Một Giấc Mộng Xưa

Cố Nhân


2 năm


Sau đó, Ân Duyệt cũng không ngờ tới, người bạn cũ mà A Linh nói đến lại là Hoàng hậu!
Mà A Linh cũng không đường đường chính chính đi gặp mà lại chọn cách nửa đêm nửa hôm leo tường lẻn vào. Trên trán Ân Duyệt hiện đầy gân xanh, nghiến răng chặn A Linh lại: “Này, không phải nói là bạn sao? Ngươi như thế này là đi gặp bạn cũ hay đi hại người?” Uổng cho hắn tu hành chính đạo, làm sao có thể cấu kết với yêu nữ làm chuyện xằng bậy như vậy?
A Linh duy trì tư thế một chân chống lên mái nhà, chuẩn bị nhảy xuống, bị người ngăn lại liền nhíu mày khó chịu.
“Ân Ân, ngươi thật ngu đi! Trong cung nhiều pháp sư như thế, ta đường đường chính chính đi vào để bị bắt lại sao? Tuy là bản lĩnh ta không tệ, nhưng vừa chạy trốn vừa phải bảo vệ ngươi thì ta sợ không đủ tay chân rồi!”
Ân Duyệt nghe xong như có điều suy nghĩ, đứng trầm ngâm một lúc lâu. “Không đúng!”
“Ngươi lại chuyện gì? Ta đang rất gấp!” A Linh khẩn trương.
“Ta cũng là pháp sư, sao lại phải chạy trốn cùng ngươi?”
“...”
***
Cuối cùng, với sự không thỏa hiệp của A Linh, Ân Duyệt đành phải leo tường theo nàng. Hắn đánh không lại nàng, cản không được nàng, đành hết cách.
Nhưng A Linh cũng rất an phận, nàng ta không hề có ý định khác, một đường đến thẳng tẩm cung của hoàng hậu. Mà Ân Duyệt cũng đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần nàng ta có ý định khác thường, hắn sẽ dùng cả tính mạng để chặn nàng ta lại.
A Linh nửa đường nhận ra điều gì, đến gần tẩm cung cũng không vào mà leo lên tán cây gần đấy ẩn nấp. Trong đêm tối, cả nàng và Ân Duyệt đều mặc y phục tối màu, quả thực ẩn thân hoàn hảo.
Ân Duyệt theo hướng tầm mắt của A Linh nhìn theo, phát hiện một cung nữ lén lút lẻn vào phòng.
“Có lẽ Tiểu Yên Yên không có ở đây.” A Linh nhẹ giọng nói.
“Tiểu Yên Yên là ai?”
“Chính là Yên Yên, ngươi không biết sao?” A Linh quay sang mở đôi mắt to tròn ngạc nhiên nhìn Ân Duyệt, cứ như hiển nhiên hắn phải biết.
“Ta làm sao biết được Yên Yên trong miệng ngươi là ai! Yên Yên... Khoan đã.” Ân Duyệt lại mơ hồ đoán được một người: “Vân Nhã Yên?!”
“Ừm.” A Linh gật đầu xong cũng chẳng thèm nhìn Ân Duyệt nữa, tiếp tục chăm chú theo dõi động tính của cung nữ kia.
Còn Ân Duyệt lúc này thì như muốn nghẹn lời rồi. Đương kim Hoàng hậu của một nước, lại bị yêu nữ này đem tên cúng cơm ra gọi thân mật như thế!
Không lâu sau, cung nữ kia đã lén lút từ trong tẩm cung Hoàng hậu bước ra. Chờ ả ta đi mất, A Linh liền nhảy xuống, thoát một cái đã nhẹ nhàng bước vào tẩm cung. Ân Duyệt đương nhiên liền đi theo, bước vào còn không quên đem cửa đóng lại. Yêu nữ này làm việc thật sơ hở, lén lút đột nhập còn mở cửa cho người ta biết hay sao.
Nhưng có vẻ hắn đã lo thừa, cung nhân bên trong hình như đã bất tỉnh toàn bộ.
“Yêu nữ, ngươi...”
“Không phải ta.” A Linh nhẹ giọng trả lời, nhưng trong lời nói đã mang một tầng sương lạnh, vẻ mặt cũng không tốt lắm. “Bất quá để bọn họ ngủ một chút cũng không sao.”
A Linh nói xong cũng không quan tâm Ân Duyệt nữa. Cặn kẽ quan sát tất cả ngóc ngách trong phòng. Một lúc sau, từ dưới gầm giường, nàng tìm ra một hộp gỗ, bên trong là hình nhân nguyền rủa.
“Cái này...” Ân Duyệt nhíu mày, trong cung kiêng kị nhất là những dùng bùa chú phù phép. Chắc hẳn cung nữ lúc nãy đã lén bỏ vật này vào, mục tiêu hẳn là đổ tội cho Hoàng hậu. Loại âm mưu này tuy thô sơ, nhưng quả thực nếu thành công, e rằng Hoàng hậu sẽ khó mà thoát tội.
“Ngươi định như thế nào?” Ân Duyệt hỏi.
A Linh từ nãy đến giờ vẫn cầm con hình nhân, đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì, nhưng nét mặt càng lúc càng trầm. Sau cùng, nàng dùng yêu thuật thiêu rụi con hình nhân đó.
Việc này làm Ân Duyệt có chút khó hiểu: “Ta cứ nghĩ ngươi sẽ giữ lại bằng chứng để điều tra hoặc tố cáo chứ. Dù sao chẳng phải Hoàng hậu là bạn của ngươi ư? Ngươi không giúp nàng?”
A Linh liếc nhìn Ân Duyệt, lạnh lùng thốt lời: “Giúp, ta đương nhiên giúp. Nhưng ta chẳng phải là yêu quái sao? Nếu ta ra mặt, là giúp nàng, hay hại nàng? Hoặc nếu Ân Ân ngươi chịu giúp cũng được đấy, nhưng ai sẽ tin ngươi chứ, đấy là chưa kể ngươi là ai, bằng cách nào xuất hiện chỗ này?”
Đối diện với chất vấn từ A Linh, Ân Duyệt tự cảm thấy bản thân nông cạn, đỏ mặt xấu hổ, một lời khó nói hết. “Vậy... Vậy ngươi sẽ làm như thế nào?”
“Ân Ân, thế nào, đi với ta lâu như vậy, quên mất ta là yêu quái sao?” A Linh lại giở trò trêu chọc trai trẻ.
“...”
“Ta muốn giết ai, cần phải điều tra tìm chứng cứ hay sao?” Nụ cười trên môi A Linh đến đây đã hoàn toàn lặng tắt, thay vào đó là sát khí lạnh giá thấu người.
“Hừ, có ta ở đây, yêu nghiệt như ngươi đừng hòng làm loạn!” Cho dù kẻ vu hại Hoàng hậu là ai, chuyện đó cũng không liên quan đến hắn. Nhiệm vụ của hắn chính là diệt trừ yêu nghiệt hại người, chỉ có thế!
A Linh cũng không tức giận, bình thản nhìn Ân Duyệt. Tuy cả hai không nói lời nào, nhưng bầu không khí lập tức trầm lặng căng thẳng.
“Ân Ân, giữ đúng lý tưởng sống của ngươi. Sau này có chuyện gì, cũng đừng phân vân tiếc nuối.” A Linh lơ đãng nói một câu. Tất nhiên, Ân Duyệt lại càng không hiểu ý nàng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng động, A Linh và Ân Duyệt lập tức ẩn nấp.
Từ ngoài cửa, Hoàng hậu được cung nữ cẩn thận đỡ từng bước đi vào. Sắc mặt nàng tiều tụy, thân thể gầy gò xanh xao. Nếu không khoác lên người bộ lễ phục hoành tráng, có lẽ người khác cũng không nhận ra nàng là Hoàng hậu.
Nhìn thấy cung nhân đều bất tỉnh, trong lòng nàng bỗng sợ hãi. Cung nữ đỡ nàng chưa kịp la lên đã bị một cỗ sức mạnh thần bí làm ngã xuống, sau đó hôn mê.
Mất đi điểm tựa, Hoàng hậu lảo đảo chợt ngã. Nhưng thay vì nền đất lạnh lẽo, nàng lại ngã vào một thân thể mềm mại. Khi nhìn thấy được gương mặt quen thuộc của thiếu nữ, nàng vô cùng sững sờ, lại càng xúc động. Thật không nghĩ có thể gặp lại nàng ấy như thế này. Từng hoài niệm xưa cũ, mỗi một chuyện nàng đều nhớ kĩ. Luyến tiếc, đau lòng không cách nào một lời nói rõ.
“Hoàng hậu nương nương, người có sao không ạ?” Bên ngoài truyền đến giọng của thị vệ canh gác, có lẽ tiếng động lúc nãy đã đến tai hắn.
Thiếu nữ một tay vẫn đỡ lấy cơ thể vô lực của Hoàng hậu, ánh mắt an tĩnh rơi trên gương mặt nàng.
“Không có chuyện gì. Bổn cung làm rơi đồ thôi. Ngươi trở về canh gác, không có lệnh của bổn cung tuyệt đối không cho ai vào.” Hoàng hậu ra lệnh.
“Vâng.” 
Tiếng bước chân càng rời xa, có lẽ thị vệ đã lui khỏi. Hoàng hậu thở phào một hơi. Lúc nãy hơi căng thẳng, trên gương mặt tiều tụy của nàng lại có thêm một tầng mồ hôi. Thiếu nữ không nhiều lời, bế bổng nàng lên rồi để nàng ngồi tựa vào thành giường.
Ân Duyệt từ trong chỗ nấp nhìn cảnh này cảm thấy có chút sai sai, nhưng hiện không rõ sai ở đâu...
“A Linh, cô vẫn còn sống...”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play