Một Giấc Mộng Xưa

Đi Gặp Một Người Bạn


2 năm


“Yêu nghiệt! Còn không mau chịu trói?”
A Linh vẫn chăm chú ngồi lựa dưa hấu, không để tâm đến tên pháp sư đang chĩa kiếm vào mình.
“Ngươi thấy quả nào ngọt?” Nàng phân vân hỏi một câu, nhăn mày trông có vẻ nghiêm túc.
“Ngươi...” Vị pháp sư trẻ tuổi nhất thời nghẹn họng. Hắn không biết nên dùng loại thái độ gì đối với yêu nữ trước mặt. Đây cũng là lần đầu hắn xuống núi diệt trừ yêu quái. Lần đầu làm nhiệm vụ, lại gặp ngay tình huống khó đối phó như thế này.
Yêu nữ trước mặt tự xưng là A Linh. Nàng ta trông khá vô hại, dung mạo lại ưu tú, thế nhưng chỉ có người từng giao đấu với A Linh như hắn mới biết được, nàng ta mạnh đến mức nào. Tuy vậy, đường đường là một pháp sư, hắn không thể vì đánh không lại mà bỏ chạy. Nếu như A Linh sau đó làm hại người khác, thì phần lỗi này chắc chắn là của hắn!
Mà yêu nữ này cũng không thèm đánh hay giết hắn. Đối với việc hắn đi theo tìm cơ hội bắt mình, nàng cũng vô cùng hào phóng, khiến hắn có đôi lúc mặc cảm rằng có khi nào do hắn quá yếu, đến một con yêu nữ cũng có thể ra mặt khinh thường?
“Nè tiểu pháp sư, ngươi có thích ăn dưa không?” A Linh ngồi bệt dưới đất, trong tay ôm một quả dưa to, ngẩng khuôn mặt khả ái hỏi hắn.
Pháp sư trẻ tuổi trông thấy nàng nhìn mình cười liền lộ chút lúng túng. Bởi vì gương mặt nàng quá mức ưa nhìn, mỹ lệ thoát tục, tùy tiện cười một cái đều có thể đem nam nhân cưa đổ. Hắn từng đi theo sư phụ vào những kinh thành lớn, dạng nữ tử xinh đẹp động lòng nào cũng đã từng gặp qua, nhưng bọn họ cũng không sánh bằng yêu nữ A Linh này. Mà khi nãy, nàng cười trông đáng yêu như một tiểu nữ mới lớn, pháp sư trẻ tuổi tuy tu hành chính đạo đã nhiều năm, nhưng vẫn không nhịn được nhìn lâu hơn một chút.
A Linh thấy hắn nhìn mình đến mất hồn, nàng khẽ nhíu mày, đợi câu trả lời của hắn: “Có thích không?”
Pháp sư chợt giật mình tỉnh táo lại, lúng túng ngoảnh mặt đi: “Không cần! Yêu nữ ngươi tốt nhất nên khoanh tay chịu trói. Sư phụ ta một khi tìm được ngươi sẽ không dễ tính như ta đâu!”
A Linh khẽ vuốt cằm, gật đầu đồng ý với hắn: “Ừm, ta có nghe qua danh tính của sư phụ ngươi. Bất quá, hắn cũng sẽ không đánh lại ta đâu.”
“Ngươi... Xấc xược!!! Không được hạ thấp sư phụ ta như thế!” Pháp sư trẻ tức giận lớn tiếng. Nhưng một chút nóng nảy này của hắn, A Linh cũng không để vào mắt. Nàng trực tiếp đập vỡ quả dưa trong tay rồi bóc từng miếng dưa đỏ ngọt cho vào miệng, tỏ vẻ hưởng thụ.
“Hmm... Dưa này không tệ. Rất ngọt!” Đoạn, nàng lại ngẩng lên nhìn tên pháp sư đã giận đến đỏ mặt. “Hình như ta vẫn chưa biết tên ngươi thì phải.”
“Không có liêm sỉ!”
“...”
A Linh nhất thời nghẹn bức. Nàng hỏi tên thôi đã bị mắng vô sỉ, rốt cuộc tên pháp sư này có thành kiến với nàng đến mức nào?!
“A, ngươi không nói, nếu chốc nữa tâm trạng ta không tốt, lỡ tay giết ngươi rồi thì làm sao có thể thông báo với sư phụ ngươi rằng ta đã giết vị đồ đệ nào của hắn đây?”
Sắc mặt pháp sư trẻ đột nhiên xạm lại, biểu cảm cứng đờ, đôi tay nắm chặt, cả người toát mồ hôi.
Hắn cảm thấy yêu nữ này có thể làm được. Nói là giết hắn, e rằng chỉ với vài chiêu mà thôi.
“Nói đi, tên ngươi là gì? Sau đó ta liền bảo đảm sẽ không giết ngươi.” A Linh tay bốc dưa ăn, miệng cười cười hỏi, trông bộ dạng không khác mấy tên côn đồ trêu chọc cô nương hiền lành là mấy.
“Ân... Ân Duyệt.” Pháp sư trẻ theo quán tính trả lời, sau đó liền cảm thấy thất thế, lúng túng nói thêm: “Là do ngươi chủ động giới thiệu tên với ta trước, nên giờ ta mới trả lời lại ngươi, tuyệt đối không phải do sợ hãi!”
“Ừm ừm.” A Linh liên tục gật đầu. Trong suy nghĩ nàng lại tự hỏi, sư phụ hắn nghĩ gì mà lại để một người trẻ tuổi non dạ đi diệt yêu như vậy? Thậm chí hắn còn có chút ngốc nghếch và cố chấp. Sợ nàng như vậy, tại sao không trực tiếp chạy đi? Đây là muốn hy sinh vì đại nghĩa hay sao? Nếu không phải là nàng, e rằng hắn đã chết tám trăm lần rồi đi!
“Ân Ân.”
“Ta là Ân Duyệt!”
“Ân Ân.”
“...”
A Linh chọc hắn xù lông như một con nhím, thỏa mãn cười cười, trái dưa to trên tay cũng nhanh chóng bị ăn hết.
Nàng no rồi, nhưng vẫn còn thèm, thế nên đứng dậy đi lựa thêm một quả. Ân Duyệt thấy vậy tỏ ra khó chịu. Yêu nữ này thật vô sỉ, nàng ta không biết mình đang trộm dưa hay sao mà còn tự nhiên như thế?
“Này, đây là ruộng dưa của nông dân, ngươi không nên đã ăn không trả tiền còn ăn nhiều như thế.”
A Linh đang lựa dưa, nhưng vẫn ngẩng lại nhìn Ân Duyệt, đáp tỉnh queo: “Trừ dưa ra, ta chỉ thích uống máu con người. Ngươi không cho ta ăn dưa, vậy là muốn ta đi uống máu người khác sao?”
Lúc này, trên mặt Ân Duyệt đã xạm đen lại, môi mấp máy, gương mặt kinh hoàn đến tột độ, tưởng chừng chạm nhẹ là có thể đem hắn đi nổ tung.
“Ngươi... Ngươi...”
A Linh không có thời gian quan tâm, nàng lại bẻ thêm một quả dưa to tròn khác, ôm vào trong lòng, cảm thấy vui vẻ thỏa mãn.
***
“Ta có một việc muốn hoàn thành.”
Trong màn đêm tĩnh mịch, A Linh đột nhiên lên tiếng.
Nàng ngồi bó gối bên cạnh đám lửa, ánh sáng ấm nóng hắc nhẹ lên trên gương mặt nàng, càng làm rõ thêm dung mạo tinh tế. Nhưng giờ phút này, đôi mắt nàng hướng xuống, mê man vô định, tạo nên một lớp vỏ đơn độc.
Ân Duyệt hướng mắt nhìn về phía A Linh. Nếu nàng không phải yêu nữ, có thể hắn đã mang thêm một chiếc áo của mình để khoác cho nàng. Trông A Linh lúc này không giống yêu nữ càn rỡ nữa, hắn cảm thấy nàng cũng giống như một nữ tử yếu ớt, biết nóng biết lạnh, biết trầm tư buồn bã.
“Sau khi làm xong việc đó, Ân Ân, có lẽ ta sẽ chết.”
Ân Duyệt nghe xong hết mức ngạc nhiên. Đâu đó sâu trong lòng, hắn cũng không mong A Linh chết. Thời gian đi theo nàng cũng đã lâu, hắn cảm thấy yêu nữ này không xấu xa như hắn từng nghĩ, bởi vì nàng chưa từng hại ai.
“Đó là chuyện gì?” Sau khi cân nhắc tới lui, Ân Duyệt mở miệng hỏi. Hắn tuy không muốn A Linh chết, nhưng dù sao nàng cũng là yêu quái, không thể không chết.
“Cũng không có gì quan trọng, chỉ là ta muốn đi gặp một người bạn cũ mà thôi.”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play