Núi Thần Long, thị trấn Thần Long , khách sạn nhỏ.
Ai có thể nghĩ tới một trong bảy đại dị nhân của Thần Long đại lục, Huyền Thuật đệ nhất quốc sư đương triều dĩ nhiên cũng làm ở bên trong khách sạn nho nhỏ, biết được ngày sinh tháng đẻ kiếp trước của Tuyết Nhan, quốc sư bấm bấm đốt ngón tay, gật gù hả hê, cười như không cười nói: “Nguyên nhân chết kiếp trước của cô nương . . . . . . Là bị kẻ thù nhổ cỏ tận gốc.”
Nghe nói tâm giết như vậy, nhất thời cả người Tuyết Nhan cứng ngắc! Lông mi thật dài lay động, giống như là bươm buớm trong gió đen.
Đến tột cùng là người nào? Để tuyệt trừ hậu hoạn, thậm chí ngay cả nam nữ đời sau đều diệt trừ? Khá lắm thủ đoạn thật tàn nhẫn! Tuyết Nhan hít một hơi khí lạnh, cảm thấy tất cả ánh sáng trước mắt cũng như cảnh tàn sát khốc liệt chói mắt, nàng không khỏi nhớ lại cha của mình ở kiếp trước.
Từ trước đến giờ đàn ông trong gia tộc đều rất ít ỏi, mặc dù phụ thân muốn có con cháu lưu lại, nhưng sau khi mẫu thân chết, ông chưa bao giờ cưới vợ bé.
Ngẫm lại võ công phụ thân bất phàm, y thuật tuyệt luân, tuấn mỹ nho nhã, khi nàng vừa cập kê thì ông đi xa nhà chữa bệnh, trên đường vô ý gặp mưa gió, chết nơi xa xứ, khám nghiệm xét tử thi thì nói là chết chìm mà chết, nàng biết phụ thân không biết bơi, đau đớn rất nhiều, nàng không thể làm gì khác hơn là đem hắn chôn cất ở bên cạnh mộ của mẫu thân.
Vậy mà. . . . . . Không nghĩ. . . . . . Cái chết của phụ thân thật sự cũng không phải đơn giản như đã thấy như vậy.
“Quốc sư đại nhân, cha của ta cứu sống người ta, hành thiện tích đức, sao cùng người kết thù?” Tuyết nhan khẽ ngẩng đầu lên, lại cắn chặt môi.
“Đại khái. . . . . . Hắn trêu chọc nữ nhân có chồng.” Bộ dạng Quốc sư vẫn bất cần đời như trước, bỉ ổi cười.
“Nói bậy bạ gì đó?” Sắc mặt Tuyết Nhan trầm xuống, tất nhiên không tin.
“Được rồi! Thiên Cơ Bất Khả Lộ, ta cũng chỉ có thể nói đến thế thôi.” Không hài lòng, quốc sư quay lưng đi, không lo lắng vuốt râu.
“Khụ!” Bạch đại phu yên lặng đứng ở một bên, chợt lên tiếng: “Thật ra thì, phụ thân của ngươi và ta hàng năm thư từ qua lại, có rất nhiều nội tình, ngươi vẫn không biết.”
“Nội tình gì?” Tuyết nhan ngớ ngẩn.
Bạch đại phu chợt nghĩ đến bạn cũ, không khỏi trong mắt hơi đỏ, con ngươi tràn đầy bi thương, thật sâu khe khẽ, chỉ thấy hắn từ trong hòm thuốc móc ra 1 sấp thư giấy dày đã ố vàng, thì ra là sớm có chuẩn bị, đều giao cho Tuyết Nhan nói: “Ta với phụ thân ngươi là anh em kết nghĩa, cũng là bạn cũ không có gì giấu nhau, năm đó chúng ta cách xa ngàn dặm, dùng bồ câu đưa tin lẫn nhau, nghiên cứu các loại nghi nan lẫn chứng của thế gian, trong đó có một loại kỳ độc gọi là mai lan hương.”
Tuyết nhan ngẩn ra, không ngờ hắn sẽ nói tới mai lan hương.

Thì ra là phụ thân đã từng nghiên cứu qua loại độc này, vì sao trong Thiên hạ đệ nhất y quán không có ghi lại?
Xem ra bạch đại phu đã sớm biết độc mai lan hương, khó trách, ba ngày liền hắn đem tin tức đưa tới cho nàng.
Nàng nhận lấy giấy viết thư, mở ra tỉ mỉ đọc, Bạch đại phu thì ở một bên thay nàng giảng giải.
Sau nửa canh giờ, nghe chuyện cũ năm đó, gương mặt Tuyết Nhan từ từ trở nên tái nhợt, cảm thấy cả người vô lực.
Không ngờ năm đó đại phu xem bệnh Cung chủ Thần Long Cung Phương Ngọc Dung, lại chính là quán chủ thiên hạ đệ nhất y quán—— phụ thân kiếp trước của nàng!
Nghe nói, phụ thân vì cứu trị Phương Ngọc Dung, trèo non lội suối, không sợ khó khăn gian khổ, rốt cuộc tìm được thảo dược khắc chế được độc tính mai lan hương ở Tuyết Sơn Phái , nào biết thảo dược này trăm năm mới có thể nở hoa kết trái, nếu đợi đến nó lớn lên thì phải chờ chừng mười lăm năm, đành phải thôi, báo cho Phương Ngọc Dung tiếp tục dùng bảy thứ Nguyên Dương khắc chế độc tính.
Nào có thể đoán được, Phương Ngọc Dung đối với phụ thân lâu ngày sinh tình.
Mà phụ thân cũng đối với Phương Ngọc Dung chân thành không dứt.
Hai người gặp lại trước hoa dưới trăng, giao hợp, nào biết Phương Ngọc Dung thế nhưng lại lầm lỡ mang thai.
Phụ thân biết được chuyện này, mừng rỡ như điên, để lại cho Phương Ngọc Dung một viên ngọc bội, phía mặt trước viết một chữ”Anh”, phía sau viết một chữ “Nhan”, nếu là nàng sinh nhi tử thì kêu Anh, nếu là sinh nữ nhi thì kêu Nhan, thời điểm phụ thân hy vọng có thể có con trai, Phương Ngọc Dung lại sinh hạ một nữ nhân .
Lúc Phương Ngọc Dung sinh, độc tính mai lan hương lại chuyển đến trên người nữ nhi, mà nàng không bao giờ cần bảy thứ Nguyên Dương ức chế độc tính nữa.
Biết được chuyện này, chính phu của Phương Ngọc Dung—— Duẫn Bình, ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc bộc phát.
Hắn từng không chịu nổi thê tử cùng rất nhiều nam nhân ân ái triền miên, để cho bọn họ đều tuyệt con cháu, hôm nay, hắn càng không chút kiêng kỵ dụng kế hại chết tất cả phu thị bên cạnh nàng, nhưng duy nhất làm hắn cảm thấy tiếc nuối chính là, hắn cũng không biết ai là cha ruột của nữ nhi do Phương Ngọc Dung sinh.
Phương Ngọc Dung sợ hắn tổn thương phụ thân của Nhan nhi, dối xưng nữ nhi họ Lâm, đặt tên Lâm Tuyết Nhan.
Chỉ là Duẫn Bình một tay che trời, một tay thành lập nên Thiên Cơ Các, vài năm sau, rốt cuộc tra được Thiên hạ đệ nhất y quán , liền dùng âm mưu hại chết phụ thân của Tuyết Nhan.

Vậy mà Duẫn Bình thủ đoạn vô cùng ác độc, thời gian cách năm năm, nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn.
Khi hắn sát hại Tuyết Nhan thì dùng danh Thần Long cung, một mũi tên xuyên tim, đem toàn bộ mũi nhọn chỉ hướng Phương Ngọc Dung, làm người đời lầm tưởng đệ nhất thiên hạ y quán đắc tội Thần Long cung, dù đệ nhất y quán truy xét tiếp nữa, cũng sẽ cho rằng là Phương Ngọc Dung vì yêu sinh hận, giết chết nữ nhi của người yêu ngày xưa, đây là âm mưu độc kế của Duẫn Bình.
Biết được chân tướng sự tình, Tuyết Nhan ngồi ở trước bàn, lòng đau như cắt!
Tuyệt đối không ngờ rằng, phụ thân của thân thể hiện tại này và mẫu thân Phương Ngọc Dung, hẳn là một đôi hữu người tình.
Mà hung thủ sát hại phụ thân của mình, là cha của Duẫn Ngọc——Duẫn Bình.
Càng làm nàng cảm thấy rung động là. . . . . Cổ thân thể này là muộn muội cùng cha khác mẹ của nàng , có một nửa liên hệ máu mủ với kiếp trước của mình.
Nhất thời khó có thể tiếp nhận nhiều như vậy, trầm mặc một hồi lâu, Tuyết Nhan chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn ngoài cửa sổ, lá cây theo gió từ từ rơi xuống, theo cửa sổ, chiếu xuống quần áo của nàng, mang theo vài phần cô đơn vắng lặng, nàng bỗng nhiên quay đầu nói: “Bạch đại phu, có thể nói cho ta biết hay không, phụ thân ta là chết thế nào?”
Lúc này, bạch đại phu nữa con mắt buông xuống, thầm nghĩ không biết có nên nói hay không.
Nhưng hắn biết rõ, có thể lừa gạt được nhất thời, lừa không được một đời.
Năm đó phụ thân Tuyết Nhan để lại cho hắn một phong thơ, tựa như cảm ứng trước có người muốn hại hắn, nói rõ nếu có một ngày, gặp người sát hại, nhất định là Thần Long cung Duẫn Bình ra tay, cũng dặn dò mình, đợi sau khi Tuyết Nhan thừa kế thiên hạ đệ nhất y quán, để cho nàng cẩn thận một chút, cách xa Thần Long cung, tuyệt đừng để cho hắn báo thù.
Nhưng Tuyết Nhan biết cái chết của cha nàng, chẳng lẽ sẽ không chấn động hay sao?
Sắc mặt Bạch đại phu hơi trắng bệch, chậm chạp không nói.
Trong lòng Tuyết nhan đã đoán ra mấy phần, mạnh mẽ để vẻ mặt của mình trấn tĩnh: “Xin ngài nói cho ta biết, phụ thân của ta chết như thế nào, ta có thể chấp nhận .”
Nhìn bộ dáng nàng kiên cường, bạch đại phu xiết chặt chân mày, thở dài nói: “Phụ thân ngươi chết bởi. . . . . . Thiếp gia.”

Nghe vậy, Tuyết Nhan như bị sét đánh, đau lòng đến cơ hồ không thở nổi!
Không ngờ, lại là Thiếp gia, thủ đoạn tàn nhẫn khá lắm!
Giờ phút này, bạch đại phu cầm lên chính tay đưa phong thư phụ thân của Tuyết Nhan, nhắm lại hai mắt, năm đó hắn cũng ở bên cạnh phụ thân Tuyết Nhan, hai người một đường làm bạn, mà khi phụ thân Tuyết Nhan gặp chuyện không may thì hắn bị điểm huyệt, giấu ở đáy giường, thứ gì cũng nhìn rất rõ, tình hình lúc đó rõ mồn một trước mắt, làm hắn khổ sở không chịu nổi.
“Năm đó, Duẫn Bình giết người không lưu dấu vết, nhưng ngược lại hắn sợ đưa tới Phương Ngọc Dung hoài nghi”.
Vì vậy, hắn thông qua Thiên Cơ Các, biết được nhược điểm của phụ thân ngươi là không biết bơi.
Liền mượn lý do thay người xem bệnh, mời phụ thân của ngươi, rồi sau đó ở trên thuyền mai phục rất nhiều sát thủ Ám các, dựng bẫy rập thật tốt, chọn thời cơ xong, bao vây, cũng bắt được phụ thân của ngươi.
Mà ta bị phụ thân của ngươi điểm huyệt, giấu dưới giường ở khoang thuyền.
Lúc ấy, hắn muốn vận dụng khốc hình Lăng Trì (*), rửa mặt, khoét vào tim đợi chút, lại sợ lộ sơ hở nhiều quá, bị người hoài nghi.
(*) Lăng Trì: Là một trong những cực hình tàn khốc, trong số các loại án tử thời đó như “tứ mã phanh thây”, “chém bêu đầu”, “treo cổ”… thì lăng trì là hình thức ghê rợn vào bậc nhất, nói đơn giản thì đó là xẻo thịt.
Liền chuẩn bị giấy tốt ngâm ở trong nước, đắp lên trên mặt của phụ thân ngươi .
Giấy bị ẩm như nhũn ra, dính sát ở trên mặt, để cho phụ thân ngươi hoàn toàn hít thở không thông.
Kế tiếp. . . . . . Duẫn Bình lại lật lên tờ thứ hai,tờ thứ ba, tờ thứ tư, cho đến tờ thứ năm thì phụ thân của ngươi rốt cuộc không chịu nổi, khí tuyệt mà bỏ mình.
Rồi sau đó, đợi ban đêm bão táp đánh tới, hắn đem thi thể phụ thân ngươi quẳng vào trong sông, ngụy trang thành chết chìm mà chết. . . . . .”
Lời nói của Bạch đại phu tựa như từng cây một bén nhọn đâm, đâm thật sâu vào trong lòng của nàng, Tuyết Nhan khổ sở không chịu nổi, lui hai bước, cúi đầu, cả người không nhịn được run rẩy, hận ý trong lòng đối với Duẫn Bình tựa như Giang Hải tuôn trào mà đến, lửa giận của nàng như Hoàng Hà vỡ đê, rút sạch hoàn toàn, ở trong lòng từng lần một nguyền rủa Duẫn Bình, Duẫn Bình. . . . . Nàng sẽ bắt hắn làm Lăng Trì, cũng khó mà tiêu trừ vô tận hận ý trong lòng nàng .
Nhớ lại nàng từng tam thế hành y cứu người, tính tình mặc dù không kiềm chế được, mặc dù phản nghịch, lại chưa từng từng giết một người, lại càng ít giao thiệp với những người một mặt có tính âm u, bởi vì quan hệ nghề nghiệp của nàng, cho là thế gian tuyệt đối không có ác nhân, tuyệt đối chỉ có bệnh nhân, nhưng mà, nàng đã trải qua một hồi sống chết, nhớ lại trong kiếp trước, ông hiền như núi, y thuật tuyệt luân, hết lần này đến lần khác chỉ có thể trị bệnh cho người, nhưng tâm không thể y, mà thế gian lòng của người ta mới đúng là dơ bẩn nhất đấy! Mới đúng là cực kỳ cần tới y đấy!
Nàng dường như nhớ lại lúc năm tuổi, phụ thân cùng với nàng, cười hỏi nàng thích gả cho nam tử như thế nào?
Nàng cười giỡn nói: “Thích gả cho nam tử giống như phụ thân vậy.”

Mặc dù là cười giỡn, nàng cũng không muốn gả cho người khác, phụ thân là người thân duy nhất của nàng! Nàng nguyện ý phụng dưỡng hắn quãng đời còn lại! Vậy mà, đây là nguyện vọng nàng vĩnh viễn không thể thực hiện!
Nàng có thể nào nhìn phụ thân chết đi không minh bạch? Có thể nào thờ ơ được cơ chứ?
Lúc này, bạch đại phu há miệng thở dốc, sắc mặt tái xanh, cẩn thận hỏi “Tuyết nhan sư phụ, trong thơ phụ thân ngươi nói qua, nếu muốn trở thành thầy thuốc đệ nhất thiên hạ, phải trở thành nhân giả đệ nhất thiên hạ, trong lòng không có thù hận, hắn cũng không hy vọng ngươi báo thù cho hắn rửa hận, mà là hi vọng ngươi trở thành đệ nhất thiên hạ thần y.”
Tuyết nhan cắn răng nói: “Trở thành đệ nhất thần y thì như thế nào? Vẫn không thể cải biến được xấu xa của thế giới này hay sao?”
Bạch đại phu hít một hơi lãnh khí nói: “Ngươi thật muốn thay cha báo thù?”
Tuyết Nhan nhướn lên chân mày, lạnh lùng nói: “Thù giết cha, không đội trời chung, chỉ là. . . . . .”
Bạch đại phu nói: “Chi là làm sao?”
Con mắt Tuyết Nhan nhìn hắn, kiên định nói: “Quân tử báo thù, mười năm không muộn, nói cho ta biết thảo dược giải độc ở nơi nào? Trước tiên ta muốn đem độc trong người giải quyết xong.”
Bạch đại phu nhìn tròng mắt Tuyết Nhan không có ý cười , trong nháy mắt trăm mối cảm xúc ngổn ngang, hít một hơi thật sâu: “Như thế cũng tốt, ta đem chủng loại thảo dược cho ngươi, phía trên này ghi lại, đều là do phụ thân ngươi viết.”
Tuyết Nhan nhận lấy lá thư này, mở ra xem, thấy bức tranh phía trên hoa hoa thảo thảo kỳ dị, có lẽ là phụ thân chuẩn bị hiến tặng cho Phương Ngọc Dung , vẽ trông rất sống động, sáng chói diễm lệ, hiện rõ ra tình ý mãi mãi của một người đàn ông đối với một người nữ nhân, nàng đưa mắt nhìn một hồi lâu, từ từ đem thư viết nhét vào trong ngực, lạnh nhạt nói: “Ngày mai ta sẽ đi Tuyết Sơn Phái tìm thuốc giải, “
“Kế tiếp. . . . . . Ngươi phải ra sao?” Con mắt Bạch đại phu thâm thúy, chăm chú nhìn chằm chằm nàng nói.
“Chờ ta sau khi giải độc, phải đi Thần Long cung tìm Duẫn Bình tính sổ!”
“Ngươi cần gì như thế? Trước kia Duẫn Bình được giang hồ xưng là Gia Cát công tử, mánh khoé rất cao, ngươi cũng không phải đối thủ, hơn nữa phụ thân ngươi khi còn sống nhìn ngươi trôi qua vui vẻ.” Bạch đại phu thẳng tắp nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mắt, thở dài.
“Bạch đại phu, nhưng hung thủ giết người nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, sao ta có thể vui vẻ?”
Tuyết Nhan cắn răng, mắt khép hờ, chính mình thu thập xong bọc quần áo, lòng mang hận ý, hướng nhã gian bên ngoài đi tới, cũng không quay đầu lại.
Tội gì? Tội gì mà phải như thế? Bạch đại phu thở dài một cái, không biết mình nói cho nàng biết chân tướng có đúng hay không, không khỏi quay đầu hỏi “Quốc sư, con đường phía trước lần đi nàng sẽ như thế nào?”
Quốc sư cao thâm cười một tiếng, bộ dáng vẫn là cà lơ phất phơ , bấm bấm đốt ngón tay coi tiếp, gật gù hả hê nói: ” Con đường phía trước nàng đi lần này sẽ nhấp nhô, đường tình cũng rất nhấp nhô, đại khái muốn đối mặt với một đường ranh giới của cuộc sống, từ đó hoàn toàn lột xác, dĩ nhiên. . . . . . Bảy vị phu quân sắp tới!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play