Một Giấc Mộng Xưa

Giá Như Có Thể Trở Về


2 năm


“Yêu nữ đó đã sát hại toàn bộ cung tần của Hoàng thượng.” Ân Duyệt ngồi trước mặt Vân Nhã Yên kể lại. “Ta đường đường lại pháp sư, lại không thể ngăn nổi nàng ta. Đến bây giờ, cho dù là sư phụ ta đi chăng nữa, e rằng cũng chưa từng đối mặt với một con yêu mạnh như thế.” Ân Duyệt vừa nói vừa xiết chặt bàn tay, A Linh mà đi cùng hắn bấy lâu nay so với A Linh đêm hôm đó hoàn toàn khác biệt. Nàng vì Hoàng hậu huyết tẩy toàn bộ hậu cung. Rốt cuộc cũng chỉ là một yêu quái man rợ đẫm máu không phải sao? 
Vân Nhã Yêu biết Ân Duyệt đang nghĩ gì, lên tiếng giải thích: “Ân pháp sư, A Linh không phải là yêu quái bình thường, nàng là Công chúa của một trong Tứ đại yêu tộc, nắm giữ sức mạnh hàng đầu, cho dù là pháp sư đứng đầu thiên hạ, cũng phải chật vật với nàng. Cho dù vậy, A Linh không phải yêu quái hay đi gây chuyện, lần này nàng ra tay với nhiều người như vậy có lẽ cũng vì ta.” 
“Làm sao Hoàng hậu lại quen biết với một đại yêu như vậy? Người có thể kể thêm cho ta nghe chuyện của nàng không? Sau khi bỏ lại chúng ta ở đây, nàng ta đã không lời nào mà rời khỏi, trước đó còn nói với ta sau khi gặp lại bằng hữu có lẽ nàng ta sẽ chết. Vậy, chẳng lẽ gặp Hoàng hậu rồi, nàng sẽ chết sao?” Ân Duyệt cũng không rõ vì lẽ gì lại thôi thúc hắn quan tâm đến một yêu nữ như thế, thậm chí là không yên lòng khi trong thấy nàng rời đi. 
“Chết? A Linh nói cô ấy sẽ chết sao?” Vân Nhã Yên nghe đến đây liền vô cùng lo lắng. Nàng lại chợt nhớ đến những lời cuối cùng mà A Linh nói với mình, trong lòng liền đau nhói. 
“Có chuyện gì sao?” Ân Duyệt khẩn trương. 
“Chỉ sợ rằng... cô ấy đi tìm gặp vị hôn phu của mình...” 
“Vị hôn phu?” 
“Hắn cũng là kẻ đã ra tay sát hại cả gia tộc của A Linh.” Vân Nhã Yên thở dài, đem toàn bộ câu chuyện kể ra. “Ta gặp được cô ấy lúc còn nhỏ, lúc ấy A Linh bị thương nặng, lại bị con người đuổi giết. Ta thấy cô ấy đáng thương liền giúp cô ấy trốn thoát. Ta nhớ lúc đó, trên người cô ấy toàn máu, không có chỗ nào không có vết thương, trông rất chật vật, nhưng khi thấy ta, cô ấy chỉ mím môi, một lời cầu cứu cũng không nói, vô cùng kiêu ngạo. Chỉ đến khi ta dẫn cô ấy chạy trốn, trong đôi mắt tuyệt đẹp đó mới hiện lên vài tia ôn hòa. 
A Linh tuy hơi lạnh nhạt, nhưng rất trọng tình nghĩa. Ta cứu cô ấy một mạng, cô ấy lại dùng linh lực của mình hỗ trợ Vân gia ta rất nhiều. Vân gia ta trong ánh sáng làm ăn càng lúc càng phát triển, con đường danh vọng cũng mở ra, mà A Linh trong bóng tối, diệt trừ tất cả kẻ địch của Vân gia, dọn đường cho gia tộc ta đi lên. 
Ta không nỡ nhìn cô ấy như thế, nhưng cô ấy chỉ bảo bản thân là yêu quái, dù tà ác, cũng không có gì bất thường. Nhưng ta biết, A Linh thật ra cũng có nhiều mặt rất lương thiện, cô ấy luôn chừa đường sống cho phụ nữ, trẻ em và những người không liên quan. Vân gia ta đạt đến đỉnh cao cũng hoàn toàn nhờ vào A Linh. 
Đại ca ta, Vân Hiên cũng phải lòng cô ấy. Tuy bị cô ấy nhiều lần từ chối, nhưng vẫn không chết tâm. Đến một ngày, tin tức nhà ta có yêu quái trợ giúp đột nhiên lan truyền, A Linh cũng vì thế từ biệt với ta. Tuy vậy, Vân gia lại không nhớ đến ân tình của cô ấy, vì danh vọng quyền lực, đáp ứng với Hoàng đế tìm diệt A Linh, kể cả anh trai ta cũng bị trúng kế ly gián, từ yêu chuyển hận đối với A Linh. 
Nhưng căn bản cho dù Vân gia có dương toàn lực, cũng chẳng là đối thủ của cô ấy. Nhưng A Linh lúc này lại vì ta cầu xin mà tha cho Vân gia một lần.” 
Kể đến đây, Vân Nhã Yên lại cảm thấy ân hận, lồng ngực siết lại. 
“Sau đó không lâu, phương xa có một vị đại yêu khác tìm đến, nói rằng có thể giúp chúng ta diệt trừ toàn bộ gia tộc của A Linh, nhưng đổi lại, A Linh phải là của hắn, ai cũng không được đụng vào. 
Gia tộc ta đối với việc này vô cùng thuận ý, bởi lẽ so với việc chỉ tiêu diệt được một mình A Linh, thì việc tiêu diệt được cả gia tộc yêu quái không phải sẽ lập được công lao lớn hơn hay sao? Thế nên, thế nên....” 
Vân Nhã Yên không kìm được nghẹn ngào, nàng nhất thời không nói tiếp được. 
“Sau đó thì sao?” Ân Duyệt cũng đại khái đoán được chuyện xảy ra tiếp theo, nóng lòng hỏi tiếp. 
“Chuyện ta cũng không ngờ chính là, đại yêu quái đó lại là người trong lòng của A Linh, cũng là vị hôn phu của cô ấy. Ngày mà Vân gia được lệnh tấn công cũng chính là ngày mà cô ấy trở thành tân nương.” 
“Khoan đã, tại sao tên yêu quái kia lại làm thế? Nếu hắn cũng có tình cảm với A Linh, thì không nên hại chết gia tộc cô ấy. Hoặc nếu không, hắn có thể tự ra tay mà. Hắn cũng là đại yêu, không phải sao?” Ân Duyệt vô cùng không hiểu. 
“Ta cũng không rõ thực hư trong câu chuyện của bọn họ, chỉ nghe mang máng giữ hai tộc của bọn họ hình như luôn kiêng kị, không thuận mắt nhau. Có lẽ vì thế, tên đại yêu kia không tiện ra mặt, mới mượn danh của Vân gia chăng?” 
Ân Duyệt trầm ngâm, khả năng lớn có thể là như thế. 
“Đại yêu kia đã cho cao thủ của hắn giả làm người của Vân gia, cùng với rất nhiều pháp sư mà Vân gia mời được, tổng tiến công vào yêu tộc. 
Gia tộc của A Linh cũng không ngờ được trong rượu lại bị hạ dược, sức chiến đấu giảm mạnh, không lâu sau từng người đều bị giết hại. 
A Linh cũng không ngốc, cho dù đại yêu kia đã ẩn giấu mọi chuyện, cũng nhanh chóng bị cô ấy phát hiện. 
Lúc ta trốn được canh gác từ Vân gia chạy đến nơi, Vân gia đã toàn thắng, người của yêu tộc đã bị vây lại, từng người từng người bị đưa lên thảm sát. 
Ta còn nhớ như in những giọt nước mắt của A Linh lúc đó. Cô ấy quỳ gục bên chân đại yêu kia khẩn cầu hắn cứu cha mẹ và đệ đệ của mình, rồi lại níu lấy chân của đại ca ta, van xin tha mạng cho họ. Một A Linh luôn kiêu ngạo, lại tuyệt vọng khom người khóc lớn, cô ấy đã rất đau khổ, ta lại chỉ có thể đứng nhìn mà không giúp ích được gì. 
Sau đó, cả cha mẹ và đệ đệ của A Linh bị đưa lên một lượt, cô ấy như phát điên. Cho dù độc dược đã ngấm, linh lực bị tổn hại, cô ấy cũng không quan tâm, liều mạng tung hết sức cứu người. Nhưng tình trạng của cô ấy lúc đó, toàn mạng đã khó, làm sao có thể cứu được ai. 
Kết cuộc, vẫn phải giương mắt nhìn người thân chết. 
Vân gia sau đó không quên mang xác yêu tộc về trình diện Hoàng đế. Ta cũng bị lôi đi, hoàn toàn không rõ sau đó A Linh như thế nào. Cho đến hôm qua trông thấy cô ấy, ta thực sự rất mừng, thật may là cô ấy vẫn sống. 
Tuy vậy...” Vân Nhã Yêu ngừng lại. 
“Sống sao? Còn có thể sống sao?” Ân Duyệt mím chặt môi, thì ra A Linh trong mắt hắn thời gian qua chỉ là một lớp vỏ bọc gắng gượng. E rằng bên trong nàng sớm đã rỗng tuếch, tâm cũng đã nguội lạnh. Nếu không, làm sao nàng có thể nhẹ nhàng thông báo rằng mình sẽ chết được. 
“Ân pháp sư, xem như ta cầu xin ngài, nếu gặp lại cô ấy, đừng đuổi giết cô ấy nữa. Xin hãy giúp cô ấy tìm lại một chút ý nghĩa. Làm ơn.” Vân Nhã Yên nói xong liền cúi đầu trước Ân Duyệt. 
Ân Duyệt chậm rãi đứng dậy: “Hoàng hậu, à không, Vân cô nương, A Linh đã khôi phục sức khỏe cho cô, mong rằng cô có thể bắt đầu lại một cuộc sống khác. Thế nên, cô đừng trở lại hoàng cung nữa, dùng một danh phận khác mà tiếp tục sống. Cứ xem như, vị Hoàng hậu kia đã bị yêu quái giết rồiđi.” 
“Ân pháp sư muốn đi đâu?” 
“Ta sẽ đi tìm A Linh. Ta muốn đi tìm cô ấy.” 
Ân Duyệt nói xong liền bỏ đi. Chỉ còn lại Vân Nhã Yên. Nàng nhìn xung quanh căn phòng này, đây chính là nơi thuở nhỏ nàng đã mang A Linh trốn đến, chữa thương cho cô ấy. 
A Linh, dù thế nào nàng cũng cảm thấy một mạng mà mình đã cứu kia đều không đáng bằng những gì cô ấy đã bù cho nàng, cho Vân gia. 
Chỉ cần cô ấy được bình an, nàng nguyện dùng hạnh phúc cả đời này để đánh đổi. Mong rằng cô ấy có thể trở về. 



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play