Người trong Thượng Quan tộc lộ ra ánh mắt tham lam thì mọi người ở trong lòng tính toán làm sao có thể chiếm thành của mình, đồng thời, bên trong phòng khách chợt truyền ra âm thanh nữ nhân cực kỳ không hài hòa: “ Lâm Tuyết Nhan, ta Thượng Quan phủ chính là nơi có mặt mũi, lão gia nhà ta cho ngươi Kim Hoa Ngọc Lộ Hoàn là một trong bảo bối của Thượng Quan phủ, trân quý ròng rã ba năm. Ngươi không thức thời cũng được! Lại lấy đan dược không đáng giá một đồng ra nhục nhã chúng ta, đến tột cùng là có ý gì?”
Nghe vậy, ánh mắt mọi người xoay chuyển, toàn bộ rơi vào trên người Thượng Quan phu nhân lảm nhảm, nàng vẫn chưa tự hiểu, ngược lại đắc ý vênh váo, nàng tự nhận là chủ mẫu truyệt không phải là hư danh đấy!
Nghe vậy, Thượng Quan lão gia lập tức ho khan hai tiếng, tính đang nhắc nhở nàng chú ý chọn lọc lời nói, mọi người một trận ác hàn, vốn định bác bỏ nàng, nhưng ngại vì Thượng Quan phu nhân thế lực nhà mẹ không thể khinh thường, liền lạnh lẽo mặt mũi, cũng không tiện biểu hiện ra rõ ràng, nhưng trong lòng khinh bỉ nàng mấy trăm lần. Hôm nay, Cố Nguyên Đan này thật là hiếm có, năm đó Tây Môn Gia Tộc quan hệ tốt với Phượng U Trần cũng không có lấy được nửa viên, giờ phút này thế nhưng xuất hiện đồng thời bà viên! Số lượng thật to!
Không biết Lâm Tuyết Nhan này đến tột cùng là không phân biệt tốt xấu, hay là quá phóng khoáng?
Vậy mà có thể thu được ba viên Cố Nguyên Đan, cô gái này tuyệt không phải là nhân vật đơn giản, khó trách cô gái này có thể thủy chung trầm mặc đến nay, thì ra là đã sớm có chuẩn bị! Loại cô gái này nếu không ở lại Thượng Quan gia vì bọn họ lợi dụng, thật là đáng tiếc!
Nhưng nàng, đến tột cùng muốn như thế nào?
Chỉ cần nàng nói lên yêu cầu, bọn họ chắc chắn tự sẽ cho nàng một câu trả lời hài lòng!
Chẳng lẽ nàng muốn lấy được ủng hộ của người Thượng Quan tộc, ý đồ hủy bỏ quyết định từ hôn lần này? Nhưng nếu là điều kiện này cũng không khó làm, dù sao, nam nhân có thể tam thê tứ thiếp, cưới nhiều một nữ nhân, ít cưới một nữ nhân, cũng không phải là bị cho là việc khó!
Lúc này, Thượng Quan quý phi vươn cổ dài, trong lòng cũng âm thầm đặt mưu đồ, đan dược này ở hoàng cung có chừng năm viên. Vả lại bị Thái Hậu và Tiên Hoàng dùng hai viên, hôm nay đại khái còn dư lại ba viên cũng không có phần của nàng.

Nhưng là nếu đặt ở Thượng Quan gia tộc. . . . . . Nàng mới có thể lấy được một viên, dù sao, nàng là quý phi nương nương dưới một người, trên vạn người không đúng sao?
Thượng Quan quý phi mặc dù cũng rất kiêu ngạo. Nhưng ý định không nông cạn bằng Thượng Quan phu nhân như vậy, nếu không làm sao có thể đủ làm được đến ghế quý phi dưới ngai vàng hoàng hậu đây?
Nàng không khỏi thầm nghĩ Phượng U Trần đến tột cùng cùng có quan hệ đặc biệt gì với Lâm Tuyết nhan đây?
Nghe nói, Đông quận vương phủ cũng không có vinh hạnh đặc biệt lấy được cực phẩm đan dược như thế! Chẳng lẽ Lâm Tuyết Nhan và Phượng U Trần là quan hệ giữa người tình? Nhưng nếu là như vậy, hành động từ hôn chẳng phải là hợp tâm ý Lâm Tuyết nhan? Trong nháy mắt, nàng đầu chợt hiện ra tuyệt đại Yêu Cơ mang theo cái khăn che mặt vũ động!
Chẳng lẽ nàng chính là Lâm Tuyết nhan? ( RI: Thông minh J)))
Suy đoán này làm Thuong Quan quý phi cảm thấy bỗng chốc kinh hãi!
Vậy mà, Thượng Quan phu nhân không theo như thường lệ xuất bài, cách thức nhiễu loạn tất cả mọi người! Lúc này, Thượng Quan phu nhân không nhịn được cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói: ” Lâm Tuyết Nhan, hộp đen khó coi của người kia mau mau lấy lại, tại trước mặt nhiều quý nhân như vậy cũng không sợ mất thể diện?”
Tuyết Nhan chậm rãi nói: ” Phu nhân, chiếc hộp màu đen này là chế tạo từ đá mạch. Kiên cố khó vỡ.”

Đá mạch? Ánh mắt mọi người tò mò, nghe nói là vật từ phương trời khác, vật báu vô giá!
Đá này là vật gì? So ra mà vượt ngự tứ vật sao? Người cô lậu quả văn nào đó cười lạnh nói: ” Lão gia nhà ta đây chính là hộp báu bích ngọc ngự tứ! Chuyên môn dùng để để đặt đan dược ngọc khí! Hừ, thói đời hẳn là điên đảo như vậy! Tiểu bối bây giờ, đều là không biết trời cao đất rộng như vậy sao?”
Dứt lời, ánh mắt mọi người đã không thể dùng từ khinh bỉ để hình dung!
Tuyết Nhan nghe vậy đôi mày thanh tú nhíu lại. Than nhẹ một tiếng, có loại lạnh lùng quyết tuyệt, chậm rãi nói: ” Xem ra là ta đường đột! Thượng Quan phu nhân dù sao cũng là quý nhân từng trải việc đời,chỉ là. . . . . chút đan dược của ta đích xác là bảo bối vô cùng, xin phu nhân suy nghĩ một chút?” Trong giọng nói giống như mang theo một tia khẩn cầu!
Trong mắt Thượng Quan phu nhân một đạo ánh sáng lạnh thoáng qua, ngạo nghễ nói: ” Tiểu bối ngu si! Chúng ta Thượng Quan gia tộc không phải là cái hiếm quý bảo bối gì đều muốn , bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rửa phế vật một mực không lưu, . . Ý ở ngoài lời là Lâm Tuyết Nhan ngươi cũng chỉ là mộtbình hoa. Tuyệt đối không với cao nổi thiếu gia Thượng Quan gia tộc. Không cần nữa đùa bỡn những thủ đoạn này để gạt lòng người, nàng sẽ không đồng ý hôn sự .
” Ý tứ của Thượng Quan phu nhân. . . . . Chẳng lẽ không muốn này ba viên đan dược?” Tuyết Nhan ngưng lại lông mày kẻ đen, lông mày cong như vầng trăng. Mái tóc như mực, ở gió nhẹ phất động xuất trần
“Không cần!” Thượng Quan phu nhân không chút nghĩ ngợi phất phất tay.
Thượng Quan Hàm cũng hả hê lỗ mũi hướng lên trời, lạnh lùng “Hừ” một tiếng.

Mọi người không nói, trong lòng không ngừng cười lạnh, thầm nghĩ ngươi không cần cho là đúng, tự nhiên sẽ có người muốn, vậy mà, trong mắt Tuyết Nhan phượng ba quang uyển chuyển, sáng chói lọi như thủy tinh, nàng thong thả ung dung đi ra ngoài hai bước, cười như không cười thu hồi đan dược. Giọng điệu có chút bị thương nói: ” Nếu Thượng Quan phu nhân nhìn không tốt về đan dược của ta, vậy dễ thôi! Dù sao đương gia chủ mẫu đều nhìn không hơn, cho dù ai cũng là dư thừa. Không bằng để lại cho Tiểu Bạch lòng ta thì tốt hơn! .”
Mọi người không khỏi ngẩn ra, ai là Tiểu Bạch?
Tuyết Nshan khẽ mỉm cười, bỗng nhiên quay đầu lại kêu lên: ” Tiểu Bạch. . . . . .” .
“Gâu! .” bóng dáng một con chó trắng như tuyết từ bên ngoài xông tới, mọi người định thần nhìn lại, hẳn là một con chó trắng cực kỳ xinh đẹp, ánh mắt Thượng Quan Hàm lóe lên một cái, con chó này một trong những con mà vừa mắt nàng hay sao? Ánh mắt nhất thời như con rắn phun độc, không ngờ Ngâm ca ca lại đem con chó này đưa cho Lâm Tuyết nhan, thật là rất đáng hận !
Thượng Quan quý phi gặp qua rất nhiều quý phụ nuôi nhiều chó cưng, con chó trắng này thế nhưng so chó cưng Nam Cung hoàng hậu còn trân quý hơn!Lâm Tuyết Nhan này đến tột cùng là từ nơi nào lấy được nhiều đồ cực phẩm như vậy? Suy nghĩ , không khỏi nhìn nàng lâu mấy lần!
“Tiểu Bạch, tới đây tao cho mày ăn!” Nhưng thấy tay ngọc Tuyết Nhan nâng lên, tiện tay ném đi, đem ba viên Nguyên Đan ném vào miệng chó trắng
“Không thể ~~” mọi người rối rít hô to, sắc mặt trắng bệch nhìn chó trắng một hớp nuốt vào ba viên đan dược, thoáng chốc tinh thần sáng láng, nhưng thấy ánh mắt mọi người hận không được xé ra bụng nó, bị sợ đến cái đuôi đứng lên, núp ở sau lưng Tuyết Nhan , cả người run lẩy bẩy, mới vừa nó đứng ở ngoài cửa, không hiểu vì sao nữ chủ tử không để cho nó đi vào, hôm nay hắn xem như rõ ràng hiểu, những người này là muốn lột da của nó, rút gân nó, uống máu của nó, ăn thịt của nó, phải biết từ trên xuống dưới chó là bảo vậy a!
Tuyết Nhan phất tay áo,Tiểu Bạch giống như mũi tên chạy ra ngoài!
Thấy Nguyên Đan bị chó nuốt vào trong bụng, tất cả mọi người Thượng Quan gia tộc là tức giận khác thường! Mọi người thiếu chút nữa một ngụm máu tươi phun đi ra!
Con ngươi như lửa! Ánh mắt như hận (hơi chém chỗ này)! Mặc dù hận Tuyết Nhan đem đan dược đưa vào chó bụng, càng hận hơn Thượng Quan phu nhân ngu dốt ngu ngốc, nếu không phải xem nàng là hoàng tộc thân thích, có thể nào để cho nàng vênh váo hả hê đến hôm nay? Nhưng Thượng Quan lão gia không để ý người ngoài , lớn tiếng trách cứ Thượng Quan phu nhân.

“Ngươi có biết đó là bảo bối ngay cả hoàng thượng cũng muốn có, thế nhưng để cho câu nói đầu tiên của ngươi mà không có!Như thế nào đây? Nhất định là lão gia ngươi nhìn sai lầm rồi!”
“Còn có cái hộp kia, có tiền mà không mua được, thế gian kỳ trân, ngươi. . . . . . Ngươi. . . . .”
“Lão gia, nàng nói cái gì thì là cái đó sao? Ngươi không cần bị nàng lừa!”
“Phi! Ngươi đàn bà ngu xuẩn! Ta thật sự nên bỏ ngươi a!”
Thượng Quan lão gia chỉ vào Thượng Quan phu nhân, tức sùi bọt mép, ngón tay run rẩy một hồi lâu, Thượng Quan phu nhân nơi nào từng trước mọi người bị nhục mạ như vậy? Lập tức tính khí nổi nóng, quyết định về nhà mẹ, khiến lão quỷ này quỳ cầu xin nàng trở về. Nào biết Thượng Quan lão gia đột nhiên quỳ bên trên mặt đất, cũng không phải bởi vì nàng mà quỳ, mà là bệnh cũ nhiều năm đột nhiên tim đập nhanh!
Thượng Quan phu nhân không khỏi kinh hoảng, lớn tiếng gào lên: ” Người mau tới a!”
“Đại phu ở nơi nào? Mau mời bạch đại phu tới đây!”
Tuyết Nhan ngồi ở chỗ tối, lười biếng nằm ở trước bàn, như mèo Ba Tư, bày ra tư thế ưu nhã, kiều mỵ, sóng nước chẳng xao bễ nghễ thiên hạ.
Lúc này, hình ảnh màu tím nhàn nhạt ngồi sau tấm phong, mắt phượng híp lại. Con ngươi sâu thẳm mà u ám. Bình tĩnh như không, nụ cười trên mặt nhạt như thần tiên, ngón tay cong lên, nhẹ nhàng gõ ở trên án kỷ, hoàn toàn là một bộ dáng vắt giò ngồi xem không liên quan tới ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play