng dưa hấu, hình như cũng không có cách.” Hàn Kỳ thâm thúy nhìn A Linh một cái. 
“Ặc..” 
“Bất quá ở đây chỉ có một đĩa, không biết nàng có vừa lòng?” 
“Vừa, vừa chứ!” A Linh vội cười. 
Thuộc hạ của Hàn Kỳ vừa bê lên một đĩa dưa đỏ thắm tươi ngon, cung kính đặt lên bàn: “Linh Tước công chúa, xin mời dùng.” 
A Linh cầm lòng không được trước đồ ngon, vội cầm lên một miếng bỏ vào miệng. Cảm giác ngon ngọt khiến nàng cực kì yêu thích. 
“Hàn Kỳ, chàng không ăn?” A Linh lại cắn thêm một miếng, vừa nhai vừa hỏi. 
Kết quả vừa dứt lời, đôi môi đã bị người ta chiếm đóng. 
“Ừm, ngọt.” Hàn Kỳ ăn dưa từ trong miệng ai đó xong, thõa mãn bình luận. 
A Linh: “...” 
*** 
Trong rừng sương mù mờ mịt, một nam nhân tóc trắng bị kẻ địch bao vây. Hắn vẫn điềm tĩnh nhếch môi cười. 
“A, các ngươi nghĩ ám sát ta trong rừng sương mù này là lợi thế sao? Đánh giá thấp Hàn Kỳ này rồi.” 
Kẻ địch chưa kịp phản ứng, Hàn Kỳ đã biến mất tại chỗ, cùng lúc đó chỉ thấy một thân ảnh vụt ngang. Một lần ra tay, đã lấy mạng toàn bộ. 
Thuộc hạ của hắn vội kiểm tra một loạt các thi thể, phát hiện đều có ấn kí của Dực Điểu tộc. 
“Dực Điểu tộc? Chúng ta và Dực Điểu tộc chưa bao giờ kết thù oán, hơn nữa, chủ thượng cũng không tham dự tranh đoạt ngôi Yêu Vương, tại sao bọn họ lại sinh sự.” 
Hàn Kỳ dùng yêu lực truyền vào một thi thể gần đấy, không lâu sau đã thành công ép nó hiện chân thân. Không ngờ lại là một con linh hồ. 
“Ngu ngốc.” Hàn Kỳ cười lạnh. 
“Bọn họ lại có thể hắt nước bẩn lên đồng minh của mình hay sao? Nếu vậy, những lần ám sát trước, không chừng cũng là họ.” Tên thuộc hạ không thể tưởng tượng nổi. 
“E rằng tiếp đến ta cũng không sống yên được. Là bọn chúng ép ta.” Hàn Kỳ trầm giọng, vẻ mặt nổi lên sát khí. 
“Chủ thượng, vậy còn...” 
“Bày kế để nàng không biết là được.” 
*** 
“Hàn Kỳ, ta cầu xin chàng!!!! Cứu họ đi, ta cầu xin chàng!!!!!” 
A Linh quỳ trên đất, níu lấy Hàn Kỳ, tha thiết khẩn cầu. Nước mắt ướt đẫm gương mặt thanh tú. 
“Tiểu Linh, bản thân ta cũng mất hết yêu lực, hiện tại đã trở nên vô dụng, ta xin lỗi.” Hàn Kỳ đỡ lấy A Linh, nặn ra một biểu cảm đau khổ đối diện với nàng. 
A Linh ngơ ngác tuyệt vọng, tiếng hô tiếp theo, cha mẹ cùng đệ đệ nàng lần lượt bị mang lên, A Linh như phát điên, nàng liều mạng lao lên, lại bị Hàn Kỳ âm thầm dùng yêu thuật đánh ngã. Sau đó giả vờ đến đỡ nàng, dùng ánh mắt ra hiệu cho người của Vân gia bắt cả hai lại. 
Vân Nhã Yên cũng vừa chạy đến, nàng cũng quỳ xuống cầu xin Vân Hiên: “Ca ca, xin đừng! Làm ơn tha cho họ đi. Muội đảm bảo họ sẽ không hại ai cả, cũng sẽ không bao giờ đến gần kinh thành nữa. Ca, làm ơn đi! A Linh là ân nhân của chúng ta mà!!!!” 
Vân Hiên lạnh lùng gạc tay Vân Nhã Yên ra: “Muội quên nàng ta từng phái người ám sát cha rồi sao? Ông ấy hiện còn đang hôn mê ở phủ đấy! Muội quên hết rồi sao??” Vân Hiên tức giận quát mắng. 
A Linh kinh ngạc: “Làm sao có chuyện như thế? Ta chưa từng ám sát cha ngươi! Vân Hiên, không phải ta!” A Linh không cần đến thể diện nữa, vội quỳ xuống khẩn cầu Vân Hiên. “Vân Hiên, làm ơn hãy cứu người thân của ta, ngươi muốn giết ta cũng được, nhưng làm ơn hãy để họ sống!! Ta cầu xin ngươi đấy!!” 
“Ca, đừng làm hại họ! Chúng ta đã giết rất nhiều tộc nhân rồi, tha cho họ đi có được không? Muội xin ca ca mà!!” 
Hàn Kỳ đứng gần đấy khẽ nhíu mày, Vân Hiên liền sợ hãi, khẩn trương cho người kéo Vân Nhã Yên xuống. Không dây dưa thêm, trực tiếp ra lệnh, đem cha mẹ và đệ đệ của A Linh, một đao giết chết. 
“Ah!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” 
A Linh thét lên một tiếng đầy đau đớn. Nỗi đau xâm chiếm như muốn xé nát tâm can nàng, đốt cháy từng tất da thịt nàng. 
Giữa lòng quân địch, chỉ còn lại một cô gái vật vã ôm lấy thi thể của người thân mình, liên tục thét lên những âm thanh xé lòng. 
Máu của tộc nhân thấm đẫm trên hỷ phục nàng. Màu đỏ của hỷ phục, hòa với màu đỏ loang lổ của máu, tạo nên một dải màu ảm đạm, thê lương. 
Tất cả như chìm vào lặng yên, chỉ còn lại tiếng gào khóc của nàng mãi day dứt. 
*** 
Trên con đường tối, Hàn Kỳ và A Linh bị áp giải đi. Sợi dây trói của A Linh không biết lỏng ra từ khi nào. Nàng đẩy ngã thuộc hạ của Vân Hiên rồi bỏ chạy. 
Hàng Kỳ nhíu mày, ra hiệu cho đám người Vân gia đuổi theo. 
Bọn họ đuổi đến bên một vách đá, A Linh đã đứng sẵn ở đó, ánh mắt vô hồn. 
“Tiểu Linh, quay lại đây!” Hàn Kỳ ra lệnh. 
A Linh chậm rãi hướng tầm mắt về nam nhân trước mặt. Hỷ phục trên người hắn nhắc cho nàng nhớ, hôm nay là ngày thành thân của nàng và hắn. Giờ trong mắt nàng, chỉ thấy giống hệt những vệt máu lớn, loang ra khắp cơ thể. 
“Tiểu Linh...” 
“Đừng diễn kịch nữa.” A Linh lên tiếng. 
Hàn Kỳ biết bản thân bị bại lộ, dần thu lại sự đau khổ trên gương mặt của mình. “Nàng biết rồi sao?” 
A Linh đờ đẫn nhìn Hàn Kỳ, một lúc sau mới có thể cất giọng: “Hàn Kỳ, Tiểu Linh của ngươi chết rồi, nàng đã chết chung với Linh Hồ tộc trong tay ngươi. Hàn Kỳ, đời này của ngươi sẽ không thể gặp lại nàng nữa.” 
“Tiểu Linh!!” 
A Linh nói xong, nàng khép mi mắt, buông mình xuống vực thẳm. Để lại Hàn Kỳ thẫn thờ gọi tên nàng. 
“Tiểu Linh!!!!!” 
*** 
Nàng đã mơ một giấc mơ dài. 
Trong mơ, nàng thấy mình khoác lên bộ hỷ phục tuyệt đẹp, cùng với Hàn Kỳ bước giữa rừng hoa, dưới sự chúc phúc của cả hai tộc. 
Rồi một cơn gió thổi đến, mọi người không hiểu tại sao đều biến mất. 
Chỉ còn lại nàng và hắn... 
Đôi tay nàng cũng dường như mất hết sức lực, người trước mặt cũng tách biệt khỏi nàng. Hắn quay đầu lại nhìn nàng khẽ mỉm cười trước khi dần tan biến. 
Mà nàng đứng đó, lặng lẽ nhìn đôi tay của mình cũng trở nên trong suốt. 
Mộng trong mộng... 
Xa lại càng xa... 
Hối tiếc... 
Nhưng cũng không có cách nào níu giữ... 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play