Chuyện lạ hàng năm có, năm nay đặc biệt nhiều.
Thượng Quan Ngâm mới vừa từ trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, thì thấy bạch đại phu ở trước Tuyết Nhan ôm quyền thở dài, miệng nói sư phụ.
Vì vậy, hắn lại dễ nổi nóng rồi !
Hắn nghẹn họng nhìn trân trối, còn tưởng rằng mình từ nơi nào nghe lầm, chỉ là, mười mấy năm qua, hắn tại đây không nghe lầm qua một chữ nửa câu, mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, vì vậy tiên pháp không ai bằng, nhưng mà. . . . . . Vì sao. . . . . . Nàng một thiếu nữ thanh xuân lại bị lão Ông bảy mươi xưng là sư phụ?
Đây là mới nghe lần đầu, trước đây chưa từng thấy!
Ngoài kinh ngạc, hắn không nhịn được dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Lâm Tuyết nhan, lần nữa xem kỹ cô gái trước mắt.
Tỉ mỉ nhìn ra, hai mắt cô gái trong trẻo như nước, thật giống như đằng xa không thể chạm vào hắc thủy tinh, nhìn lại vừa tựa như trân châu màu đen sâu trong biển, chói mắt sáng chói, vô cùng chói mắt, nhưng thấy dáng người nàng nhẹ nhàng đứng ở đàng kia, thanh tú lóe lên, rõ ràng chói lọi không tỳ vết, ấy tự nhiên không gò bó, không khỏi làm người ta xúc động thật lâu, mà khí chất của nàng trong lành, có vẻ rất tự nhiên, rất thoải mái, có thể nói là trong sáng Như trăng, lộng lẫy như trời, cũng không phải là xinh đẹp lẳng lơ quyến rũ như trong lòng hắn!
Hắn duyệt người vô số, mấy phen xem kỹ, tròng mắt đen trung mang theo một tia thâm thúy.
Thầm cảm thấy. . . . . . Nữ tử này, thâm tàng bất lộ!
Nhưng ma, cái này cũng không có thể cải biến thái độ của hắn cảm thấy nàng trơ trẽn , dù sao nàng cho hắn ấn tượng đầu tiên bại hoại vô cùng, đến nay rõ mồn một trước mắt.
Đang lúc hắn nhìn chăm chú vào Lâm Tuyết Nhan hồi lâu, bạch đại phu đã cùng quốc sư hàn huyên đã lâu, cũng đem thân thế Tuyết Nhan tất cả cho biết.
Lại nói, Tuyết Nhan cùng bạch đại phu, kể từ hai người ở bên trong đan trạch gặp nhau, cơ hội tiếp xúc hơi nhiều.
Bạch đại phu đối với y thuật tinh xảo của nàng cảm thấy nghi hoặc, thiếu nữ mười sáu tuổi lại sẽ hiểu được độc môn châm pháp của đệ nhất thiên hạ y quán, thì nghĩ nàng có quan hệ mật thiết với thiên hạ đệ nhất y quán, vì vậy, đem thân thế xuất thân của mình cũng nói cho Lâm Tuyết nhan, thì ra là, năm đó hắn là ảnh y của đệ nhất thiên hạ y quán, cùng hai vị quán chủ trước kia là tâm đầu ý hợp, chỉ là, cũng không tham dự hoạt động của đệ nhất y quán.
Cho đến mười năm trước, đệ nhất thiên hạ y quán quán chủ Tuyết Nhan bị giết hại hại bỏ mình, rắn mất đầu, hắn không thể không đón lấy quầy của đệ nhất thiên hạ y quán.
Mặc dù, trên danh nghĩa chỉ là một phần đại phu của đệ nhất y quán, thực tế hắn nắm trong tay tất cả mạch sống của đệ nhất y quán.
Một mình lão gia hắn còn có ba y thuật tinh xảo , ở Thần Long đại lục Đông Tây Nam Bắc, một mình chống lên một mảnh trời đất.
Đệ nhất thiên hạ y quán, ở các quốc gia các nơi vẫn phân hiệu tồn tại như cũ, chỉ là không nhiều bằng lúc trước.
Sau khi bạch đại phu đem chuyện báo này cho Tuyết Nhan, trong lòng Tuyết Nhan xúc động thật lâu.
Nhưng hắn nói cho nàng biết nhiều như vậy, cũng không phải là trong lúc rãnh rỗi.
Bên trong Bạch đại phu có thất xảo linh lung tâm, cũng không phải kẻ tầm thường, thế nhưng người tò mò hỏi nàng, tại sao lại hiểu được y thuật tuyệt diệu của đệ nhất thiên hạ y quán, đặc biệt là phương thuốc? Còn có ngày xưa quán chủ bất truyền châm pháp Khống Tâm cho người ngoài ? Một đôi mắt tựa như có thể nhìn thấu nàng, lúc đó, Tuyết Nhan cảm giác sâu sắc sầu lo, không biết muốn từ đâu để nói, dù sao. . . . . . Loại chuyện mượn xác hoàn hồn quá mức quỷ dị như vậy, nàng tùy ý nói mấy câu để lấy lệ, để tránh dọa sợ lão nhân gia ông ta.
Nào biết chuyện này đi qua không lâu, Tuyết Nhan liền biết thân mình trúng kỳ độc.
Mặc dù, nàng ngày xưa, y thuật được xưng tụng là đệ nhất thiên hạ, chỉ là nàng chưa bao giờ tự lo.
Dù sao, chớp mắt đã mười năm, thế sự xoay vần (*), người và vật không còn.
(*) Biến đổi lớn lao trong cuộc đời.
Đối với nàng chưa từng ngửi qua độc này, có lẽ có người có thể quen thuộc hơn so với nàng, vì vậy, nàng đã tìm được bạch đại phu.
Bạch đại phu nghe nói loại độc này, sắc mặt không khỏi biến đổi, giao cho nàng một ưng tiêu, thường ngày thói quen hắn lên đường mượn dùng Ưng vương bụng đỏ của trấn quốc đại tướng quân , chỉ dùng ba ngày, liền đem tin tức của quá khứ truyền lại, cho nàng biết độc mai lan hương khỏi nguồn từ đâu.
Sau khi Tuyết Nhan nhận được tin tức, cũng báo cho bạch đại phu, mình chẳng mấy chốc sẽ đến thị trấn Thần Long rồi.
Vì vậy, bạch đại phu một mực đến hậu tạ Tuyết Nhan, cùng với nàng trao đổi giải thích độc như thế nào.
Nào biết Tuyết Nhan vừa tới khách sạn thị trấn Thần Long, lại gặp phải một lão già kỳ quái này, đúng là ngoài dự đoán, người này lại là quốc sư đương triều của Xuất Vân Quốc! Cũng chính là khách quý do bạch đại phu đặc biệt mời tới, cũng không biết trong hồ lô của bạch đại phu , rốt cuộc bán loại thuốc gì?
Nhưng thấy vẻ mặt bạch đại phu mỉm cười, tiến lên một bước, duỗi tay ra, thể hiện muốn mời, cười nói: “Quốc sư đại nhân, ta đã định trong nhã gian này, chúng ta đi vào thương lượng.”
Dứt lời, cũng muốn mời Tuyết Nhan cùng nhau lên lầu.
Lầu khách sạn là một sảnh lớn, là nơi chuyên nghỉ ngơi.
Lầu hai tiện nghi gần cửa sổ trông về phía xa, đa số rất nhiều người quyết định cái bàn đó, một bao là một năm nửa năm.
Lầu ba là nhã gian, không có nói trước ước định, hoặc là thân phận không đủ tôn quý, người viêm màng túi, tuyệt không thể giao thiệp với nơi đây.
Hôm nay, bạch đại phu ở thị trấn Thần Long đức cao vọng trọng, đã sớm ở định ra nhã gian này, vì tránh tai mắt của người, muốn mời quốc sư và Tuyết Nhan cùng nhau lên lầu.
Thượng Quan ngâm muốn làm ông chủ, cũng dời bước lên lầu.
Gã sai vặt chợt tiến lên một bước, nghĩa chánh ngôn từ ngăn hắn lại nói: “Vị công tử này, bạch đại phu quyết định là ba người ở nhã gian này, ngài không thể đi lên.”
Mày kiếm Thượng Quan Ngâm nhăn một cái, ngưng tụ lại con ngươi, lạnh lùng liếc hắn một cái, ngạo nghễ nói: “Ta là tiểu công tử Thượng Quan thế gia , hơn nữa đi cùng với bọn họ, ngươi tới hỏi nàng xem.” Hắn dùng tay chỉ vào Lâm Tuyết nhan, mà gã sai vặt nghe nói hắn là công tử Thượng Quan thế gia, trong lòng cũng”Lộp bộp” xuống.
Ai không biết thiên hạ hôm nay, họ tứ đại gia tộc: Mộ Dung, Thượng Quan, Tây Môn, Nam Cung.
Nhóm con cháu Tứ Đại Gia Tộc phân quản chức vụ Cửu khanh, đứng hàng Thượng Phẩm.
Nói một cách khác, bọn họ nắm trong tay lại, hộ, lễ, Binh, hình, Công Bộ, tức là hơn nửa thiên hạ.
Nghe nói là dòng họ “Thượng Quan”, bạch đại phu cũng dừng một chút, ánh mắt dần dần chuyển sang Thượng Quan ngâm.
Hắn vốn tưởng rằng một trong hai người nam tử thấy lần trước là bạn của Tuyết Nhan , nào biết hẳn là một vị công tử thiếu niên tuấn mỹ cực kỳ.
Thiếu niên tuổi chừng 18, 19 tuổi, vóc người thon dài, người mặc một bộ cẩm bào màu đỏ, sau đầu buộc một dây đeo màu đen mực, gương mặt tuấn mỹ vô trù, có chút kiêu ngạo, có chút cuồng vọng, tựa như là trời cao lựa chọn Ngọc Thạch tốt nhất, tác phẩm tỉ mỉ điêu khắc tuyệt thế xuất sắc, một đôi mắt trong suốt tĩnh mịch tựa như biển , lóe chói mắt sắc sảo, cứ đứng tùy ý như vậy, chứa một loại thần thái tôn quý không gì sánh kịp.
Bạch đại phu chữa bệnh không nhớ mấy người, mấy chục năm hành y, bộ dáng bệnh nhân sớm đã quên hơn phân nửa.
Chỉ là, Thượng Quan Ngâm người này hắn ấn tượng khá sâu, dù sao, dung mạo thiếu niên này tuấn mỹ, vạn trung vô nhất, nhan sắc có một không hai, có thể nói là người giữa rồng phượng.
Bạch đại phu tuy là thần y Xuất Vân Quốc, Bách Thảo đường của hắn lệ thuộc vào đệ nhất thiên hạ y quán.
Đệ tử thủ hạ xem bệnh cho người ta cũng chia ra Tam Lục Cửu Đẳng, bách tính bình thường do Tam Đại Đệ Tử đlên, Cửu Phẩm trở lên quan viên từ một Đại đệ tử hoặc thủ lĩnh đệ tử tới chăm sóc, mà chuyện năm đó đã lâu, rất ít rời đi thị trấn Thần Long, trừ hoàng tôn Quý tộc, kẻ giàu kiêu hùng, tướng vương hầu nếu mời.
Dĩ nhiên. . . . . . Ban đầu xem bệnh cho hoa khôi kỹ viện đơn thuần là một lần ngoài ý muốn.
Nhưng nếu không có lần ngoài ý muốn đó, sao hắn lại có thể quen biết với Tuyết Nhan?
Nếu không phải cùng với nàng quen biết, làm sao biết đệ nhất thiên hạ y quán còn có hậu nhân tồn tại. . . . . . Sâu xa bên trong, tự có ý trời an bài, bạch đại phu vẫn là một người tin mệnh.
Mà hắn đối với Tuyết Nhan kính ý khá sâu, hi vọng cũng khá sâu, hiển nhiên sẽ không là người thất lễ bên cạnh nàng, chỉ là, bạch đại phu không rõ quan hệ hai người ra sao , vì vậy, thận trọng nói: “Tuyết nhan sư phụ, vị này là Thượng Quan công tử, là bạn thân của ngươi sao?”
Bên môi Tuyết nhan cười mỉm, dung mạo Như trăng, lắc đầu một cái.
Bạch đại phu có chút hồ đồ, chẳng lẽ là hắn nghĩ sai rồi, lẩm bẩm nói: “Nếu không phải bạn thân, như vậy. . . . . . Chẳng lẽ là bà con xa thân hữu?”
Thượng Quan Ngâm kiêu căng khinh người, lập tức phản bác nói: “Nàng cùng ta càng không phải là thân thích.”
“Chẳng lẽ là vị hôn phu?” Lời này lại từ miệng xuất từ quốc sư đại nhân, nhưng không người nào chú ý.
“Dĩ nhiên không phải.” Hai người lập tức khinh bỉ liếc mắt nhìn nhau, trong mũi hừ một cái.
“Nếu cái gì cũng không có, các hạ không nên đi theo rồi.” Bạch đại phu cung kính lễ độ, thái độ này làm cho người ta không thể cự tuyệt.
“Chỉ vì. . . . . . Ba người chúng ta có chuyện quan trọng thương lượng, uất ức các hạ, có thể ở chỗ này chờ hay không?” .
Nụ cười bên môi Thượng Quan ngâm từ từ cứng đờ, con ngươi màu đen, âm trầm không kẻ hỡ, nhưng hắn cũng không phải người cậy mạnh vô lý, vì vậy, khẽ vuốt cằm, xoay người nói: “Tiểu nhị, cũng chuẩn bị cho ta một nhã gian, mang đồ ăn ngon nhất bưng lên, còn nữa, tiêu xài của mấy vị này đều do ta bao.” (ß chỗ này ta chém, ko biết có đúng ko)
Gã sai vặt không dám đắc tội người này, vội vàng phái người kêu hắn.
Lầu ba không người nào, áo bào dài của bạch đại phu, đi rất chậm, Tuyết Nhan cùng hắn cùng nhau lên lầu, chợt nghe quốc sư ghé vào lỗ tai hắn dùng âm thanh rất nhỏ nói: “Thật là một tiểu tử ưỡn ẹo, nhìn từ gương mặt, rõ ràng hắn chính là vị hôn phu của nàng, làm sao lại cố tình không chịu thừa nhận đây?”
Bạch đại phu hơi ngẩn ra, lắc đầu một cái, chỉ coi mình không có nghe được.
Tiến vào nhã gian, bạch đại phu đóng chặt cửa phòng, thần thái đột nhiên biến đổi, bộ mặt khẩn trương nhìn quốc sư nói: “Ngươi mới vừa nhìn qua tướng mạo và số mệnh của nàng, nàng đến cùng có phải là quán chủ đệ nhất thiên hạ y quán hay không?”
Quốc sư đắm đuối đáp: “Phải, nàng mượn xác hoàn hồn.”
Bạch đại phu vỗ tay: “Quả nhiên đoán không sai .”
Tuyết nhan nghe vậy kinh hãi, không ngờ bạch đại phu mời tới đương triều quốc sư, hẳn là vì nhìn thấu kiếp trước kiếp này của nàng, đào ra thân thế chân chính của nàng, mà vị quốc sư quả thật là kỳ nhân, Tuyết Nhan phác giác hắn sâu không lường được, nhưng mà, lúc này, tâm tình cũng rất phức tạp, không khỏi thở dài nói: “Đã nhìn ra. . . . . . Thì như thế nào đây?”
Quốc sư thấy nhiều không trách, hai mắt tỏa ánh sáng, hết sức háo sắc.
Nào biết sắc mặt bạch đại phu mừng như điên, đi tới trước Tuyết Nhan cúi đầu.
Tuyết Nhan trong lúc cuống quýt đở hắn lên, “Bạch đại phu, ngươi không phải cần phải như thế, ta và ngươi vốn không cần danh xưng thầy trò, còn có. . . . . . Ta không hiểu rõ ý của ngươi là gì.”
Bạch đại phu vẫn một mực cung kính nói: “Sư phụ xin tha thứ hành động đồ nhi lần này, ngày xưa ta hành y , từng có trải qua nhiều kiến thức kỳ dị, trong trăm vạn người có thể gặp đến một vị mượn xác hoàn hồn , mặc dù nhiều người cảm thấy không thể tin, thậm chí xưng bọn họ dùng tà thuật, nhưng thiên hạ rộng lớn, có đủ những cái lạ, ta tin tưởng sư phụ cũng là một cô gái có kỳ ngộ .”
Tuyết Nhan bị hắn biết một phần, ngược lại cũng không có trong dự liệu mừng như điên, trong lòng như có loại nhàn nhạt thoải mái.
Nàng chậm rãi thở dài nói: “Aizz, việc cũng qua, hoàn cảnh cũng khác, cảnh còn người mất, cũng mười năm rồi.”
“Đúng vậy a, mười năm.” Bạch đại phu lại có chút kích động: “Thật ra thì, ta rất hi vọng sư phụ có thể trở về, trọng chấn đệ nhất thiên hạ y quán.”
A, nói trọng chấn đệ nhất thiên hạ y quán, hôm nay tự thân Tuyết Nhan khó mà bảo toàn, lực bất tòng tâm.
Mặc dù, không ngày nào nàng không nghĩ tới đệ nhất thiên hạ y quán, nhớ đi qua từng ly từng tý, nếu không phải thân phận cả nàng hiện tại bị hạn chế, nàng sao không muốn trở lại Kinh Thành đi xem đệ nhất y quán năm đó, còn có trạch viện của nàng, sao lại không muốn nhìn xem môn nhân đã làm những gì?
Nhưng thấy quốc sư vuốt râu, ánh mắt sáng quắc nói: “Thiện hữu thiện báo, ác hữu ác báo, chính là bởi vì trăm năm qua hành y tế thế, hành thiện tích đức, đệ nhất thiên hạ y quán mới có thần linh che chở, tự nhiên có thể lan tràn đến hôm nay.”
Khóe miệng Tuyết Nhan giật giật, nghĩ thầm chẳng lẽ sau khi nàng mất rồi Trùng sinh, cũng là ông trời cho nàng cơ hội hay sao?
Suy tư chốc lát, cánh môi nàng khẽ mở: “Quốc sư, ta có cái vấn đề, không biết có nên hỏi hay không?”
Bạch đại phu sợ nàng không hiểu quy củ, vội tiếp miệng nói: “Tuyết Nhan sư phụ, quốc sư đại nhân không chỗ nào không biết, không gì không hiểu, chỉ là Thiên Cơ Bất Khả Lậu quá nhiều, thí dụ như Quốc Vận thịnh suy, chân mệnh thiên tử, bảo tàng bí mật, chờ chuyện liên quan đến thiên hạ thương sinh vận mạng công việc, hắn nửa điểm cũng sẽ không tiết lộ , hơn nữa không trúng ý người, hắn cũng là sẽ không giải đáp.”
Tuyết Nhan gật đầu một cái, cái gọi là cao nhân đều là tính tình cổ quái.
Nào biết quốc sư bỉ ổi cười một tiếng: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Tuyết Nhan nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, một hồi lâu, cắn răng hỏi : “Ta muốn biết, kiếp trước ta là bị người nào hại